Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1241: Nói Với Bọn Hắn, Tiếu Tam Sinh Ta Đã Tới

Chương 1241: Nói Với Bọn Hắn, Tiếu Tam Sinh Ta Đã Tới
Hải ngoại.
Đảo Vật Ngữ.
Thánh Chủ nhìn trời trầm mặc hồi lâu.
"Đại thế sắp tới, hắn sẽ đến trả thù sao?"
Hắn đã sớm biết chuyện Tiếu Tam Sinh bị mai phục.
Một Chân Tiên sơ kỳ chưa có khí tức của đạo lại có sức chiến với một Chân Tiên trung kỳ, ba Chân Tiên hậu kỳ, một Chân Tiên viên mãn, sau đó giết mộtChân Tiên trung kỳ rồi rời đi, để lại pháp bảo phòng ngự của mình.
Một trận chiến này nhìn như bại. Nhưng mà hắn mới Chân Tiên sơ kỳ, còn mới vừa thành tiên. Mà Ngũ Ma đã thành tiên bao nhiêu năm, thậm chí không phải là Nhân Tiên, mà là có một người sắp tấn thăng Thiên Tiên.
Người trên đời dù có cao minh cỡ nào thì cũng không thể đọ sức với những người này ngay sau khi vừa mới thành tiên được.
"Lúc thành tiên vang danh thiên hạ, sau khi thành tiên lại bại trong một trận chiến. Sẽ không có ai để ý tới thứ mà hắn phải đối mặt, thời gian thành tiên mới có bao nhiêu, bại chính là bại."
"Không người nào nguyện ý để hắn tiếp tục ở phía trên thần đàn, chỉ khi hắn rơi xuống thần đàn thì những người khác mới có thể đuổi theo, mới dám xuất thủ."
"Trong bóng tối có nhiều người trợ giúp, Tiếu Tam Sinh đã sớm bị để mắt tới."
"Tiếu Tam Sinh hình như rất để ý cái danh đệ nhất cổ kim của mình, chắc là sẽ báo thù, thế nhưng hắn định báo thù thế nào?”
Thánh Chủ không thích Tiếu Tam Sinh.
Khinh người quá đáng.
Đoạt thần hồn của hắn, còn đoạt cả linh thạch.
Sau đó, hắn cảm thấy mỗi lần đối phương đến chính là một lần cướp đoạt, không bằng chủ động đưa một cái đi qua. Quả nhiên, đã bảo vệ được một trăm vạn linh thạch.
Nhưng mà vô cùng sỉ nhục, vô cùng nhục nhã.
Chờ đến lúc bản thể trở về, đại thế đến, mình sẽ khôi phục với tốc độ cực nhanh, đến lúc đó chính là ngày mà Tiếu Tam Sinh phải trả giá đắt.
Thánh Chủ kéo suy nghĩ về hiện tại, bắt đầu suy đoán xem đối phương có tới hay không.
Thời gian chắc là trong một hai năm này, thậm chí là trong vòng một năm.
Nếu như đối phương muốn tới báo thù thì cũng nên tới rồi.
"Nếu như hắn đến hải ngoại, nhất định sẽ đi tìm món pháp bảo kia trước."
Nghĩ như vậy, hắn lấy một mảnh vỡ ra. Phía trên có một cái tay cầm, vị trí cánh tay.
"Nếu như đi tìm thì xác suất lớn sẽ tìm đến chỗ của ta."
Thánh Chủ có một ít lòng tin, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội khi nhục hắn. Cho nên hắn đang chờ, chờ đối phương tìm tới cửa.
Nếu như không tới lấy bảo, hoặc là chướng mắt, hoặc là không có lòng tin gì đó…
Không có lòng tin đối phương sẽ đến sao?
Thánh Chủ cảm thấy sẽ không.
Nhưng có lòng tin, lòng tin của đối phương rốt cuộc bắt nguồn từ chỗ nào? Tìm người cường đại giúp đỡ?
Cực có thể là như vậy.
Bất kể như thế nào, Thánh Chủ đều không có đáp án, chỉ có thể an tĩnh chờ đợi.
---
Một bên khác.
Thượng Quan Thanh Tố canh giữ ở chỗ bế quan.
Tiếu Tam Sinh bại bởi Ngũ Ma, nàng cũng không cảm thấy có cái gì cả.
Đó chính là cường giả thành tiên đã nhiều năm, trên tu vi nhất định có chênh lệch khó mà vượt qua.
Nhưng mà hải ngoại đang bôi đen Tiếu Tam Sinh.
Đệ nhất cổ kim không gì hơn cái này.
Thượng Quan nhất tộc càng là như vậy.
Bọn hắn vậy mà cảm thấy Tiếu Tam Sinh có tiếng không có miếng, người của bọn hắn cũng có thể làm được, thậm chí còn có thể làm tốt hơn Tiếu Tam Sinh. Bọn hắn có thể rời đi một cách thong dong dưới sự vây công của Ngũ Ma.
Thượng Quan Thanh Tố không rõ đám người kia rốt cuộc là lấy tự tin ở đâu ra. Nhưng mà, nàng nghe nói một số tin tức. Đó chính là đại thế sắp đến.
Nếu như Tiếu Tam Sinh muốn đến hải ngoại thì nhất định sẽ tới trong khoảng thời gian này.
Món bảo vật kia đang ở trong mật thất, đối phương có lẽ sẽ tới vì nó.
Lúc trước nàng cầm tới từ Thượng Quan nhất tộc, sau đó thì luôn chờ đợi ở chỗ này. Chờ đợi đối phương đến.
Nhưng mà, không đến cũng là chuyện rất bình thường, tu vi chênh lệch quá lớn, không cần thiết phải tới làm gì.
Cái danh đệ nhất cổ kim sao có thể quan trọng bằng tính mạng chứ.
Ngay tại lúc nàng như vậy, cánh cửa mật thất đột nhiên truyền đến tiếng ầm ầm. Cửa lớn chậm rãi mở ra.
Thượng Quan Thanh Tố giật mình, bắt đầu đề phòng.
"Thượng quan đạo hữu, đã lâu không gặp." Người chưa đến tiếng đã tới trước.
Tiếu Tam Sinh.
Nghe vậy, Thượng Quan Thanh Tố cung kính cúi đầu: "Gặp qua đạo hữu."
Lúc này cửa lớn mới hoàn toàn mở ra, thân ảnh Giang Hạo xuất hiện rõ. Bên cạnh hắn là một nữ tử mặc váy đỏ.
Thượng Quan Thanh Tố nhìn thoáng qua, vốn đang tự hỏi cái gì đó, chỉ là trong nháy mắt cúi đầu, nàng lại quên đi.
"Xem ra tu vi của tiên tử tăng lên cũng rất nhanh." Giang Hạo dáng vẻ thư sinh, khóe miệng mang theo nụ cười, giọng điệu ôn hòa.
Hải ngoại, hắn lại tới.
"Nhờ phúc của đạo hữu." Thượng Quan Thanh Tố chân thành nói.
Nếu không nhờ có thủ đoạn của Giang Hạo, nàng sẽ không cách nào tu luyện bình thường, sớm đã bị nguyền rủa và tra tấn cho không còn hình dáng rồi.
"Đại thế sắp tới, cố gắng lên, mau chóng thành tiên." Giang Hạo nhắc nhở một câu rồi cất bước đi ra phía ngoài.
Thượng Quan Thanh Tố vội vàng đi theo, tò mò hỏi: "Tiền bối muốn đi tìm Ngũ Ma?"
"Nếu không thì đâu?" Giang Hạo quay đầu hỏi lại.
"Vậy tại hạ ở lại nơi này." Thượng Quan Thanh Tố nói.
Ý của nàng là sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức gì.
"Không cần như thế." Giang Hạo mỉm cười nói:
"Có thể thông báo cho bọn hắn, hoặc có thể nói là, ngươi hoàn toàn có thể thông báo đối với bên ngoài, Tiếu Tam Sinh ta lại tới."
Trong lúc nói chuyện, trong mắt Giang Hạo mang theo sự tự tin và ngạo nghễ, không sợ gì cả.
Hắn đến thì sẽ quang minh chính đại mà đến. Thậm chí sẽ quang minh chính đại tiến về hòn đảo của Ngũ Ma. Để toàn bộ người hải ngoại biết được cũng không ngại.
Hắn chính là muốn để cho tất cả mọi người đều biết, Tiếu Tam Sinh đến lấy mạng Ngũ Ma.
Đối phương đã chuẩn bị lâu như vậy, biết hay không đều không ảnh hưởng cái gì cả. Nếu đã như vậy, tại sao lại không làm chớn một chút?
Nếu như trận chiến này mình lại bại thì cũng không thể nói gì hơn. Ba Chân Tiên hậu kỳ, một Chân Tiên viên mãn, hơn nữa còn là bốn người chuẩn bị kỹ càng. Phần thắng vốn đã xa vời. Nhưng tóm lại cũng nên có một kết thúc.
Giọng nói rơi xuống, Tiếu Tam Sinh cất bước rời đi, biến mất ở dưới ánh sáng, dung nhập vào bên trong đó.
Thượng Quan Thanh Tố rũ mắt, cuối cùng lựa chọn truyền tin tức ra ngoài.
Nếu Tiếu Tam Sinh đã muốn như thế, vậy liền như thế đi. Mặc dù không biết đối phương tại sao lại có lực lượng lớn như vậy, nhưng mà cuồng vọng, không kiêng nể gì cả vốn mới là Tiếu Tam Sinh.
Lần này, nếu như mà lén la lén lút thì cũng không phải là Tiếu Tam Sinh.
Tin tức truyền đi rất nhanh.
Thượng Quan nhất tộc đều có chút kinh ngạc, cảm thấy Tiếu Tam Sinh là đang tìm cái chết. Mà những người khác thì đều có tâm tư riêng.
Thập Nhị Thiên Vương cũng có chút kinh ngạc, đối phương tới, hơn nữa lại không lựa chọn hợp tác với bọn họ. Hay là phía sau mới tìm đến?
Đám người Chu Thâm lập tức thông báo cho Xích Long.
Xích Long cười to, chờ lâu như vậy rồi huynh trưởng quả nhiên đã tới. Là thời điểm cho hắn biểu diễn. Trước cứ giả bộ suy yếu một chút, sau đó ngồi ở bên ngoài hòn đảo của Ngũ Ma, chờ đợi vở kịch lên sàn.
Đào tiên sinh đương nhiên cũng nhận được tin tức, mặc dù hắn rất tò mò nhưng lại không cách nào rời đi, chỉ có thể chờ đợi ở phía sau.
Ngay tại lúc đó, Giang Hạo đang tiến về đảo Vật Ngữ.
Hắn cảm giác được có một mảnh vụn ở bên kia, chỉ là không xác định được liệu có phải ở trong tay Thánh Chủ hay không. Có lẽ là ở cùng một phương hướng.
Hai ngày sau.
Giang Hạo xuất hiện ở bên ngoài đảo Vật Ngữ.
Lúc này, hắn có thể cảm nhận được mảnh vỡ của Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn một cách rõ ràng.
"Hiền đệ có lòng rồi." Giang Hạo nhếch miệng lên.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một mản vỡ quan trọng lại ở trong tay hiền đệ, như thế liền thuận tiện. Thậm chí còn không cần dùng linh thạch để trả.
Hắn đi thẳng vào.
Thánh Chủ cũng đi ra vào lúc này. Bây giờ Thánh Chủ đã có tu vi Nhân Tiên, vô cùng mạnh lẽ.
"Hiền đệ, đã lâu không gặp."
Giang Hạo đứng chắp tay, khí độ thâm uyên.
"Ngươi thế mà thật sự dám đến hải ngoại." Thánh Chủ rũ mắt.
"Hiền đệ không phải đã sớm đoán được rồi sao? Hơn nữa chắc là cũng biết tại sao vi huynh tới tìm ngươi đúng không?" Giang Hạo duy trì nụ cười.
Lần này tới, hắn đã không còn sự nóng nảy.
Đến từng bước một, sau đó làm rõ ân oán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận