Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 912: Vậy Ta Càng Phải Đi Thiên Âm Tông

Chương 912: Vậy Ta Càng Phải Đi Thiên Âm Tông
Giữa tháng ba.
Giang Hạo ngồi trong sân hóng gió. Hắn không tự mình đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, chính là để đối phương tức giận. Chờ đợi càng lâu thì đối phương càng không cách nào bình tĩnh, thời gian lâu dài thì mọi chuyện phía sau sẽ càng dễ làm.
Tiến về Tây Bộ không tốn bao nhiêu thời gian, Quan Trung Phi hình như đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ người đến cầm đồ. Đương nhiên, hắn lúc hắn đến lấy cũng không lộ diện. Quan Trung Phi đến bây giờ cũng không biết ai đã cầm đồ đi.
Giang Hạo cũng không thèm để ý chuyện này, chỉ để lại một câu, nói hắn đã cầm đồ đi. Quan Trung Phi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.
Sau khi trở về, hắn liền đưa đồ đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp, nhờ bọn hắn cầm vào. Nếu như giám định không có vấn đề Thì Man Cốt chắc là đang rất tức giận, thậm chí là muốn tìm hắn. Nhưng mà mình tạm thời không cần để ý, cứ tiếp tục chờ đợi là đủ.
Giang Hạo nhìn Bàn Đào Thụ, đang suy nghĩ năm nay sẽ có thể niết bàn. Phía sau không biết phải hao phí bao nhiêu đây. Đã niết bàn rất nhiều lần, vẫn luôn không có biến hóa gì lớn. Nói cách khác, đến lần niết bàn cuối cùng, nhất định sẽ không bình thường. Mặt khác, trở thành thần thụ cũng có một chút chỗ xấu. Đó chính là quả sẽ không có khả năng chín trong một năm.
"Chủ nhân, ta đã tìm kiếm được người." Giọng nói của con thỏ truyền tới.
Nó gần đây ngủ ít, mỗi ngày đều đang bận rộn chuyện này.
Ban ngày Diệu sư tỷ mang theo con thỏ và Tiểu Li đi dạp khắp nơi. Bọn họ đều không đơn giản, liên hợp lại thì càng không đơn zCvpaalợ có rất ít người đối nghịch với bọn họ. Bọn họ có thể nói là đã đi hết khắp nơi trong tông môn.
Nhất là mặt mũi của con thỏ khá lớn. Trận pháp trên đường hoặc là cảm giác đều cho nó một chút chút tình mọn, trận pháp không vây được nó, cảm giác không tìm thấy nó.
"Ngươi mỗi ngày đều không cần làm gì sao?" Giang sVfIPNṯ jwfZwixẖ YVjryGgỪ hỏi.
"Bạn bè trên đường đều biết thỏ gia tương lai là tồn tại bực nào, có chuyện cũng sẽ không tìm tới cửa." Con thỏ tự tin nói.
Giang Hạo lườm con thỏ một chút, không có mở miệng. Hắn không có ý định biết người tìm kiếm là ai. Hắn cũng không có ý định thật sự để con thỏ đi làm cái gì, như này sẽ chỉ thêm phiền phức.
"Chủ nhân, ngài muốn đi xem một chút hay không, nếu hài lòng ta sẽ có thể làm mai giúp chủ nhân." Con thỏ chân thành nói.
Giang Hạo nhếch mép cười. Con thỏ nên sớm phóng sinh một chút. Nhưng mà mặt mũi của con thỏ đúng là cùng lúc càng lớn, không cần mấy năm nữa sẽ có thể tấn thăng Nguyên Thần sơ kỳ. Nguyên nhân là do việc mở ra thiên phú, phía sau sẽ chậm lại.
"Chủ nhân, nàng ở ngay Chấp Pháp Phong, lúc nào thì dành thời gian đi qua một chuyến vậy?" Con thỏ lại hỏi.
Giang Hạo thấy sắc trời không còn sớm, đứng dậy tiến về Linh Dược Viên.
Hắn phải đi quản lý, càng quản lý hắn mới có thể càng mạnh, nếu không thì muốn tấn thăng sẽ cần chờ đợi rất lâu. Chờ đợi như thế không phải là điều hắn muốn.
Đi vào Linh Dược viên, Giang Hạo gặp được Diệu Thính Liên sư tỷ. Vẻ mặt của nàng cũng đang rất hưng phấn.
"Sư đệ, lần này chúng ta cuối cùng đã tìm được người thích hợp."
Ai!
Đi tìm Mục Khởi sư huynh đi.
Nhưng mà vì làm nên cho việc tấn thăng sau này, hắn cần giảng giải phương pháp tu luyện để hấp dẫn một số người, để cho người ta biết được hắn tu Nguyện Huyết Đạo. Mấy ngày nay, hắn trải qua một cuộc sống bình thường, cho nên thuận tiện đi tìm Bạch Dạ.
Sau khi xác định biến hóa không lớn, hắn mới trở lại. Hắn còn thuận tiện tìm mấy người Nguyện Huyết Đan Đạo. Tiến triển của bọn hắn không khác lúc trước nhiều, nhưng mà đều đang bộc lộ tài năng.
Tương lai phải xem ai có thể thực sự đăng đỉnh.
Thực lực, tâm tính, đều cần nghiệm chứng.

U Vân Phủ.
Bích Trúc cảm thấy có chút mỏi mệt, Thi Hải lão nhân này thật sự là khó tìm. Đối phương là cố ý tránh nàng.
"Lão quái vật chính là lão quái vật, thực lực bây giờ rõ ràng không bằng ta, lại có thể như vậy tránh ta như vậy."
Bích Trúc mang theo Xảo Di quan sát bốn phía, cảm giác rất nhiều nơi đều có trận pháp và địa thế. Có người đang cố ý khiến nàng lạc vào. Mặc dù không nguy hiểm, nhưng mà luôn cảm thấy chệch hướng ban đầu. Nếu không phải vì để Đan Nguyên tiền bối hỗ trợ, nàng tuyệt đối sẽ không mệt mỏi như vậy. Nhưng mà phải chờ khoảng thời gian nữa thì người của Đan Nguyên tiền bối mới có thể đến, nàng cũng không vội.
Sau mấy lần phá vỡ trận pháp, nàng cuối cùng tìm được nhược điểm của đối phương. Cũng có khả năng là đối phương cố ý bại lộ.
Chính là muốn dẫn nàng tiến vào, nhưng mà gặp mặt khu vực thì ai sợ ai?
Lúc này, đại địa xung quanh đều có hắc khí bốc lên, vô số linh thạch bốc hơi khắp mặt đất. Đại sơn giống như đều bị bóp méo. Bích Trúc một thân một mình đi vào. Phía trên ngọn núi, nàng nhìn thấy một người đàn ông hơi già nua.
"Chậc chậc, lợi hại, người lợi hại như thế lại là một tiểu cô nương." Thi Hải lão nhân không khỏi bội phục:
"Tiểu cô nương, ngươi tu luyện đến nay đã bao nhiêu năm rồi?"
"Ta sáu tuổi đã bắt đầu tu luyện, tu luyện đến nay đã được mười hai năm, hiện nay mười tám tuổi." Bích Trúc chân thành nói.
Gần đây khí vận như lửa, thỉnh thoảng sẽ bị ác ý của thế giới chiếu cố, nhưng là đều là nhất thời.
"Ha ha ha." Thi Hải lão nhân nở nụ cười:
"Ngươi tìm ta lâu như vậy, đúng là không sợ chút nào."
"Ta cũng không phải đến đối địch với tiền bối, chỉ là đến truyền lời cho một người." Bích Trúc nghiêm túc nói.
"Người nào? Lời gì?" Thi Hải lão nhân có chút hứng thú.
"Ta cũng không biết người nào, nhưng mà hắn biết tiền bối muốn đi Thiên m Tông, bảo ta nhắc nhở tiền bối tạm thời vẫn nên đừng đi thì hơn." Bích Trúc nói.
"Đừng đi? Tại sao?" Thi Hải lão nhân hỏi.
"Bởi vì chỗ kia không bình thường, hơn nữa còn có một ít món đồ đáng sợ tồn tại, không gây chuyện vi diệu." Bích Trúc nói.
"Ví dụ như?" Thi Hải lão nhân thật sự không có bất kỳ e ngại nào.
"Ví dụ như thứ mà tiền bối nhìn thấy tại Tây Bộ, khi đó tiền bối chắc là cũng ở Tây Bộ. Tiền bối biết trên bầu trời là thứ gì không?" Bích Trúc nói rất nghiêm túc, nàng cũng không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muố.
"Hai hạt châu kia tại Thiên m Tông?" Thi Hải lão nhân có chút ngoài ý muốn.
"Chuyện này thì không xác định, nhưng mà nghe nói người cầm những thứ này gần đây sẽ đến gần phía nam Nam Bộ, lỡ như ở ngay gần đó."
Bích Trúc cũng không nói quá rõ ràng. Loại chuyện này không thể nói rõ ràng, nếu không sẽ chọc phải vô tận phiền phức.
"Ngươi biết là ai?"
"Không biết, tin tức chỉ nói như vậy."
Thi Hải lão nhân đột nhiên cười nói: "Hạt châu bị phong ấn, chẳng lẽ có người dám đánh mở ra? Ta đi Thiên m Tông một chuyện, phong ấn của hung vật cực hạn thiên địa sẽ phá vỡ để hoan nghênh ta? Nhóc con, là ngươi quá coi thường những vật kia hay là quá để mắt tới ta thế?"
Bích Trúc có chút bất đắc dĩ:
"Thiên m Tông thật sự không được bình thường, nếu tiền bối cứ nhất định muốn đi thì vãn bối cũng không thể ngăn được. Nhưng ,à hi vọng tiền bối điệu thấp một chút, nếu không sẽ phải ăn thiệt thòi. Dù sao trên một số phương diện, Thiên m Tông đúng là có chút kỳ quái.”
Thi Hải lão nhân có lẽ còn cảm thấy đó chỉ là tông môn tam lưu, đến lúc đó sẽ vênh váo tự đắc hành động không kiêng nể, vậy thì càng lớn chuyện rồi.
"Xem ra cái chỗ kia thật sự có chút đặc thù, nếu đã như vậy thì ta càng phải đi." Trên mặt Thi Hải lão nhân có chút hứng:
"Lúc trước không tới Nam Bộ, hiện tại đương nhiên muốn đi xem một chút. Mở mang kiến thức một chút xem nơi này rốt cuộc có bao nhiêu đặc thù."
Bích Trúc không biết làm thế nào, nếu tiền bối này đã nói như vậy rồi thì nàng còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể chúc tiền bối may mắn rồi lui ra ngoài.
Đối phương không phải là đối thủ của mình, bây giờ muốn triệu hoán cũng không kịp. Cho nên, nàng thuận lợi rời khỏi.
Sau khi tụ hợp với Xảo Di, bọn họ rời đi ngay lập tức.
"Xảo Di, chúng ta đi thôi, đi Thiên m Tông."
Phải nhanh hơn Thi Hải lão nhân một chút, rời đi cũng thuận tiện. Nếu không, hai bên mà đánh nhau, nàng cũng phiền phức.
"Công chúa không phải là không thích đi chỗ kia sao?" Xảo Di áp lực mà hỏi.
Bích Trúc mang lên mặt nạ thống khổ.
Đều là cuộc sống bức bách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận