Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 189: Ngươi Cảm Thấy Ta Có Át Chủ Bài Không?

Chương 189: Ngươi Cảm Thấy Ta Có Át Chủ Bài Không?
Trong di tích, Giang Hạo ngẩng đầu nhìn vùng trời.
Không nhìn thấy vách đá, cũng không nhìn thấy thứ gì ngoại trừ tinh quang.
Dù cho thần thức kéo dài lên, cũng là rỗng tuếch.
Nơi này vẫn là dưới mặt đất sao?
Hắn không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Còn có loại cảm giác áp chế kia nữa, nhưng cảm nhận cẩn thận lại thì lại không có.
Như là tác dụng tâm lý.
Nhất là lại không có bất kỳ ai, ngoại cước bộ của mình phát ra tiếng động ra thì không còn gì khác.
Khiến cho người ta cảm thấy trầm trọng một cách khó hiểu.
Thông qua khu vực này, Giang Hạo đứng trước một con đường thẳng tắp.
Lần này thế mà không có thứ gì trôi nổi cả, chỉ có một con đường hướng về phía trước.
Chẳng qua là không nhìn thấy điểm cuối.
Đi trên đường, sẽ mang đến cho người ta một loại cảm giác kỳ quái, đó chính là liệu con đường này có thể đổ sụp giữa chừng hay không.
Dưới nghi hoặc, Giang Hạo đặt tay lên rìa vực sâu. Hắn cảm thấy có một loại áp lực không hiểu, giống như ở ngoài con đường lâu sẽ rất dễ rơi xuống bên trong vực sâu vô tận.
Mà vực sâu bên dưới có cái gì vẫn là một bí ẩn.
Giang Hạo không nghĩ tiếp nữa.
Sau khi đi về phía trước rất lâu, có tiếng cười tiếng truyền đến.
"Ha ha, chạy? Ngươi chạy chỗ nào?"
Ngay sau đó, Giang Hạo nhìn thấy vị lão giả bay ngang qua phía trên, rơi xuống sau lưng hắn.
Nguyên Thần sơ kỳ.
Sau khi biết thực lực của đối phương, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Chẳng qua là sơ kỳ thôi.
Mà lão giả tóc trắng nhìn thấy Giang Hạo cũng có chút kinh ngạc.
"Thật đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được lại chẳng tốn chút công phu."
Cùng lúc đó, một nữ tử phía trước cũng lảo đảo chạy tới.
Nhìn thấy Giang Hạo, nàng cũng sững sờ.
Nhưng sau khi nhìn thấy lão giả tóc trắng, nàng gần như là tuyệt vọng.
Nàng nghĩ hết biện pháp để chạy trốn, cuối cùng vẫn là không chạy thoát.
Không bao lâu sau, nàng liền đến bên cạnh Giang Hạo, nghiêm mặt nói:
"Sư đệ, trợ giúp của tông môn tới chưa?"
Giang Hạo đương nhiên nhận ra nữ tử này, là Dạ Cơ sư tỷ.
Trên người này có một ít thương thế, tu vi không ổn định, xem ra trạng thái rất tồi tệ.
Bị hai Nguyên Thần để mắt tới mà còn sống, không phải có chỗ độc đáo thì chính là Nguyên Thần không có ý định giết người.
Hắn đã hiểu rõ đại khái tình huống nơi này.
Hắn đã nhìn thấy hai Nguyên Thần, đều là trạng thái lão niên, đồng thời cũng đều là Nguyên Thần sơ kỳ.
Đây là lần thứ nhất hắn đối mặt với Nguyên Thần sơ kỳ bình thường.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết năng lực thực chiến của bọn họ rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng hắn hiểu được ý của Dạ Cơ sư tỷ.
Hắn gật nhẹ đầu, bình tĩnh nói:
"Trợ giúp của tông môn sắp đến rồi, Ma Nhân đã bị khống chế, cường giả tông môn đang xử lý bốn phía."
"Tiểu gia hỏa, dọa ai đó?" Lão giả râu dê đi tới từng bước, nói:
"Thật sự cho rằng Ma Nhân yếu như vậy sao? Cho dù Ma Nhân yếu, Thiên Thánh Giáo chúng ta cũng không phải là ăn chay."
Người của Thiên Thánh Giáo, Giang Hạo kinh ngạc, nghĩ thầm lần này mình chính là cừu non đưa tới cửa.
"Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo phải không?" Lão giả tóc trắng nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, nói:
"Lúc trước, Nhan Hoa đã nói gì với ngươi? Bí mật của quặng mỏ ở đâu?"
Dạ Cơ có chút ngoài ý muốn, nàng không nghĩ tới người của Thiên Thánh Giáo lại biết Giang Hạo.
Hơn nữa còn rất xem trọng.
Nghĩ tới đây, nàng vui mừng trong bụng, như này thì lực chú ý của những người này sẽ rời khỏi người nàng.
Nàng còn có cơ hội chạy trốn.
"Các ngươi tại sao cứ nhất định cho rằng Nhan Hoa đã giao bí mật cho ta?" Giang Hạo có chút tò mò, hỏi.
"Trước khi Nhan Hoa tan biến, chỉ gặp ngươi, nàng không giao bí mật cho ngươi, chẳng lẽ sẽ giao cho ta?" Lão giả tóc trắng hỏi.
"Vậy không biết có khả năng là nàng cố ý làm như thế hay không? Sau đó để các ngươi để mắt tới ta? Thật ra nàng đã đã giao bí mật cho những người khác." Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Có, thế nhưng ngươi có thể nói cho ta biết, chúng ta còn có thể tìm ai không?" Lão giả tóc trắng cũng hỏi ngược lại.
Câu hỏi này khiến cho Giang Hạo không còn lời nào để nói.
Ngẫm lại cũng đúng, trừ mình ra Nhan Hoa chưa từng gặp những người khác.
Không tìm hắn thì còn có thể tìm ai?
Lại không có người tình nghi, cũng phải bắt được người trước rồi lại nói.
"Thế nhưng ta quả thực không có liên quan tới bí mật quặng mỏ." Giang Hạo nói rõ.
"Bí mật quặng mỏ có ở trên người ngươi hay không, việc này không vội. Chúng ta đi vào bên trong trước." Lão giả râu dê đi đến bên cạnh lão giả tóc trắng, sau đó nói với hai người Giang Hạo:
"Mời đi, các ngươi chắc là cũng rất tò mò đối với bảo vậy nơi này đúng không."
Giang Hạo trầm mặc một lát, cất bước đi về phía trước.
Dạ Cơ không nói gì, đi theo bên cạnh Giang Hạo, toàn bộ để Giang Hạo dẫn đầu.
Nàng cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình xuống, sau đó tìm cơ hội thoát đi.
Còn về Giang Hạo, có thể cống hiến một phần lực để mình sống sót, hẳn là cũng sẽ cao hứng.
Giang Hạo hoàn toàn không biết suy nghĩ của Dạ Cơ, hắn đúng là muốn biết nơi này rốt cuộc chứa bảo vật gì.
Thuận tiện muốn hỏi thăm chuyện đã xảy ra với Thiên Thánh Giáo.
"Nghe nói Thiên Thánh Giáo các ngươi muốn công kích tông môn chúng ta? Là tại sao?" Hắn hỏi.
"Hả?" Lão giả râu dê không khỏi kinh ngạc:
"Ta vừa rồi có nói Thiên Thánh Giáo muốn công kích tông môn các ngươi sao? Như vậy, ngươi cảm thấy là tại sao?"
Mặt ngoài hắn như là đang nói chuyện phiếm với Giang Hạo, trên thực tế lại đang nhìn chằm chằm vào đối phương.
Phòng ngừa hắn chạy khỏi nơi này, mặc dù chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng Nhan Hoa chọn hắn, ít nhiều đều sẽ có chút nguyên nhân.
Không thể quá xem thường được.
"Bởi vì ta?" Giang Hạo không quanh co lòng vòng.
"Gần đúng một nửa đi." Lão giả râu dê cười nói:
"Mặc dù rất nhiều người nhất định phải bắt được ngươi, thế nhưng bởi vậy mà chủ động công kích Thiên Âm Tông cũng không phải là hành động sáng suốt. Chúng ta vì Thánh Chủ, cũng không thể chịu chết vô ích được."
"Thánh Chủ?" Giang Hạo vậy mà không biết Thánh Chủ của Thiên Thánh Giáo là ai.
Nhưng hắn nghĩ tới Thánh Nữ của Thiên Thánh Giáo, trong lúc nhất thời tò mò nói:
"Thánh Nữ Thiên Thánh Giáo là chuẩn bị vì Thánh Chủ sao?"
"Ha ha, vấn đề của ngươi thật là nhiều." Lão giả tóc trắng mở miệng cắt ngang cái đề tài này.
Giang Hạo đi thẳng về phía trước, trong tay hắn mang theo đao, cũng đang phòng bị hai người phía sau:
"Theo các ngươi, ta có khác gì người chết sao? Không cần đề phòng ta như thế."
"Câu nói này của ngươi đúng là có mấy phần đạo lý." Lão giả tóc trắng cười lạnh, nói:
"Thế nhưng ngươi không nên biết nhiều về Thánh Chủ và Thánh nữ của chúng ta thì tốt hơn."
"Thật ra muốn biết cũng không khó." Lão giả râu dê mỉm cười nói:
"Ngươi chỉ cần cắn răng nói không biết Nhan Hoa nói cái gì với ngươi, chúng ta sẽ mang ngươi về trong giáo. Đến lúc đó, ngươi liền có thể hiểu biết một ít, chẳng qua là ngươi cần phải chịu đựng thẩm tra sống không bằng chết.
Chúng ta đã nghĩ kỹ làm thế nào để thấm vấn ngươi rồi, hy vọng đến lúc đó ngươi có thể kiên trì lâu một chút."
"Các ngươi có thấy ta đang rất bình tĩnh hay không, nói không chừng ta còn có át chủ bài?" Giang Hạo hỏi.
"Ha ha ha." Câu nói này khiến cho đối phương cười ha ha, lão giả tóc trắng nhìn chằm chằm Giang Hạo rồi nói:
"Ta vô cùng chờ mong lá bài tẩy của ngươi. Ngươi sẽ biết, trước mặt thực lực tuyệt đối thì tất cả đều chỉ là hổ giấy."
Thật sự là ngạo mạn, Giang Hạo nghĩ thầm nên dùng chuyện này để làm gương.
Thực lực làm mê mắt người, ngạo mạn cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết.
Bản thân mình nhất định không thể bành trướng.
Sau một hồi.
Giang Hạo đi tới một chỗ rẽ.
Đi thẳng, hoặc là đi phía trái rẽ phải.
"Bên trái." Lão giả tóc trắng mở miệng nói.
Giang Hạo đi về phía bên trái.
Mặc dù không rõ tại sao bọn hắn lại chắc chắn bên trái là đúng như thế, thế nhưng trước mắt không có nguy hiểm gì.
Hắn cứ tiếp tục đi về phía trước là được rồi.
Không biết qua bao lâu.
Giang Hạo thấy một cánh cửa to lớn.
Khi nhìn thấy cánh cửa này, hắn nhíu mày.
Nơi này có một loại lực lượng kỳ quái, những lực lượng này muốn tràn ra ngoài, thế nhưng bị thế vô hình xung quanh trấn áp.
Đến rồi.
Đây chính là trung tâm của di tích này.
"Đi vào." Lão giả tóc trắng lập tức nói.
Bọn hắn đều có chút xúc động.
Cánh cửa này rộng mở, không thể cảm nhận được bên trong, nhất định chính là chỗ cất giữ bảo vật.
Giang Hạo nắm đao, cất bước đi vào.
Hắn quan sát tỉ mỉ, trên cánh cửa có một hòn đá, có thể là chốt mở.
Dạ Cơ cố ý chậm một bước, cũng chú ý tới chốt mở.
Đôi mắt đẹp của nàng khẽ động, dường như đang nghĩ làm sao để bỏ trốn.
Giang Hạo liếc đối phương một cái, nghĩ thầm đây là muốn lợi dụng ta, sau đó nhốt người vào đây đúng không?
Trong nháy mắt tiến vào cửa đá, Giang Hạo cảm thấy có một tia ánh sáng đỏ chiếu tới.
Ánh sáng khiến cho hắn vận chuyển Hồng Mông Tâm Kinh đối kháng theo bản năng, đồ vật bên trong có chút không tầm thường.
Chờ ánh đỏ tán đi, đập vào mắt là động phủ rộng lớn ở giữa có cầu thang đá trôi nổi.
Như là Kim Tự Tháp lần lượt rơi xuống, tất cả hòn đá đều đang phụ trợ một hạt châu màu đỏ nằm ở trung tâm.
Hạt châu này phát ra hồng quang như ẩn như hiện, bốn phương tám hướng mơ hồ có một loại lực lượng kỳ quái đang phiêu đãng.
Mà tất cả lực lượng đều hô ứng với hồng quang, khó mà suy đoán.
Thấy cảnh này, Giang Hạo cảm thấy có nguy cơ lớn.
Một khi tới gần những vật này, sẽ có ảnh hưởng cực không tốt.
Hắn không chút do dự, lựa chọn mở thần thông ra.
Giám định.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận