Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1197: Nhìn Xem Người Mười Tám Tuổi Tấn Thăng Nhân Tiên 1

Chương 1197: Nhìn Xem Người Mười Tám Tuổi Tấn Thăng Nhân Tiên 1
Quặng mỏ.
Nguyên Thần viên mãn đều bị đính trên vách đá, Nguyên Thần hậu kỳ, Nguyên Thần trung kỳ đều bị chém thành mảnh nhỏ, nằm rải rác khắp đại địa. Mà xung quanh là rất nhiều người đang quỳ.
Đoạn Thiên Thành có thể phát hiện ra trận pháp đã bị phá, khí độc tan rã. Bản thân mình động thủ mấy lần đều bị trọng thương. Thế nhưng Giang Hạo vừa ra, chớp mắt đã nghịch chuyển thế cục.
Nhìn kết cục của những người kia, trong lòng của hắn không khỏi sợ hãi.
Mặc dù lúc trước mình không có nói lời nào quá phận, thế nhưng lại thiếu cấp bậc lễ nghĩa. Nếu như bị trách tội… chắc chắn sẽ phải chết.
Lộc Bách Diệp không ngừng chảy mồ hôi lạnh, hắn chưa từng đắc tội Giang Hạo. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, vẫn không tự chủ được mà chảy mồ hôi lạnh. Trong lòng có chút nghĩ mà sợ, trước đó chỉ cần làm không đúng thì đều có thể đầu một nơi thân một chỗ.
"Sư huynh cái thế vô địch." Hắn vô thức mở miệng.
Đoạn Thiên Thành cũng cúi đầu, cung kính mở miệng: "Giang sư đệ cử thế vô song."
Giang Hạo khẽ lắc đầu: “Không giống như các ngươi nghĩ đâu, tất cả chỉ là trùng hợp và may mắn mà thôi, có lẽ là có những người khác muốn bọn hắn chết."
Nghe vậy, đám người Đoạn Thiên Thành hơi nghi hoặc một chút.
Giang Hạo cũng không giải thích quá nhiều.
Mặc dù những Nguyên Thần viên mãn này cao minh, nhưng mà chỉ cần không bị ảnh hưởng bởi phương diện mà bọn hắn am hiểm thì giết bọn hắn không phải là chuyện không có khả năng.
Những người khác thì càng không cần phải nói. Có thể giết bọn hắn không tính là chuyện gì quá khoa trương.
Nếu như người tới là một Nguyên Thần viên mãn lợi hại thì sẽ không cách nào như thế được. Trừ phi xung quanh không có ai.
"Qua xem bên phía Trúc Cơ và Kim Đan đi." Giang Hạo mở miệng nói.
Bọn người Bạch Dạ lập tức gật đầu.
Đoạn Thiên Thành do dự một chút rồi nói:
"Tại sao Giang sư đệ lại không giết bọn hắn?"
Hắn chỉ về phía những người đang sợ hãi cúi đầu thần phục kia.
Giang Hạo liếc qua, lắc đầu: "Cũng không vì cái gì cả."
"Có thể làm chút gì đó không?" Đoạn Thiên Thành cẩn thận hỏi.
"Sư huynh tùy ý." Giang Hạo trả lời.
Hắn không biết đối phương muốn giết ai, nhưng mà muốn giết cứ giết, hắn không quản được.
Cũng không có người nào cần đặc biệt chiếu cố cả.
Sau đó, đệ tử Thiên m Tông trước đó lập tức đi trước dẫn đường.
Lúc trở lại, cũng chỉ có một mình Đoạn Thiên Thành.
Xem ra là đã bị giết.
Giang Hạo cũng không hiểu rõ ân oán giữa bọn họ.
Lúc này, đám người Trịnh Thập Cửu ra ngoài, Giang Hạo đi qua hỗ trợ chữa thương.
Đúng là bị thương rất nặng.
Nói chuyện một lát mới biết là đồng môn dẫn đường kia đã hạ độc với bọn họ từ trước. Nếu không phải bọn họ phản ứng nhanh thì đã sớm chết ở trong tay của đối phương rồi.
Khó trách Đoạn Thiên Thành lại muốn giết đối phương.
Tu Chân Giới chính là như vậy, tất cả mọi người đều chỉ là muốn tiếp tục sống sót, chỉ là có ân oán thì đều phải chết một số người.
Chuyện Giang Hạo có thể làm chính là khiến cho mình đứng trong số người còn sống kia.
"Chết nhiều người như vậy, chuyện này náo không nhỏ, sau đó người của các môn phái khác có thể sẽ tới." Bạch Dạ nhắc nhở.
Chuyện Hoàng Hồng Dương chết đã bị đám người Nạp Lan Đan Yến ép xuống. Nhưng vẫn sẽ có người truyền tin tức về, lâu như vậy rồi, tin tức nhất định đã đến nơi. Mặt khác, nơi này lại chết quá nhiều người trong một lần, những tông môn khác cũng sẽ tới.
"Tin tức về bảo vật có khả năng cũng đã truyền trở về." Đoạn Thiên Thành lập tức nói: "Nơi này cách tông môn chúng ta gần nhất, chúng ta tiên hạ thủ vi cường, để tông môn phái người tới."
"Thế nhưng vẫn chưa tìm được bảo vật." Lộc Bách Diệp nói.
Giang Hạo suy tư rồi nói: "Lấy nhiệm vụ làm chủ."
Bảo vật không có liên quan gì tới hắn cả, hoàn thành nhiệm vụ là việc cấp bách, nhất là khi nhiệm vụ lần này không đơn giản.
Bên phía Lạc Nguyệt Cung hắn có để lại một Nguyên Thần sơ kỳ.
Uy hiếp của đối phương không lớn, giết hay không đều không có ảnh hưởng quá lớn.
Vẫn nên giữ lại một người thì tốt hơn.
Kim Đan và Trúc Cơ thì không cần thiết phải giết.
Thắng được trận thi đấu này, tóm lại phải có ban thưởng.
Hắn đã đồng ý với sư phụ là sẽ dẫn người trở về.
Hơn nữa, nếu như giết toàn bộ sau đó kết quả phán là không tính thì phiền toái sẽ càng lớn hơn.
Mỗi một cảnh giới lớn đều giữ lại một người, không coi như là mất mát quá lớn.
Đương nhiên, cũng cần thông báo cho tông môn, chuyện khác thì chỉ cần chờ tin tức tông môn là đủ.
Người của Huyền Thiên Tông chắc chắn sẽ tới, nếu như Thiên m Tông không có ai thì sẽ phải ăn thiệt thòi. Mà bọn hắn cũng dễ bị dùng thế lực để bắt ép.
Còn về bảo vật, chỉ cần mình không có tham niệm thì sẽ không dễ bị cuốn vào bên trong đó.
"Không đi dò xét xem là bảo vật gì sao?" Lộc Bách Diệp tò mò hỏi một câu.
Giang Hạo lắc đầu, đối phương thấy thế cũng không dám nói thêm gì nữa.
Chờ sau khi thương thế của đám người Trịnh sư huynh khôi phục được kha khá, bọn hắn liền bắt đầu tiến vào quặng mỏ hoàn thành nhiệm vụ.
Mà người Lạc Nguyệt Cung không còn dám ra ngoài nữa.
Thời gian bảy ngày, Giang Hạo vẫn đang đào quáng, đám người Bạch Dạ tiếp tục đánh giết yêu thú.
Yêu thú rất nhiều, nhưng đang dần trở nên yếu đi, giết càng nhiều tốc độ trở nên yếu đi sẽ càng nhanh.
Số lượng không giảm, nhưng trở nên yếu đi cũng đã đủ rồi.
Vừa ra ngoài đã thấy người của Phong Lôi Tông đến.
Một tu sĩ Phản Hư sơ kỳ.
Đối phương vừa đến đã chất vấn Giang Hạo, vì sao lại giết người.
Nhìn qua uy thế cường đại của đối phương, Giang Hạo chân thành nói: "Lạc Nguyệt Cung Nạp Lan Đan Yến giết người, Hoàng đạo hữu làm người hiền hoà, chúng ta vẫn luôn ẩn nhẫn, cuối cùng tìm được cơ hội báo thù.
"Người Lạc Nguyệt Cung đúng là quá đáng."
"Nạp Lan Đan Yến giết người, các ngươi hỗ trợ báo thù?" Nam tử trung niên Phản Hư sơ kỳ chau mày.
"Đương nhiên là như thế." Đoạn Thiên Thành nghĩa chính ngôn từ nói: "Chúng ta thân là đệ tử Thiên m Tông, nếu chúng ta giết thì chúng ra sẽ nhận là chúng ta giết. Nếu không phải là chúng ta giết, chúng ta sẽ không cõng nồi giúp người khác."
Thiên m Tông là Ma Môn, giết người như ngóe. Bọn hắn muốn giết người thì giết người, đây là sự thật.
"Tiền bối có thể hỏi người Lạc Nguyệt Cung một chút." Bạch Dạ nhẹ giọng mở miệng.
Lúc này, người Lạc Nguyệt Cung trốn trong hầm mỏ không chịu ra.
Cho dù là Phản Hư cũng không dám xông vào trong.
Đó là thi đấu giữa hai tông môn, cấm chế kia được cường giả bố trí, hắn không thể phá hỏng, sẽ không chịu đựng nổi.
Lúc này, nam tử trung niên nhìn qua đám người Giang Hạo, sau đó con mắt trừng lớn, phẫn nộ quát: "Các ngươi nói láo, muốn chết."
Nghe vậy, Giang Hạo kinh hãi.
Người này là quyết tâm muốn giết bọn hắn, hoặc có thể nói là muốn giết một số người. Giết người trong Ma môn lại không còn gì tốt hơn.
Về việc có nói dối hay không thì chỉ cần một câu nói của đối phương.
Nhưng mà, vào lúc đối phương xuất thủ bỗng có một đạo thuật pháp hướng tới từ đằng xa, công kích nam tử trung niên.
Một tiếng ầm vang, nam tử trung niên bị đánh lui.
"Người nào?" Đối phương giận dữ.
Lúc này, một nam tử trẻ tuổi đi tới từ phía xa, trực tiếp đi đến trước mặt Giang Hạo.
Nhìn thấy đối phương, trong lòng Giang Hạo thở phào một cái: "Gặp qua Bạch sư huynh."
Người đến là Bạch Dịch.
Bạch Dịch gật đầu: "Đi hoàn thành nhiệm vụ đi, chuyện này quan trọng hơn."
Giang Hạo gật đầu nói phải. Hắn không tiếp tục để ý đến những người khác nữa, dẫn người tiến vào quặng mỏ.
Trong mơ hồ hắn nghe được cuộc nói chuyện của Bạch Dịch sư huynh ở bên ngoài, nói giết thì đã giết rồi, nếu như ngươi là vì trả thù thì có thể chết được rồi, nếu như là vì bảo vật thì an phận một chút.
Sau đó, Giang Hạo ở lại trong quặng mỏ.
Cỗ khí tức âm thầm kia vẫn luôn tồn tại, nhưng mà dường như lại xuất hiện biến hóa theo thời gian dần trôi, chắc là đã bị người can thiệp.
Nhất là bên ngoài có không ít cường giả tới, cũng là vì bảo vật.
Có lẽ khí tức này chính là bảo vật.
Tất cả mọi người đều đặt sự chú ý vào bảo vật, không người hỏi đến chuyện giết người trước đó.
Có Bạch Dịch sư huynh ở đây, cũng không ai quấy rầy bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận