Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 467: Thiên Nhân Thiên Diện Tiếu Tam Sinh

Chương 467: Thiên Nhân Thiên Diện Tiếu Tam Sinh
Chương 467: Thiên Nhân Thiên Diện Tiếu Tam Sinh
Trong đại sảnh, Giang Hạo đứng yên, đang dự tính chuyện tiếp theo. Giải quyết chuyện nơi này, sóng gió đại khái sẽ lắng lại một chút.
Vừa rồi hắn không bị Phong Kinh lừa gạt, là bởi vì sau khi giám định, liền âm thầm mở Nhật Nguyệt Hồ Thiên. Ở bên trong Hồ Thiên của hắn, lấy đâu ra Doãn Vệ chứ?
Cho nên biết đối phương đánh lén, hắn liền tương kế tựu kế. May mà không có chuyện gì ngoài ý muốn.
Trong lúc đó, hắn còn mở Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn ra, dùng cái này để gia tăng lực lượng. Đối phương cũng cao minh, có thể tránh đi một kích chính diện.
Chỉ là Doãn Vệ còn cần hỏi những người khác một chút, xem có thể đạt được một chút tin tức gì hay không. Phong Kinh quá mạnh, một khi đối phương giở trò, hắn không nhất định có thể áp chế vững vàng.
---
Dưới núi.
Có một đám người đang nhanh chóng đi lên trên núi.
Cầm đầu là một vị nam tử Kim Đan hậu kỳ. Ánh mắt của hắn bình tĩnh, mơ hồ có chút bất an.
Không bao lâu sau, hắn đứng tại khu vực ẩn nấp, mấy người sau lưng cũng dừng lại."Sư huynh làm sao vậy?" Nhậm Sương hỏi.
Bọn hắn là đệ tử của Huyền Thiên Tông, phụng mệnh tới điều tra chuyện Nguyện Huyết Đạo.
Những người này làm bậy lung tung, quá đáng lại tàn nhẫn, Tiên môn không ra tay cũng không được, cho dù khoảng cách tương đối xa thì cũng phải chạy tới.
"Ngọn núi này ở gần Thiên m Tông, mặc dù không phải quá gần, nhưng dù sao cùng nằm trong phạm vi của đối phương, phải cẩn thận một chút." Tư Đồ Kiếm nói.
"Sư huynh cảm thấy người động thủ có phải là Giang Hạo kia hay không? Hoặc là hắn để cho người ta làm như thế?" Nhậm Sương tò mò hỏi. Bây giờ nàng đã khôi phục lại Trúc Cơ trung kỳ.
Không bao lâu nữa sẽ có thể tiến vào hậu kỳ. Chỉ là lúc nàng nhắc tới Giang Hạo, sẽ vô ý thức sờ lên cổ.
Nàng còn nhớ rõ chuyện năm đó, đối phương chém vào cổ của nàng, ánh mắt lạnh lùng lại bình tĩnh, giống như có thể giết chết nàng bất cứ lúc nào.
Cho dù tu vi hiện tại của nàng đã đuổi kịp lúc đó, nhưng loại cảm giác tim đập nhanh kia lại chưa từng biến mất.
"Không phải là hắn, tính cách của hắn không phải là người nhiều chuyện, rõ ràng là có người muốn đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió." Tư Đồ Kiếm đáp.
"Vậy nếu Tiên môn nhằm vào hắn, Ma Môn sẽ đưa người sao?" Nhậm Sương lại hỏi.
"Sẽ không." Tư Đồ Kiếm nói với vẻ chắc chắn:
"Lần trước đối phương đã không đưa, lần này càng không có khả năng. Nếu như loại người này xuất hiện, chúng ta hoặc là giao hảo, hoặc là đi đường vòng. Sư muội cần phải hiểu rõ, đừng có hành động theo cảm tính. Nếu như ở trong đội ngũ của ta thì sư muội tốt nhất nên giữ yên lặng, một khi nói nhầm, cũng đừng trách ta."
Nhậm Sương cúi đầu, cũng không mở miệng.
Chờ đợi một lát, mấy người Tư Đồ Kiếm mới tiếp tục đi về phía trước.
Trong chốc lát.
Một sơn trại đập vào mi mắt bọn họ.
"Xem ra tin tức không sai, nơi này đúng là có Nguyện Huyết Đạo tụ tập." Tư Đồ Kiếm cũng không cuống cuồng, mà là để cho người ta liên hệ với Chu Biên sư huynh.
Sau lưng người truyền bá Nguyện Huyết Đạo chắc chắn có cường giả.
Hắn mặc dù là Kim Đan hậu kỳ, nhưng mà Nguyện Huyết Đạo đều có Kim Đan xuất hiện, người sau lưng lại càng không cần phải nói, có lẽ không chỉ dừng lại ở Nguyên Thần.
Tóm lại, gọi một sư huynh Luyện Thần tới để bảo đảm một chút.
Sau khi thông báo cho người đến, bọn hắn liền bắt đầu chờ đợi.
Chỉ là sơn trại này lại an tĩnh lạ thường.
Tư Đồ Kiếm thử thăm dò, bên trong giống như không có bóng người.
Quá lạ thường?
"Đi xung quanh nhìn một chút."
Qua một lát sau, bọn hắn vây quanh chỗ trông coi.
Điều khiến cho người ta bất ngờ chính là, người trông coi dường như là đang xem xét ở bên trong, chắc là trong sơn trại đã xảy ra chuyện gì.
Một lát sau.
Tiếng kinh hãi vang lên, hai người trông coi bị dọa cho phải ngự kiếm thoát đi.
"Chờ đợi một lát, không có người truy kích thì động thủ chặn đường." Tư Đồ Kiếm không hề lưỡng lự, lập tức đưa ra phán đoán.
Hai người trong coi lập tức bị bọn hắn bắt được.
"Các ngươi nhìn thấy cái gì?" Tư Đồ Kiếm hỏi.
"Chết rồi, toàn bộ đều đã chết." Một người trông coi đáp lời, tim vẫn còn đập nhanh.
Chết rồi?
Chuyện này khiến cho Tư Đồ Kiếm có chút ngoài ý muốn: "Là bên trong người đều chết hết?"
"Đúng, đúng." Người trông coi lập tức trả lời.
"Hai người cùng ta đi qua nhìn một chút, những người khác ở lại chỗ này chờ đợi trợ giúp." Tư Đồ Kiếm hạ lệnh.
Cuối cùng hắn mang theo Nhậm Sương cùng một sư đệ Kim đan sơ kỳ rồi bắt đầu tiến vào.
Ngay từ đầu bọn hắn cẩn thận từng li từng tí, nhưng mà sau khi tiến vào cửa lớn, lại bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc.
Nơi này có không ít người, nhưng mà tất cả mọi người đều nằm ở trên mặt đất, thân thể phá nát, sinh cơ mờ nhạt.
Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
"Tách ra xem xét, cẩn thận một chút." Tư Đồ Kiếm phân phó.
Đám người Nhậm Sương không chần chờ, bắt đầu xem xét cẩn thận.
Qua một lúc sau.
Kim Đan sơ kỳ trở về.
"Sư đệ có phát hiện gì không?" Tư Đồ Kiếm nhìn thi thể, hỏi.
"Trữ vật pháp bảo cũng bị mất hết, hơn nữa còn không có người sống, tất cả tu sĩ nơi này đều tu Nguyện Huyết Đạo, từ Trúc Cơ đến Kim Đan tất cả đều có." Kim Đan sơ kỳ nói.
Tư Đồ Kiếm cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, hắn cũng nhìn thấy.
Hơn nữa, hắn đi dạo một vòng, cũng không có dấu hiệu động thủ.
Chuyện này cũng nói lên một chuyện, kẻ giết người bao trùm ở phía trên tất cả mọi người.
"Sư huynh, mau tới đây xem." Nhậm Sương hô lớn.
Hai người Tư Đồ Kiếm không dám chần chờ, đi về phía nơi phát ra giọng nói.
Là một quảng trường, nơi này có một căn nhà gỗ đứng thẳng.
Nhậm Sương ở ngay trước nhà gỗ.
"Làm sao vậy?" Tư Đồ Kiếm hỏi.
Nơi này có thi thể, thế nhưng cũng không có gì đặc thù.
"Chỗ này." Nhậm Sương chỉ chỉ vào một đầu gỗ.
Hai người nhìn sang, phát hiện phía trên có khắc một gương mặt tươi cười.
Bên trong ý cười còn mang theo vẻ dữ tợn.
Trong nháy mắt, Tư Đồ Kiếm sững sờ, hắn từng gặp qua gương mặt tươi cười tương tự như vậy ở trong một cuốn sách nào đó rồi.
"Thiên Nhân Thiên Diện, Tiếu Tam Sinh?"
Huyền Thiên Tông có một chút nhận biết về người nào. Bởi vì pháp bảo của đối phương pháp đang ở chỗ Huyền Thiên Tông.
"Hắn đang thông báo cho chúng ta, hắn đã tới, bất cứ lúc nào cũng sẽ tới tông môn lấy lại thứ thuộc về hắn sao?" Nhậm Sương hỏi.
Tư Đồ Kiếm cũng không tiện lên tiếng về chuyện này.
Đây không phải là chuyện mà hắn có khả năng suy tính, chỉ có thể để cho những người khác quyết định.
"Làm rõ tình huống ở chỗ này trước đã, sau đó đợi một số sư huynh hoặc là Trưởng lão tới. Sau chuyện này, Nguyện Huyết Đạo chắc là sẽ yên tĩnh được một đoạn thời gian. Bởi vì người cơ bản đều ở nơi này." Tư Đồ Kiếm nói ra.
Đây mới là nhiệm vụ của bọn hắn.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nhiệm vụ của bọn hắn xem như đã hoàn thành.
Những phát hiện ngoài ý muốn khác nên giao lại cho tông môn.
Lúc này tại một chỗ bí mật trên không trung, Giang Hạo quan sát đám người Tư Đồ Kiếm.
"Hình như đã gặp qua ở đâu."
Suy tư một lát liền nhớ ra.
Tư Đồ Kiếm.
Đệ tử Huyền Thiên Tông, lúc trước gặp qua ở quặng mỏ. Đối phương quả thật có lợi hại, bây giờ Kim Đan hậu kỳ, thiên phú cũng rất tốt.
Sau đó, hắn quay người rời đi.
Hắn vốn định chờ một hồi, muốn nhìn một chút xem có người giả chết hoặc là người Thánh Đạo có phát hiện tình huống hay không. Ai biết được, Huyền Thiên Tông lại tới xử lý những người này.
Hắn quay người lại, lập tức biến mất tại chỗ.
Về tới chỗ ở tại Thiên m Tông.
Hắn đứng ở trong đại sảnh.
Lần này hắn cầm về không ít trữ vật pháp bảo.
Hắn ngắm nghía cẩn thận xem có bao nhiêu linh thạch.
Hắn lấy một trữ vật pháp bảo sắp bị phát nát ra, là pháp bảo của Phong Kinh.
Thân là Luyện Thần, chỉ cần không giống với hắn thì sẽ không đến mức quá nghèo.
Giống như hắn, như vậy thì có lẽ chỉ có mấy trăm linh thạch.
May mà đối phương đúng là khác với hắn.
Tìm kiếm một hồi, có chín ngàn sáu trăm bảy chín khối linh thạch.
Theo tu vi mà nói, cũng có chút nghèo.
Cũng may ở bên trong còn có những thứ khác.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận