Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 970: Rồng Của Ngươi Không Nói Cho Ngươi Những Thứ Này?

Chương 970: Rồng Của Ngươi Không Nói Cho Ngươi Những Thứ Này?
Lại nghe được vấn đề này.
Giang Hạo nhìn lão giả, hơi nghi hoặc một chút.
Lần trước ở chỗ Hiên Viên Kiếm, hắn cũng nghe được vấn đề này.
"Đúng vậy." Giang Hạo cung kính nói:
"Đúng là nhân tộc."
Trạng thái của đối phương rất kỳ quái, thoạt nhìn không có khí tức gì nhưng lại khiến cho người ta không tự chủ được mà cảm thấy nguy hiểm.
Không giống rồng, nhưng lại có khí tức Chân Long.
"Đúng vậy."
Lão giả gật đầu, hắn nhìn chằm chằm Giang Hạo hồi lâu, thở dài nói: "Bất kể thế nào thì nhìn ngươi đều là một con người. Là bên cạnh ngươi có một con rồng còn sống sao?"
Lời này vừa dứt, những người khác đều vô thức nhìn về phía Tiếu Tam Sinh.
Bên cạnh đối phương lại có rồng sống.
Giang Hạo nhướng mày, nhìn qua lão giả trước mắt, hỏi ngược lại: "Tiền bối xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?"
Nếu không thì sao lại đặc biệt hỏi thăm về rồng còn sống?
Nghe vậy, lão giả mỉm cười:
"Cũng không tính là ngoài ý muốn, chỉ là lấy loại phương thức này để trông coi nơi này mà thôi. Các ngươi có thể lấy một số thứ, nhưng có nhiều thứ vẫn không nên đụng vào thì hơn."
"Bên trong có món đồ nào lợi hại sao?" Giang Hạo có chút hứng thú.
Hắn muốn lau một chút.
"Đi theo ta." Lão giả cười nói.
Giọng nói rơi xuống, hắn liền cất bước đi vào trong đại điện.
Bọn người Nam Cung Nguyệt hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn đi theo.
Giang Hạo thật ra muốn hỏi một chút về Thương Uyên Long Châu và chuyện của Tiểu Li. Mặt khác, hắn còn muốn hỏi xem Thiên Cương Lôi Đình là cái gì.
Đáng tiếc ở đây quá nhiều người, không tiện mở miệng.
Đương nhiên, hắn cũng rất tò mò về Long quật, cứ xem trước tình huống xung quanh cái đã rồi lại nói.
Tới đây có chỗ tốt, sẽ không bị những người khác quấy rầy.
Không biết Hồng Vũ Diệp có hài lòng hay không.
Hắn quay đầu nhìn sang, đối phương cũng quay lại nhìn hắn.
Ánh mắt bình tĩnh, không nhìn thấy bất kỳ tâm tình gì. Sau đó, đôi mắt đẹp khẽ nhúc nhích.
Giang Hạo lập tức thu hồi ánh mắt, sợ làm đối phương tức giận.
Có đôi lúc hắn sẽ nghĩ, một người mạnh như Hồng Vũ Diệp tại sao lại để một người yếu như hắn điều tra chủ nhân phía sau Mật Ngữ Thạch Bản.
Lấy thực lực hiện tại của hắn, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá.
Nhưng mà không nên đoán tâm tư của cường giả, bởi vì căn bản là đoán không ra.
Lúc này Tiểu Uông núp ở bên chân Giang Hạo, thân thể đều đang run rẩy.
Nơi này là vị trí của Long tộc, càng có những tồn tại liên quan tới rồng. Nó đương nhiên là sợ hãi.
Tiểu Li là chủ nhân, nó dù e ngại nhưng cũng không đến mức như thế.
Trong tiềm thức của nó biết rằng, chỉ cần không đắc tội chủ nhân thì sẽ không có việc gì. Nhưng mà người nơi này thì lại khác, bọn họ có thể giết nó bất cứ lúc nào.
"Các ngươi cảm thấy Long quật sẽ có cái gì?" Lão giả đi ở phía trước đột nhiên hỏi.
Tiến vào đại điện, nhìn thấy thông đạo lờ mờ lại rộng lớn khác thường.
Tia sáng không nhiều, chủ yếu bắt nguồn từ đèn lồng mà lão giả đột nhiên lấy ra.
Thân ảnh của đám người Giang Hạo được ánh đèn phản chiếu lên tường, nhìn vô cùng khổng lồ.
"Long quật có truyền thừa Long tộc?" Đông Định Nhạc hỏi.
"Có, ngươi muốn không?" Lão giả nhìn sang.
Đông Định Nhạc suy tư một phen, gật đầu: "Nếu như tiền bối yên tâm giao cho vãn bối, vãn bối đương nhiên muốn."
Lão giả cười ha ha một tiếng:
"Vậy lát nữa ngươi sẽ có thể thấy được."
Hắn nói xong thì nhìn về phía Giang Hạo: "Ngươi thì sao?"
Người kia lắc đầu: "Vãn bối không muốn."
"Ồ?" Lão giả cũng không hỏi nhiều.
Hắn không hỏi bọn người Nam Cung Nguyệt.
"Long quật có rất nhiều đồ vật, nhưng mà nơi này cũng không có Chân Long." Lão giả nói.
Đông Định Nhạc có chút kinh ngạc: "Tiền bối không phải rồng?"
"Không phải, ta chỉ là người dung hợp hồn Chân Long, cũng không phải thật sự là rồng."
Lão giả nhìn về phía đám người Nam Cung Nguyệt, nói: "Các ngươi chắc là có chút hiểu rõ."
"Lúc chúng ta bị phong ấn cũng không có nghe nói qua về Long quật." Nam Cung Hoa lắc đầu.
Lão giả nhếch mép cười, nói:
"Đó là bởi vì cái tên Long quật này mới được đổi lại sau này, trước đó tên là Tù Thiên Sở."
Nghe vậy, con ngươi của hai người Nam Cung Nguyệt lập tức co rụt lại, trong mắt có lo lắng.
"Sợ hãi?"
Lão giả tiếp tục bước đi, tiếng bước chân rất nhỏ truyền ra: "Thánh Đạo cũng không phải là không sợ hãi như vậy nha."
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, Long quật còn có tên khác?
Tù Thiên Sở là có ý gì?
"Tù Thiên Sở chính là một phương thiên địa mới. Chuyện xảy ra từ rất lâu trước kia rồi."
Lão giả cầm đèn lồng, nhìn về phía Giang Hạo rồi nói:
"Con rồng mà ngươi biết không có nói với ngươi về chuyện nơi đây sao?"
Giang Hạo lắc đầu.
Đừng nói là hắn không có hỏi, hỏi nàng cũng không biết.
Có lẽ nàng còn cảm thấy Long quật là bánh ngọt gì đó cũng nên.
Lão giả cũng không để ý, mà là giải thích nói:
"Long tộc đã từng có một con rồng có thiên phú dị bẩm, ngay từ đầu cũng không ai để ý, bổ hắn sinh ra quá sớm, tiên thiên không đủ."
Ý là thành tựu tương lai có hạn.
"Chỉ là vào một ngày nào đó, Long tộc bỗng thay đổi suy nghĩ. Làm một chuyện kinh thiên động địa cho con rồng kia. Hắn liên hợp với cường giả các tộc lúc ấy, dùng phương pháp đặc thù mở ra một mảnh thiên địa ở trong mộng cảnh, lấy Nguyên Thần làm cơ sở, chế tạo trật tự mới. Thậm chí còn muốn lấy hắn làm thiên địa, thay thế thiên địa hiện tại."
Nghe những thứ này, lông mày Giang Hạo cau lại.
Mộng cảnh?
Sao lại nghe có chút quen tai?
Chỉ chốc lát sau, hắn đã nghĩ ra.
Thiên Cực Mộng Cảnh Châu.
Nơi này cầm tù hung vật bậc này sao?
Trong lúc nhất thời, hắn muốn rời đi.
Mình chỉ là đến để tìm rồng, cũng không phải là đến vì Thiên Cực Mộng Cảnh Châu.
"Sau đó thì sao?" Đông Định Nhạc mở miệng hỏi.
Hắn phát hiện những người khác dường như cũng không biết.
"Sau đó?" Lão giả cười hai tiếng nói:
"Loại chuyện này đương nhiên sẽ không được cho phép. Bọn hắn cho rằng chỉ cần khống chế con đường kia là được, nào nghĩ đến vật kia căn bản không chịu khống chế. Trong vòng một đêm, Long tộc tử thương hơn phân nửa, sinh linh đại địa đồ thán. Nếu không phải vì có người có đại khí vận xuất thế, dùng sinh mệnh phối hợp với thủ đoạn Long tộc trấn áp món đồ kia thì hậu quả đúng là khó có thể tưởng tượng nổi."
"Là thứ gì mà đáng sợ như vậy?" Đông Định Nhạc lại hỏi.
Nhưng mà lão giả không có trả lời, chỉ là dừng lại trước một cánh cửa rồi nói:
"Trong này có truyền thừa Long tộc, nếu các ngươi muốn thì có thể đi vào, thông qua khảo nghiệm sẽ có thể nhận được truyền thừa."
Lão giả quan sát tất cả mọi người phía sau.
Giang Hạo không có động tác gì.
Hồng Vũ Diệp đứng an tĩnh.
Hai người Nam Cung Nguyệt cũng không động tâm, các nàng căn bản không cần truyền thừa, bản thân mình đã chính là truyền thừa.
Đông Định Nhạc do dự một chút, cuối cùng hành lễ với lão giả, lại nói cảm ơn với Giang Hạo, sau đó liền đi vào.
Hắn không có lòng tham gì khác, cũng không hỏi có thể đi vào hay không.
Bản thân mình có nắm chắc là đủ.
Gặp nguy hiểm cũng là tự mình lựa chọn.
"Nếu như sau này Tiếu đạo hữu có cần gì thì có thể tới tìm ta." Giọng nói rơi xuống, Đông Định Nhạc biến mất ở sau cánh cửa.
"Không hỏi một câu nào, hắn có khả năng có thể có được truyền thừa chân chính." Lão giả cười nói.
Ở lại đây thật ra sẽ có thể nghe được rất nhiều thứ, nhưng mà qua cánh cửa này sẽ không chiếm được truyền thừa.
Con người phải học được cách lựa chọn và từ bỏ.
"Các ngươi thì sao? Muốn cái gì?" Lão giả hỏi.
"Có Xích Vũ Thần Đan không?" Giang Hạo hỏi.
"Có thì có, nhưng mà không ở nơi này, ngươi phải đến phòng luyện đan bên ngoài mới có, đại khái còn có hai viên."
Lão giả cười hỏi: "Vậy ngươi hiện tại có muốn ra ngoài không?"
Giang Hạo lắc đầu, hắn cũng không sốt ruột.
Lão giả cũng không có ý muốn đuổi Giang Hạo, mà là nhìn về phía hai người Nam Cung Nguyệt: "Các ngươi đến tìm người Thánh Đạo?"
"Đúng vậy." Nam Cung Nguyệt gật đầu, chân thành nói:
"Nhưng ta không cho rằng bọn hắn sẽ tiến vào Tù Thiên Sở."
"Ừm, người của các ngươi đúng là sẽ không tiến vào Tù Thiên Sở."
Lão giả gật đầu, sau đó giải thích: "Bởi vì món đồ kia đã bị Nhân hoàng dời đi."
Dời đi? Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, chuyển đi chỗ nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận