Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1151: Tẩu Tử, Ngươi Là Trưởng Bối, Phải Làm Chủ

Chương 1151: Tẩu Tử, Ngươi Là Trưởng Bối, Phải Làm Chủ
Bích Vân Các là một chiếc thuyền lớn. Xung quanh thuyền có không ít thuyền nhỏ.
Lúc này, vị trí của Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp chính là một chiếc trong đó. Thuyền tuy nhỏ, nhưng có chỗ ngồi và đồ uống trà.
Giang Hạo đang cẩn thận pha trà.
Mặt biển không giống mặt đất, thỉnh thoảng sẽ lắc lư.
"Gặp được Xích Long ngươi dự định hỏi chuyện gì?" Hồng Vũ Diệp nâng chung trà lên hỏi.
"Hỏi về lai lịch của Thương Uyên Long Châu." Giang Hạo nói.
Mặt khác còn muốn hỏi một chút rồng như thế nào sẽ bị Hắc Long nhớ thương.
Hồng Vũ Diệp uống trà nhìn Bích Vân Các, nói: "Không đi lên chờ sao? Ta nhớ ngươi từng nói sẽ mang ta đi lên xem một chút."
Giang Hạo cúi đầu cung kính nói: "Đúng là như thế, nhưng mà phía trên ngư long hỗn tạp, tiền bối đi lên có hại cho thân phận."
Nghe vậy Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười: "Ngươi nói đó là địa phương nào?"
Giang Hạo cúi đầu, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Lần trước là tại Thiên m Tông, lần này ngay tại cửa chính. Những năm này hành tẩu để hắn thiếu chút lòng kính sợ nên mới muốn đến nơi này.
Chờ nghĩ rõ ràng tất cả thì đã không kịp.
Tuy nói bản thân không thẹn với lương tâm, thế nhưng mà khó tránh khỏi sẽ bị hiểu lầm.
Lúc này, một nam tử trẻ tuổi toàn thân như lửa đi tới từ phương xa, một đường tiến về Bích Vân Các.
Trong nháy mắt cảm nhận được khí tức, Giang Hạo ngẩng đầu nhìn qua.
Vừa mới nhìn qua, đối phương hình như có phát giác, cúi đầu nhìn lại. Ánh mắt của hắn và Giang Hạo đụng vào nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người thậm chí có một loại cảm giác như đã quen từ lâu.
Giang Hạo cảm thấy loại cảm giác này có nguồn gốc từ cái tên trong tay.
Là hắn.
Xích Long.
Mà Xích Long cũng mang theo tò mò rơi xuống, rơi thẳng vào đầu thuyền.
"Nơi này thuận tiện không?" Hắn mở miệng hỏi.
Giang Hạo gật đầu, cười nói: "Ngồi đi."
Người vừa tới thu liễn hỏa diễm, hắn mặc áo choàng màu nâu đen, tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên người Giang Hạo.
Đối với lời mời, hắn không chút do dự, ngồi xuống.
Động tác của hắn nhìn như rất nặng, nhưng lại không khiến cho thuyền lắc lư chút nào.
Sau đó, hắn cảm khái nói: "Rất nhiều năm không gặp."
"Tiền bối biết mà, ta không phải hắn." Giang Hạo nhẹ giọng mở miệng.
"Phải hay không phải không đều như thế." Người tới cười ha ha một tiếng nói:
"Ngươi biết ta tên là gì không?"
"Xích Thiên?" Giang Hạo hỏi.
"Ngươi thì? Ta nên gọi ngươi Cổ huynh hay là cái tên khác?" Xích Thiên hỏi.
"Đều được." Giang Hạo đáp.
Xích Thiên nâng chung trà lên, tò mò hỏi: "Người bên ngoài gọi ngươi là gì?"
"Tiếu Tam Sinh." Giang Hạo đáp.
"Tiếu Tam Sinh?" Xích Thiên hơi kinh ngạc: "Ngươi chính là Tiếu Tam Sinh? Chơi rất lớn nha, rõ ràng là khi dễ tiểu hài."
Giang Hạo khẽ mỉm cười nói: "Đây là con đường ta phải đi để trưởng thành."
"Ngươi muốn trưởng thành như thế nào? Dáng vẻ trước kia không đủ sao?" Xích Thiên hỏi.
Giang Hạo lắc đầu nói: "Không đủ, nếu không sao lại biến mất cho đến nay?"
"Cũng đúng." Xích Thiên gật đầu, sau đó nói: "Như vậy truy cầu mới là cái gì?"
Giang Hạo cười thần bí: "Qua chút thời gian nữa có lẽ ngươi sẽ biết."
"Cần ta hỗ trợ không?" Xích Thiên hỏi, chợt chỉ chỉ Bích Vân Các nói: "Cần mời ta đi một chuyến."
Giang Hạo: "..."
Ta đều lên không nổi.
"Không vui?" Xích Thiên hỏi.
"Có đôi khi muốn đi chỗ nào, cần dựa vào chính mình." Giang Hạo mở miệng trả lời.
"Ngươi không có tiền?"Xích Thiên một mặt chấn kinh: "Hắn không có giao tài sản cho ngươi sao?"
Giang Hạo: "...."
Cái kia đúng thật là không có cho ta.
Giang Hạo cảm thấy Xích Long rất kỳ quái, một bên cảm thấy hắn là Cổ Kim Thiên, một bên lại cảm thấy là người thừa kế của Cổ Kim Thiên.
Lúc này Hồng Vũ Diệp cũng quay đầu nhìn qua, dường như đang chất vấn có phải là cố ý không mua lá trà hay không.
"Còn có trà này của ngươi có phải là có chút bình thường hay không?" Xích Thiên lại hỏi.
"Chỉ là chuyến này không cần người bên ngoài hỗ trợ mà thôi." Giang Hạo đáp.
"Thật sự không phải là mời không nổi?" Xích Thiên không quá tin tưởng.
Giang Hạo không có mở miệng.
Loại chủ đề này có thể bỏ qua một bên.
"Vậy ngươi ở chỗ này chắn ta làm gì?" Xích Thiên tò mò hỏi.
"Muốn hỏi tiền bối một số việc." Giang Hạo mở miệng nói ra.
Hắn thật ra muốn gọi đối phương là hiền đệ, nhưng lại không cách nào kêu ra miệng. Khí tức đối phương hùng hậu, chỉ là ngồi ở chỗ này thôi, hắn đều cảm thấy có một loại cảm giác nặng nề. Tu vi cực cao không thể tưởng tượng.
"Ngươi hỏi đi." Xích Thiên uống trà thuận miệng nói.
"Tiền bối nghe nói qua Thương Uyên Long Châu chưa?" Giang Hạo hỏi.
"Chưa." Xích Thiên trực tiếp lắc đầu.
Giang Hạo cũng không ngoài ý muốn, tiếp tục hỏi: "Nếu như nhìn thấy thì có nhận ra không?"
Xích Thiên suy tư rồi nói: "Khó mà nói được, mặc dù ta là rồng, nhưng mà biết rất ít về chuyện Long tộc. Ngươi cũng biết, sau khi ta ra ngoài, Long tộc đã sớm biến mất.
"Đương nhiên, ta có truyền thừa, ít nhiều cũng biết một chút. Nhất là khi ta đi qua không ít địa phương, vẫn có một ít kiến thức."
"Tiền bối biết Hắc Long không?" Giang Hạo hỏi.
"Biết một chút." Xích Thiên gật đầu trả lời.
"Nếu như bọn hắn xem một con rồng như lương thực, có thể là vì cái gì?" Giang Hạo chăm chú hỏi.
"Đại khái là người có huyết mạch." Xích Long buông chén trà xuống, thỉnh thoảng nhìn về phía Bích Vân Các, dường như vẫn muốn đi lên.
"Nếu như đối phương là Chân Long thì sao?" Giang Hạo lại hỏi.
"Chân Long không thể có người có huyết mạch sao? Chân Long cao quý như vậy? Ai còn không phải là Chân Long." Xích Thiên khinh thường nói.
Điều này khiến Giang Hạo cảm thấy có chút kỳ quái.
"Tư tưởng cổ lão cứng nhắc." Xích Thiên lắc đầu nói:
"Rồng và người vốn không xung đột, có huyết mạch của rồng liền không thể là người sao? Người có huyết mạch liền không thể là Chân Long?"
Giang Hạo trong lúc nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
Đúng là không có vấn đề gì.
"Nhưng mà muốn xác định có phải là người có huyết mạch hay không thì cũng rất dễ dàng, để cho ta nhìn một chút. Nếu như tq cũng muốn ăn, vậy thì không phải là người huyết mạch." Xích Long nói.
Giang Hạo gật đầu. Đúng là một loại biện pháp. Nhưng mà bây giờ hắn không dám để cho Xích Thiên gặp tiểu Li. Chẳng bằng để cho rồng của Đại Địa Hoàng Giả nhìn một chút.
Đó là rồng mà bản thân có thể khống chế, Xích Long quá mạnh.
"Không cần phải đề phòng ta, với quan hệ này của chúng ta, dù con rồng kia có cao minh thì ta cũng không làm gì đâu." Xích Thiên hững hờ nói, sau đó nhắc nhở:
"Nhưng mà ngươi phải chú ý một chuyện, đó chính là Hắc Long khả năng đã thả tin tức ra. Sau đó nếu như còn có Hắc Long tỉnh lại thì sẽ có thể biết được, đây là chuyện không cách nào tránh khỏi."
Giang Hạo có chút kinh ngạc, thì ra còn có chuyện như vậy. Như vậy Tiểu Li phải nhanh biến cường một chút. Nếu không sau này không dễ phóng sinh.
Hoặc có thể làm gián đoạn tin tức này.
"Có thể làm gián đoạn tin tức này không?" Giang Hạo hỏi.
"Tìm ra người kế tiếp nhận được tin tức là được. Giết hắn trước khi hắn thả tin tức ra." Xích Thiên trả lời.
Giang Hạo gật đầu, cám ơn một câu.
"Miệng cám ơn ta thì có được gì, mời ta đi Yên Vân các đi, ta nói cho người về Phong tiên tử, nàng kia…"
Xích Thiên còn chưa nói xong, Giang Hạo đã hỗ trợ đổ đầy chén trà rồi ngắt lời: "Tiền bối, uống trà."
Xích Thiên khinh bỉ nhìn Giang Hạo một cái, nói: "Ngươi thay đổi rồi."
Giang Hạo: "..."
"Đã nói là sẽ không vì một nữ nhân mà từ bỏ mảnh thế giới này, ngươi bây giờ đã khác. Chỉ vì người bên cạnh mà ngươi từ bỏ tình cảm giữa huynh đệ chúng ta." Xích Thiên đau lòng nói:
"Trước đó đã nói, lần sau đến lượt ngươi mời khách. Ngươi biến mất thì không nói, hiện tại thật vất vả mới xuất hiện lại không có ý định thực hiện chuyện lúc trước. Ngươi là huynh, ta là đệ. Huynh trưởng mời đệ đệ, thiên kinh địa nghĩa. Hiện tại ngươi thay đổi rồi, đã không còn giống một huynh trưởng nữa. Còn ý đồ gọi ta là tiền bối để lừa dối qua cửa."
Giang Hạo: "..."
Hay là để ta gọi ngươi là huynh trưởng đi.
Hắn không nghĩ tới Xích Long lại là Xích Long như vậy.
Khó trách Cổ Kim Thiên lúc trước lại nở nụ cười với ý vị thâm trường, bản thân còn tưởng rằng gọi Xích Long hiền đệ là bản thân chiếm tiện nghi.
Không ngờ làm đệ đệ lại có thể trực tiếp đòi hỏi.
Hiền đệ này so với Thánh Chủ đơn giản chẳng là cái thá gì.
Nhưng mà đối phương vừa mới nói mình vì một nữ nhân từ bỏ mảnh thế giới này, chuyện này có chút không đúng.
Xích Long đột nhiên nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, chuyện này khiến Giang Hạo giật mình.
Hắn rất ít gặp người trực tiếp quay đầu nhìn về phía Hồng Vũ Diệp.
Nhưng mà một màn phía sau càng làm cho da đầu hắn run lên.
"Tẩu tử, người huynh trưởng này của ta vì ngươi mà thay đổi lớn như vậy, đây là chuyện tốt, nhưng làm ca ca không thể không coi trọng chữ tín. Tình cảm giữa huynh đệ chúng ta vô cùng tốt, hiện tại hắn vì ngươi mà không để ý tới người đệ đệ này. Ngươi làm tẩu tử, có phải là nên hóa giải tình cảm giữa huynh đệ chúng ta một chút hay không? Tẩu như mẹ, ngươi là trưởng bối, cũng nên ra mặt điều hòa một chút. Nếu không phải đệ đệ ít nhiều có chút oán khí." Xích Long nghiêm túc nói.
Giang Hạo nhìn Xích Long với vẻ hoảng sợ.
Đây là kẻ tài cao gan cũng lớn, hay là không biết sống chết?
Trong lúc nhất thời hắn có chút lo lắng, liệu hai người kia có đánh nhau ở chỗ này hay không.
Vậy mình phải lập tức thoát đi.
Lấy tu vi của hắn, có khả năng có thể tránh né dư ba giữa bọn hắn.
Nếu như tránh không được…
Vậy đúng thật là tai bay vạ gió.
Lúc này Hồng Vũ Diệp nhìn qua Xích Long, trầm mặc hồi lâu, lấy một cái trữ vật pháp bảo ra.
Sau khi nhìn thấy đồ vật, ánh mắt Xích Thiên sáng lên, lập tức nhận lấy, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau, nói: "Đa tạ tẩu tử, chỉ cần một ngày có Xích Thiên ta thì tuyệt đối sẽ không để huynh trưởng làm xằng làm bậy hay là làm chuyện có lỗi với ngươi."
Xích Thiên nói xong liền nhanh chóng bay về phía Bích Vân Các, tiến vào tầng thứ chín.
Giang Hạo: "..."
Sau đó, hắn nhìn về phía Hồng Vũ Diệp. Người kia đối diện với ánh mắt của hắn, bình thản nói: "Bên trong có năm trăm vạn linh thạch, nhớ kỹ trả cho ta."
Giang Hạo: "..."
"Tiền bối thật là hào phóng, từng đấy là biết bao nhiêu lá trà."
Sau đó hắn mới nói:
"Xích Long hồ ngôn loạn ngữ, nhìn có phần không đứng đắn, lời nói lại có chút quái dị, xem ra không cần thiết phải gặp nữa."
Hồng Vũ Diệp chỉ là nhìn qua Giang Hạo, cũng không mở miệng. Người kia có chút khẩn trương, cúi đầu uống trà.
Xích Long cầm linh thạch đi, đều tính ở trên đầu mình. Nếu như sự đắc tội của Xích Long cũng tính ở trên người mình, vậy thì nguy hiểm. Hai con rồng, con nào cũng chỉ biết gây thêm phiền toái cho hắn.
Vẫn là Thánh Chủ hiền đệ tốt hơn.
Có chút nhớ hắn, không biết hắn có năm trăm vạn linh thạch hay không.
Giang Hạo ngồi ở trên thuyền, không bao lâu sau, hắn nhìn thấy văn tự phía trên Bích Vân Các dần dần biến mất.
Sau đó, hắn không còn ở lại nữa, mà là đi tìm Xích Điền.
Cuộc sống của đối phương gần đây hình như rất tốt, chắc là cũng đang đề phòng chính mình. Thật ra giá trị lợi dụng của Xích Điền đã rất thấp.
Hắn thậm chí còn có thể đối mặt trực diện với Vạn Vật Chung.
Lần trước không hỏi chuyện Mật Ngữ Thạch Bản cũng không phải là vì hắn quên hay gì. Mà là không thích hợp hỏi, đương nhiên cũng không thể hỏi.
Một khi đạt được đáp án cuối cùng, hắn không biết Hồng Vũ Diệp sẽ có thái độ gì.
Như bây giờ rất tốt.
Muốn hỏi thì cũng phải chờ đến lúc gặp mặt Vạn Vật Chung một mình rồi lại hỏi.

Ba tháng sau.
Tháng năm.
Trong hòn đảo dưới biển sâu, Tự Bạch mở to mắt, hắn lúc này nhìn ra phía ngoài, không biết vì sao lại có một loại cảm giác tim đập nhanh.
Tinh thần biến hóa nhìn như phổ thông, nhưng lại có lực lượng cường đại. Trong khoảng thời gian này, hắn thường xuyên ra ngoài là bởi vì hải ngoại loạn. Là một người đi ngang qua hải vực, hắn đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, mà là cố gắng trấn áp phong bạo của hải ngoại. Như thế thì người trên bờ sẽ an ổn hơn rất nhiều. Chuyện hắn có thể làm không nhiều, chỉ thế thôi.
"Đạo hữu tỉnh rồi sao?" Lúc này, Mộng Lam Linh đi tới.
Tự Bạch nhìn qua đối phương khẽ cười nói:
"Chắc là cũng sắp đến lúc rồi đúng không?"
"Xem ra tin tức của Tự đạo hữu đúng là rất nhanh." Mộng Lam Linh mặc một bộ váy màu lam, tò mò hỏi: "Đạo hữu cảm thấy lần này xác suất chúng ta thành công là bao nhiêu?"
"Cao trước nay chưa từng có." Tự Bạch trả lời.
"Cao trước nay chưa từng có?" Mộng Lam Linh có chút ngoài ý muốn.
Chỉ là Tự Bạch lại tiếp tục nói:
"Nhưng mà tỷ lệ cao này chỉ là tương đối mà thôi, so sánh với các ngươi trước kia thì lần này là thật sự có con đường hướng tới tiên. Nhưng nếu như so với một người thành tiên thì xác suất lại nhỏ đi rất nhiều."
"Như vậy đạo hữu muốn đi không?" Mộng Lam Linh cầm hạt châu trong tay, vẻ mặt bình thản nói.
Tự Bạch lắc đầu:
"Cũng không phải là có đi hay không, ta cần tiến vào bên trong đại trận thành tiên của các ngươi, trấn áp một phương."
Nghe vậy, Mộng Lam Linh có chút kinh ngạc, cuối cùng lựa chọn trầm mặc. Nàng không tiếp tục nói về chuyện tiến vào trận pháp nữa.
Chỉ là lúc này, nàng nhận được tin tức Thập Nhị Thiên Vương tụ hội.
"Xin lỗi không tiếp được." Mộng Lam Linh tiến vào trong nước, cuối cùng biến mất.
Sau đó, nàng xuất hiện ở phía trên cột nước.
Các Thiên Vương khác đã vào chỗ.
Mộc Long Ngọc nói: "Có tin tức gì sao?" Hắn nhìn về phía Đào Mộc Tú.
Lần này là Đào Mộc Tú đột nhiên khởi xướng tụ hội.
"Ta nhận được một tin tức kỳ quái." Đào Mộc Tú nói xong tiện tay vẫy một cái.
Một trận đồ xuất hiện.
"Đây là…" Một nữ Thiên Vương khác kinh ngạc mà hỏi.
"Người đưa tới chỉ kèm theo một câu, nói người hiểu trận pháp nhìn một chút thì sẽ biết, còn nói đã tìm xong bốn nhân tuyển cho bốn phương vị rồi, đến lúc đó tự nhiên sẽ tới." Đào Mộc Tú nói.
"Đây là trận pháp được chế tạo căn cứ theo trung tâm của mười hai hải vực, là thành tiên trận. Ta thậm chí đều không thể nào hiểu được trận pháp này." Một giọng nói ngột ngạt truyền đến.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người tỉnh ngộ lại.
Người kia đã tới.
Hiện tại chỉ chờ bọn hắn vào chỗ.
Mộng Lam Linh có chút kinh hãi, tứ đại phương vị? Xem ra, Tự Bạch chính là mộti trong số đó.
"Tình huống của Hải La như thế nào rồi?" Có người mở miệng hỏi.
"Sắp rồi, người của Thánh Đạo nói chậm nhất là tháng sau." Mộc Long Ngọc thoáng có chút giật mình, nói: "Bọn hắn điên rồi, thậm chí còn không tiếc vứt bỏ tu vi của mình cũng muốn để Hải La mau chóng tiến vào Đăng Tiên Đài. Căn bản là không cách nào biết được bọn hắn đang suy nghĩ gì."
"Mặc kệ có suy nghĩ gì, việc đã đến nước này, tất cả mọi người không có đường lui." Giọng nói hùng hậu vang lên.
Những người khác gật đầu.
Đúng là như thế.
Tất cả mọi người đã không còn đường lui.

Tây Bộ.
Nhan Nguyệt Chi ngồi trước bàn đọc sách, viết thư. Đây là viết cho cha mẹ nàng.
Mặc dù hai người đã qua đời rất lâu, nhưng mà nàng vẫn có thói quen viết, chờ đến lúc trở về thì sẽ đốt nó.
Lúc này, trong đầu nàng đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Hải ngoại thật sự có động tĩnh thiên cổ?"
"Vãn bối cũng không chắc chắn có phải là thiên cổ hay không, nhưng nếu như tiền bối cho là động tĩnh lớn, vậy thì cũng chỉ có thể đi hải ngoại." Nhan Nguyệt Chi không nhanh không chậm nói.
"Ngươi có thông báo cho người Thư Viện không?” Đạo thân ảnh kia hỏi.
"Ta cũng muốn thông báo." Nhan Nguyệt Chi trả lời.
"Có ý gì?" Đối phương hơi nghi hoặc một chút.
Cánh cửa hậu viện vẫn luôn trốn tránh ta, không vào được, viện trưởng cũng trốn tránh ta, cũng không thông báo được. Nhan Nguyệt Chi thầm nghĩ, nhưng mà cũng không nói ra miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận