Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 251: Ta Bảo Ngươi Đợi Sao?

Chương 251: Ta Bảo Ngươi Đợi Sao?
Chấp Pháp Đường đang điều tra Khuất Trọng.
Theo lý thuyết thì không cách nào tra được, Giang Hạo cũng không cần lo lắng cái gì.
Nếu không thì tình nghi của mình sẽ càng lớn hơn.
Nhưng xét đến cùng, Chấp Pháp Phong không tìm thấy chứng cứ.
Đến cuối cùng đại khái vẫn bị treo tên trên danh sách theo dõi.
Bị hạn chế tự do đúng là một chuyện phiền toái, mà muốn tự do thì cần phải vượt qua vị kia của Thiên Hoan Các.
Một khi vượt qua hắn, ân oán của Thiên Thánh Giáo và Lạc Hà Tông cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Không thể để cho Trang Vu Chân chạy trốn, nếu không sẽ có khả năng phải đối địch với Thi Thần Tông.
Tông môn này khác với Lạc Hà Tông.
Thiên m Tông không nhất định có thể ngăn cản bọn hắn.
Giây lát.
Giang Hạo đi đến chỗ tập hợp nhiệm vụ.
Nhiệm vụ lần này có tổng cộng mười người.
Ba gồm tám mạch.
Năm nam năm nữ.
Không biết là trùng hợp hay là cố ý hành động.
Lúc đến đã có bốn người có mặt.
Ba nam một nữ.
Nam Trúc Cơ hậu kỳ, nữ Trúc Cơ trung kỳ.
Sau khi chào hỏi bọn hắn, Giang Hạo liền đứng ở một bên.
Chẳng qua là những người này đối với mình có chút lãnh đạm, không biết là tại sao.
Hắn âm thầm quan sát khí tức, dáng vẻ, cách cư xử của bốn người.
Xác định bọn họ không có ẩn giấu tu vi.
Sau đó, ba người lần lượt tới.
Hai người còn lại vẫn chậm chạp chưa tới.
Đến giờ rồi mà vẫn thế.
"Hai người của Băng Nguyệt Cốc sao vẫn còn chưa tới?" Nam tử Hoành Lưu Bộc thô kệch cau mày nói.
"Có lẽ có có chuyện chậm trễ, chúng ta chờ một chút." Tiên tử của Yên Vân Phong nói.
Những người khác yên lặng, chỉ có thể chờ đợi.
Qua một lát.
"Không đợi nữa, chúng ta lên đường thôi." Nam tử gầy yếu của Chúc Hỏa Đan Đình lên tiếng.
"Chờ một chút đi, hiện tại thời gian còn sớm." Tiên tử của Thiên Hoan Các vũ mị cười nói.
Những người khác lại yên lặng lần nữa.
Giang Hạo không mở miệng, chỉ là an tĩnh quan sát.
Phần lớn tu vi của những người này đều là Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ có một người Trúc Cơ viên mãn.
Đó chính là Văn Khải sư huynh của Hoành Lưu Bộc, cũng chính là nam tử miệng lưỡi thô kệch nhất.
Trong năm vị nam tử không có ai Trúc Cơ trung kỳ cả, nữ cũng chỉ có người đầu tiên là Trúc Cơ trung kỳ, người mặc phục sức Chúc Hỏa Đan Đình.
Xem ra là một vị Luyện Đan Sư.
Ngoài ra, hắn còn phát hiện một chuyện.
Linh khí của những người này đều có một loại linh động mà những tu sĩ khác không có, hơn nữa tuổi cũng không lớn.
Hắn tùy tiện giám định một người, quả nhiên…
Những người này đều là thiên tài với thiên phú thượng đẳng và thượng thượng đẳng.
Đây là đội thiên tài, nếu như vị trí của hắn không bị thay đổi, như vậy chính là thiên tài Hàn Minh.
"Khó trách lúc đến bọn hắn không chào đón ta, thì ra là bệnh chung của thiên tài."
Trong lòng Giang Hạo đã có đáp án.
Lại chờ chốc lát, hai vị tiên tử của Băng Nguyệt Cốc cuối cùng đã đến.
Các nàng mặc đồ trắng, búi tóc đơn giản, vừa nói vừa cười hướng về phía bên này.
Nhìn dáng vẻ không nhanh không chậm của hai người, Văn Khải của Hoành Lưu Bộc giận không chỗ phát tiết:
"Các ngươi có biết mình đến muộn hay không?"
"Sau đó thì sao?" Tiên tử dáng người tiên tử, nhìn chằm chằm vào Văn Khải, chất vấn:
"Chờ một chút sẽ chết sao? Người khác đều không nói gì, chỉ ngươi nói nhiều."
"Đúng đấy, chúng ta bảo ngươi đợi sao? Nếu như ngươi không muốn chờ thì có thể tự mình xuất phát trước mà." Một vị tiên tử dáng người nhỏ nhắn khác của Băng Nguyệt Cốc lạnh lùng lên tiếng.
"Ngươi…" Hoành Lưu Bộc Văn Khải thở gấp, khí tức viên mãn trên người phun trào.
"Ngươi cái gì? Trúc Cơ viên mãn mà thôi, ai mà không phải?" Tiên tử cao gầy của Băng Nguyệt Cốc tiến lên một bước, tản ra khí tức Trúc Cơ viên mãn.
"Xuất phát." Hoành Lưu Bộc Văn Khải hừ lạnh một tiếng, ngự kiếm rời đi.
Những người khác cũng là như thế.
Giang Hạo đi theo phía sau cùng.
Hắn không thèm để ý những người này, bởi vì hắn phát hiện những người này cũng sẽ không đặt sự chú ý ở trên người hắn.
Người có thiên phú trung thượng như hắn không đáng để bọn hắn quan tâm.
Dường như còn không có hào hứng trào phúng luôn.
Thiên phú trung thượng và thiên phú thượng thượng, hoàn toàn là hai thế giới.
Nhưng mà, hai vị tiên tử đến cuối cùng đúng là không dễ chọc.
Người cao gầy tên là Diệp San, nhỏ nhắn xinh xắn tên là Vạn Tích.
Thiên phú của hai người đều là thượng thượng đẳng, nhưng mà đều là đệ tử nội môn, không trở thành chân truyền.
Tính toán cẩn thận, nơi này có lẽ chỉ có Hàn Minh là chân truyền.
Nhưng mà, xem xét khí tức và tinh thần của những người này thì quả thực là không bằng Hàn Minh.
Đừng nhìn Hàn sư đệ thích sĩ diện, thế nhưng hắn lịch luyện khắp nơi, sống và chết, máu và thịt, đều đã từng trải qua.
Cũng có công tích không nhỏ trong lần tiến đánh Thiên Thanh Sơn.
Vì để mạnh lên, hắn chưa bao giờ dừng việc tôi luyện bản thân, nước mắt, mồ hôi, nghị lực, bền lòng, hắn đã trải qua và cũng đã hiểu rõ.
Bên trong khí tức và tinh thần của những người này đều không có loại túc sát và kiên nghị kia, đúng là không xứng so sánh cùng.
Nhưng mà bọn hắn như này mới tính là bình thường, Hàn Minh lại quá liều mạng.
Thiên phú cao, cơ duyên nhiều, còn cố gắng.
Chốc lát sau.
Tế Linh Sơn.
Người tiếp ứng bọn hắn là một vị sư huynh Kim Đan.
Hắn lạnh lùng nhìn mọi người, trong đôi mắt có sát ý như ẩn như hiện.
Nhưng mà cũng không nói thêm gì.
Chỉ là bảo những người khác đi theo.
Không ngờ người tiếp ứng lại là Kim Đan, lần này có chút không ổn, mặc dù là hai vị sư tỷ Băng Nguyệt Cốc đến trễ, nhưng ở chỗ này là tất cả mọi người đến trễ.
Chờ đến trên núi.
Sư huynh Kim Đan đứng trước một linh điền rồi nói:
"Nơi này gieo trồng ba loại linh dược, chia làm mười khu vực. Chuyện các ngươi phải làm chính là cố gắng gieo trồng linh dược, để chúng nó trưởng thành trong vòng ba tháng.
Trong vòng ba tháng, các ngươi nhất định phải có mặt mỗi ngày. Nếu không thì tự mình đến Chấp Pháp Phong đệ trình nhiệm vụ, tiếp nhận trừng phạt.
Hiện tại từng người tới đây, ta sẽ phát cho một quyển sách giới thiệu đơn giản."
Băng Nguyệt cốc Diệp San là người thứ nhất đi tới, lấy một quyển.
Văn Khải là người thứ hai.
Những người khác cũng lần lượt đi lên nhận sách.
Giang Hạo là người cuối cùng.
Hắn tới trước mặt Kim Đan sư huynh, lúc đưa tay nhận sách, còn đưa một khối linh thạch ở dưới sách.
"Để sư huynh đợi lâu rồi." Bên trong giọng nói mang theo áy náy.
Thấy thế, sư huynh Kim Đan sững sờ, sau đó nhận linh thạch mà không để lại dấu vết.
Sau đó, hắn đưa một quyển sách nho nhỏ thông qua dưới quyển sách lớn.
Sau khi nhận được sách, Giang Hạo mừng rỡ trong lòng.
Nói một tiếng cảm ơn rồi lui trở về.
"Nhiệm vụ của các ngươi chính thức bắt đầu."
Kim Đan sư huynh lạnh lùng nhắc nhở một câu, liền ngự kiếm rời đi.
Mấy người bắt đầu tìm kiếm linh điền của mình.
Nơi này thật ra là một linh điền phân thành mười khu vực, linh điền của mọi người sát nhau.
Giang Hạo tìm được vị trí cuối cùng, nơi này tổng cộng có chín cây linh dược.
Ba cây cao cỡ nửa người, cành lá tươi tốt.
Ba cây nằm ở bốn phía, cao hơn hai thước, khiến cho linh điền lộ ra vẻ chật chội.
Ba cây cuối cùng là bình thường nhất, nở ra những đóa hoa màu trắng.
"Chưa từng thấy qua."
Giang Hạo không vội động thủ, cũng không vội đi bốn phía xem xét tung tích của Bạch Dạ.
Mà là lấy thư tịch ra, xác định nhiệm vụ của mình trước.
Phải hoàn thành nhiệm vụ trước rồi mới có thể làm những chuyện khác.
Một lát sau, Giang Hạo biết được tên của ba loại linh dược, đều được ghi chép trên sách.
Thế nhưng cũng chỉ có tên.
Hoàn toàn không có chút tin tức nào về nó.
Trong lúc những người khác còn đang xoắn xuýt làm thế nào để gieo trồng, Giang Hạo mở quyển sách nho nhỏ ra.
Qua một lát.
Hắn biết được mục đích của nhiệm vụ lần này, cùng với một ít tập tính của linh dược.
Dùng linh khí và khí tức nuôi dưỡng linh dược, xác định ảnh hưởng của thiên phú đối với linh dược đặc biệt, sau đó xác định bản thân mình có thể gieo trồng linh dược quan trọng được hay không, mục đích là gia tăng xác suất thành công khi đột phá đại cảnh giới.
Nhìn quyển sách nho nhỏ, Giang Hạo cảm thấy trong sách viết đầy hai chữ —— Bạch Dạ.
Không thể không nói, Bạch Dạ chính là tuyệt thế thiên tài trên phương diện này.
Không thể để cho hắn trở thành thủ tịch được, nếu không mình không chỉ không thể động đậy mà uy hiếp cũng sẽ càng khủng bố.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận