Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1036: Nữ Ma Đầu Sắp Xếp

Chương 1036: Nữ Ma Đầu Sắp Xếp
Lại lui lại phía sau, khiến cho người khác có chút không hiểu. Bọn hắn cảm giác gặp qua người nhát gan, nhưng chưa từng gặp qua người nhát gan như vậy.
Mấy người Liêu Kim cũng cảm thấy có phải là có chút quá đáng rồi hay không?
Đã sắp thối lui đến gần tông môn rồi.
Nếu như bị nhìn thấy thì mặt mũi để chỗ nào?
Có đôi khi mặt mũi rất quan trọng ở trong tông môn.
Không có mặt mũi thì có rất nhiều chuyện không dễ làm, sự kính sợ của người khác cũng sẽ biến mất. Cho nên Ma Môn cũng rất chú trọng những thứ này.
Bởi vì, một số người kiểu gì cũng sẽ cảm thấy, người trước kia mạnh hơn mình giờ yếu đi, có thể đến bắt nạt một chút.
Trên thực tế, bọn hắn đều không có phát hiện ra, cường giả biến yếu không có nghĩa là kẻ yếu biến cường.
Đương nhiên, một khi hướng gió này xuất hiện, muốn nghịch chuyển sẽ cực kì khó khăn.
"Sư huynh, nếu như cứ tiếp tục lui lại vậy có phải hay không..." Lộc Đông của Hoành Lưu Bộc dự mở miệng.
Trình Ngữ Thần của Thiên Hoan Các nói theo: "Nhiều người nói, ảnh hưởng đến danh vọng của sư huynh tại tông môn."
Nàng không dám nói danh tiếng của mình, cho nên dùng danh tiếng của Giang Hạo là tốt nhất.
Phải biết đối phương là thủ tịch dự tuyển, những vật này vẫn có chút quan trọng. Mỗi thủ tịch dự tuyển đều sẽ chú trọng chuyện này.
Nhưng mà phản ứng của Giang Hạo lại khiến cho bọn hắn có chút thất vọng.
"Không ngại, cứ lui trước."
Giọng nói bình thản khiến người khác có chút bất đắc dĩ. Nhưng lại không dám mở miệng phản bác.
Giang Hạo có thể thấy rõ ràng, những người này đều không muốn lui. Nhưng mà không ai dám phản bác hắn.
Đây là chỗ tốt mà thủ tịch dự tuyển mang tới. Dưới tình huống an ổn có thể tranh thủ được điều kiện tốt nhất. Chờ trở thành thủ tịch, chắc là sẽ càng thêm thuận tiện.
Đến lúc đó, hắn sẽ ở trong Thiên m Tông chờ đợi đại thế chi tranh đến.
Chỉ cần an tâm quản lý Linh Dược Viên, nhìn gió nổi mây phun ở bên ngoài.
Chờ thối lui đến phía sau sơn phong, Giang Hạo đứng trước đỉnh sơn phong, nhìn về phương xa.
Ở chỗ này có thể mơ hồ nhìn thấy hồ nước, nếu có vấn đề gì thì cũng có thể lập tức có phản ứng.
"Nơi này đi, từ hôm nay trở đi các ngươi mỗi ngày nhất định đều phải quan sát hồ nước." Giang Hạo nhìn về phía bốn người, nói nghiêm túc:
"Mặc kệ là ban ngày hay là đêm tối, đều phải nhìn chằm chằm, một khi có dị động liền phát ra cảnh báo, sau đó tiếp tục lui lại. Không nên quay đầu lại, toàn lực chạy về tông môn."
Mấy người có chút ngoài ý muốn, theo như lời Giang Hạo nói, cảm giác như là đại nạn gì đó rất lớn lao.
Vẻ mặt Trịnh Thập Cửu rất nghiêm túc, hắn chưa từng thấy Giang Hạo dặn dò người khác như vậy.
Bởi vậy có thể thấy được nguy hiểm nơi này vượt mức bình thường.
"Sư huynh dự định đi làm việc sao?" Liêu Kim nghe cũng cảm thấy kỳ quái.
"Ta muốn đi vào một chuyến, tình huống bên trong chắc là đã thay đổi. Ta cần xác định tình huống sau đó truyền cho tông môn." Giang Hạo đáp.
Nghe vậy, những người khác đều sững sờ.
Mặc kệ là Liêu Kim hay là Lộc Đông hay là Trình Ngữ Thần, lúc rút lui đều cảm thấy vị sư huynh này sợ chết. Nhưng giờ đột nhiên nghe được câu này, họ lại cảm giác không bình thường.
Đây là để bọn hắn rút lui, bản thân tiến vào khu vực nguy hiểm?
Không có khả năng.
Nhất định là nói như vậy, sau đó bản thân tránh càng xa.
Vừa an toàn lại thu mua được nhân tâm.
Tất cả mọi người đều từng dùng qua loại thủ đoạn này.
Giang Hạo cũng không hề để ý, mà là quay người rời đi.
Mấy người thấy thế mới nhẹ nhàng thở ra, cảm giác đã không còn người áp chế bọn hắn.
"Chúng ta cần tiếp tục đợi ở chỗ này không?" Hoành Lưu Bộc- Lộc Đông hỏi.
Tiếp tục ở lại nơi này sẽ ảnh hưởng cực lớn đến danh tiếng của hắn.
"Nếu như rời đi thì sẽ như thế nào?" Thiên Hoan Các- Trình Ngữ Thần hỏi.
Những người khác trầm mặc, rời đi chính là vi phạm lời của người dẫn đội, đắc tội thủ tịch dự tuyển.
Trong lúc nhất thời, đám người thở dài, chỉ có thể tiếp tục ở lại nơi này.
"Không rõ Giang sư huynh rốt cuộc là muốn làm gì, là chúng ta đắc tội hắn rồi sao?" Hoành Lưu Bộc- Lộc Đông hỏi.
Liêu Kim nghe vậy thì không nói gì. Hắn thật đúng là từng đắc tội.
Có lẽ cũng là bởi vì như vậy nên mới liên lụy những người này.
Nhưng mà hắn sẽ không nói ra, sẽ dễ dàng bị nhằm vào.
---
Một bên khác.
Tư Đồ Kiếm mang người rời đi.
"Thật sự cần thiết sao?" Nhậm Sương hỏi.
"Cần, tin tưởng hắn nhất định không sai." Tư Đồ Kiếm nói nghiêm túc.
Lúc này, hắn mang theo không ít đồng môn cùng nhau rời đi. Nếu như không nghe lời thì hắn sẽ trực tiếp để cho người ta rời đi, đừng ảnh hưởng đến hắn.
Lý Nhị Đào cũng đi theo, hắn cũng không có ý kiến gì.
Những người khác dù có lời oán giận, đều cũng không dám mở miệng.
Nhậm Sương nhớ lại về Giang Hạo, cảm giác thời gian đúng là thần kỳ.
Lúc trước chỉ là một Trúc Cơ, bây giờ Kim Đan viên mãn, vượt qua tất cả mọi người ở đây.
Bản thân có thể còn sống sót, thật sự là may mắn.
---
Bách Hoa Hồ.
Hồng Vũ Diệp ngồi ở trong đình, nhìn về phương xa, trầm mặc không nói.
Bầu trời vốn đang xanh thẳm, bắt đầu xuất hiện mây đen, phía trên có sấm chớp lấp lóe.
Lúc này, một thân ảnh rơi xuống ngoài đình.
"Chưởng giáo." Bạch Chỉ cung kính hành lễ.
Nàng có chút thấp thỏm, bởi vì lần này cũng không phải là bản thân nàng muốn tới, mà là bị Chưởng giáo gọi.
Chắc là có chút chuyện quan trọng.
"Việc điều tra hồ nước bên ngoài tông môn có kết quả chưa?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Còn đang điều tra, người đi vào còn chưa ra." Bạch Chỉ đáp.
Chuyện này khiến cho nàng cực kì bất an.
Nếu như chỉ là chuyện tầm thường, Chưởng giáo căn bản sẽ không hỏi đến.
Điều này có nghĩ là vấn đề hồ nước đã vượt quá tưởng tượng.
"Bên trong là một vùng tăm tối?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đúng, chỉ có đèn của Đề Đăng đạo nhân mới có thể chiếu rõ đường. Giang Hạo cũng có một cái đèn lồng nhỏ, hình như cũng có thể tiến lên ở bên trong." Bạch Chỉ lập tức nói.
"Thiên Nguyên Tố Thần Kính có thể chiếu rõ con đường bên trong." Hồng Vũ Diệp đột nhiên nói.
Lúc nàng muốn hỏi thêm, Chưởng giáo lại không nói thêm gì nữa.
Cho đến khi rời đi, nàng cũng không rõ ý của Chưởng giáo là gì.
Nhưng mà có thể xác nhận được một chuyện, cần sử dụng Thiên Nguyên Tố Thần Kính lần nữa. Không chỉ phải dùng, còn phải chiếu vào trong hồ nước.
Nguyên nhân cụ thể thì không được biết.
Nhưng mà, cần vận dụng Thiên Nguyên Tố Thần Kính, cũng đủ để nói rõ chỗ kia nguy hiểm như này.
Vừa về tới chỗ ở, Bạch Chỉ sắp xếp tấc cả chuyện cần để ý, trước tiên thông báo cho tất cả mọi người, toàn lực rót lực lượng vào Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Mặc dù cái giá cực lớn, nhưng mà Chưởng giáo đã mở miệng thì không thể chần chờ.
---
Trước hồ nước.
Giang Hạo chờ đợi chốc lát, cuối cùng thở dài một tiếng rồi tiến vào bên trong.
Hắn muốn nhìn một chút xem Hồng Vũ Diệp có xuất hiện hay không. Nhưng mà không có thời gian đợi thêm nữa.
Trong hồ nước xuất hiện một loại khí tức nặng nề.
Nói cách khác, nó sẽ bộc phát trong mấy ngày nay.
Thời gian không đợi người.
Lúc tiến vào, cảm giác hắc ám mang theo một loại ngưng trọng.
Giang Hạo lấy đèn lồng ra liền thấy được ánh sáng.
"Lần này đều không cần nhắm mắt lại sao? Xem ra ảnh hưởng đã càng thêm lớn."
Hắn thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh dòng sông, thuận theo dòng sông đi về phía trước.
Tốc độ không nhanh, cũng không biết có phát hiện ra Thông Thiên Thạch như lúc trước nữa hay không.
"Cảm giác khác với lúc trước."
Trước đó là một đoạn đường dài dằng dặc, nhưng hôm nay lại như gần ngay trước mắt.
Thế giới mới, đã tới gần.
Có lẽ qua một đoạn thời gian nữa, không cần tiến vào hồ nước đã có thể trông thấy Thông Thiên Thạch.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua, thuận tay lau một chút liền tiếp tục đi về phía trước.
Tiến vào thế giới mới.
Hắn không cách nào biết được bên trong đến tột cùng là như thế nào.
Vừa mới đi vào, Giang Hạo vốn cho rằng sẽ gặp được biến hóa, nhưng mà thế giới vẫn là một vùng tăm tối.
Dù có đèn lồng, cũng không thể chiếu sáng con đường xung quanh.
Lần này, hắn cảm thấy vô cùng dài, giống như mặc kệ mình đi như thế nào, đều không thể rời khỏi hắc ám.
Thế giới mới buồn tẻ hơn so với dự đoán.
Trên đường đi, dựa theo cảm giác của mình, hắn cũng không gặp được đám người Đề Đăng đạo nhân.
Soạt!
Hắn đột nhiên cảm thấy một trận gió.
Lại muốn hướng về phía trước là chuyện vô cùng khó khăn, mặt khác, ánh sáng của đèn lồng đã biến mất.
Mọi thứ quy về yên tĩnh.
Dựa vào thực lực của hắn chỉ có thể đi đến nơi này.
Hắn thở dài một tiếng, Thiên Diện Bảo Phiến xuất hiện trong tay. Sau khi hắn biến thành Tiếu Tam Sinh, phong ấn của Hiên Viên Kiếm lập tức vỡ vụn.
Sau đó, một thanh trường kiếm tản ra kim quang gào thét mà ra.
Trong một chớp mắt, kiếm ý quét sạch tứ phương.
Trở ngại bị lực lượng phá thành mảnh nhỏ.
Kiếm quang dường như đốt sáng ánh đèn, con đường phía trước xuất hiện lần nữa.
"Ngươi là ai?" Bên trong Hiên Viên Kiếm đột nhiên truyền ra một giọng nói hư nhược.
Long hồn thức tỉnh.
Hắn cảm nhận được nguy cơ lớn lao nên đã mạnh mẽ tỉnh lại từ trong ngủ mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận