Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 729: Nữ Ma Đầu Đã Phân Phó Chuyện Gì?

Chương 729: Nữ Ma Đầu Đã Phân Phó Chuyện Gì?
Chương 729: Nữ Ma Đầu Đã Phân Phó Chuyện Gì?
Đối mặt với vấn đề này, chân mày Giang Hạo hơi nhíu lại.
Sau khi suy tư rất lâu, hắn lắc đầu nói: "Vãn bối không thể trả lời vấn đề này."
"Tại sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Bởi vì không cách nào tưởng tượng nổi đến việc mình sẽ thích Mị Thần." Giang Hạo đáp.
"Vậy đổi thành một người mà ngươi cảm thấy thích đi, ngươi sẽ rộng lượng sao?" Hồng Vũ Diệp thuận miệng nói.
Giang Hạo suy tư một lúc, cuối cùng vẫn không thể đưa ra đáp án.
Trên người hắn có Thiên Tuyệt Cổ Độc, căn bản không có cách nào trả lời vấn đề này.
Thế nhưng hắn sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra.
Nếu như chuyện như vậy xảy ra liền đại biểu cho, mình vẫn chưa thể tìm được một người như thế.
Giang Hạo yên lặng, Hồng Vũ Diệp cũng không hỏi nhiều nữa.
Không bao lâu sau, trà được pha xong, hương thơm tràn ngập.
Giang Hạo rót cho Hồng Vũ Diệp một chén, lại rót cho mình một chén.
Sau đó, hắn ngồi xuống.
"Nhìn thấy thiên tài, ngươi có suy nghĩ gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Ta chưa bao giờ nghĩ tới, một người có thể chói mắt như thế." Giang Hạo có chút cảm khái:
"Trên đời này, thật sự là không thiếu thiên tài, càng không thiếu người chiếu rọi tám phương. Thiên địa rộng lớn, nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn. Không thể bởi vì một số việc nhỏ mà tự mãn, mà tự đắc."
Hồng Vũ Diệp vốn đang định uống trà lại có chút ngoài ý muốn: "Thấy người chói mắt như thế, ngươi lại chỉ muốn càng thêm cẩn thận?"
Giang Hạo không hiểu, chẳng lẽ không phải nên nghĩ như vậy sao?
"Trong lòng của ngươi không có một chút ý muốn so đo với người khác hay sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
Tại sao phải so?
Mấy chuyện thành tiên gì đó cần gì phải rêu rao như thế? Nếu có người đố kỵ, động thủ can thiệp, đó không phải là gây thêm phiền toái hay sao?
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, hỏi:
"Ngươi mấy tuổi?"
"Đã không còn trẻ." Giang Hạo cảm khái.
Vừa dứt lời, hắn cảm thấy khi tức băng lãnh kéo dài, liền vội vàng báo tuổi.
Ba mươi lăm.
Hồng Vũ Diệp nghe xong, để chén trà xuống nhìn về phía trời cao:
"Trên người ngươi không có cuồng vọng, chẳng lẽ không muốn lưu lại một thân ảnh sáng chói trong Tu Chân Giới?"
Giang Hạo nhấp một ngụm trà, lắc đầu nói:
"Người sống không nhất định phải tươi đẹp, có màu của riêng mình là được. Vãn bối không có chí hướng rộng lớn, cuộc sống như này đã rất tốt rồi."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp nhìn kỹ người trước mắt.
Người kia thì đang uống trà.
Một chén lại một chén.
Một bình này một vạn linh thạch.
Phải cố gắng uống trở về.
Hồi lâu sau, Giang Hạo cảm thấy lực lượng trong thân thể xuất hiện biến hóa.
Ấn ký tiên lộ trước kia không thể nhớ kỹ giờ đây đang được ngưng tụ.
Hắn không dám suy nghĩ nhiều, toàn lực củng cố cơ duyên trước đó.
Không biết vì nguyên nhân gì, cơ duyên tiên lộ vẫn luôn trôi nổi thế mà lại được củng cố.
Lúc hắn tỉnh lại, bầu trời hơi sáng lên.
Mặt trời sắp ló dạng.
Mà bên vách núi, một người đang đứng thẳng.
Gió nhẹ lay động mái tóc dài của nàng, góc áo dường như có chút không cam lòng, đang cố gắng lắc lư theo.
Giang Hạo đi tới, muốn nhìn một chút xem đối phương đang nhìn cái gì.
Sau khi nhìn lại, là một rừng cây, cảnh đẹp núi sông khiến cho lòng người thanh thản.
"Chuyện ta phân phó đã làm như thế nào rồi?" Hồng Vũ Diệp nhìn về chân trời, hỏi.
"Đã không sai biệt lắm." Giang Hạo lập tức trả lời.
Chuyện gì, hắn hoàn toàn không nhớ rõ nữa.
Nửa năm qua hắn đều đang ổn định tâm tính, căn bản không nhớ rõ Hồng Vũ Diệp đã phân phó chuyện gì.
Nhưng mà cho dù có nhớ rõ hay không, dùng không sai biệt lắm chắc là có thể ứng đối.
Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Giang Hạo, cười nói: "Không sai biệt lắm là như nào?"
"Chính là có tin tức, còn cần xác định." Giang Hạo đáp.
"Có tin tức?" Vẻ mặt Hồng Vũ Diệp mang theo sự trêu tức, nói:
"Là tin tức gì?"
Trong đầu Giang Hạo điên cuồng suy nghĩ, Hồng Vũ Diệp từng bảo hắn làm cái gì?
Ngoài tìm kiếm chủ nhân phía sau Mật Ngữ Thạch Bản ra thì hình như chỉ có trồng hoa. Ngoại mấy chuyện này ra thì còn có gì nữa?
"Đã mua Cửu Nguyệt Xuân rồi?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên lên tiếng.
Trong lòng Giang Hạo cảm thấy không hiểu, Hồng Vũ Diệp có nói mua Cửu Nguyệt Xuân sao?
Trước đó đúng là có, nhưng mà mình đã mua rồi thì phải.
Vậy nên đáp có hay không đây?
Nếu đáp có thì mình chỉ cần mua Cửu Nguyệt Xuân là được. Nếu không đáp lời thì mình cần trả lời cho câu hỏi không sai biệt lắm kia như thế nào đây?
Hắn thở dài một tiếng.
"Vâng, vãn bối cũng sắp mua xong."
Hồng Vũ Diệp cười ha ha, sau đó quay người đi xuống núi.
"Cơ duyên của Thượng An đạo nhân ngay từ đầu cũng không phải là như thế, là ngươi yêu cầu?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Tại sao lại làm như thế?"
"Vì để có thể yên tâm trồng hoa cho tiền bối, nếu như chỉ là một người ta thì sẽ quá bắt mắt, một khi xảy ra chút chuyện gì đó thì sẽ chọc tới rất nhiều phiền toái."
"Ngươi quá cẩn thận rồi." Hồng Vũ Diệp nói.
"Cẩn thận một chút luôn là đúng." Giang Hạo đi theo đối phương, thấp giọng nói.
Hắn không cần đi liều mạng hay là cố gắng tranh đoạt cơ duyên, cũng không cần thiết làm kẻ địch với người ta bởi vì cơ duyên.
Mấy chuyện này đều không thích hợp với hắn, hắn hôm nay chỉ cần sống những tháng ngày bình thường đã đủ rồi.
Đây là cách ổn thỏa nhất, cũng là phương thức tốt nhất.
Tương lai có hi vọng.
Sau khi do dự một chút, Giang Hạo hỏi:
"Hành động trước đó của Thượng An đạo nhân rất cao minh sao?"
"Rất cao minh." Hồng Vũ Diệp gật đầu:
"Làm một chuyện mà người khác đều không hề nghĩ tới. Hắn dẫn xuất tiên lộ, mang đến hi vọng thành tiên cho những người khác. Chỉ cần người trên Đăng Tiên Đài có nội tình đầy đủ thì sẽ có bảy phần cơ hội thành công."
Giang Hạo kinh ngạc, bảy phần, nhìn như không cao, thật ra đã vô cùng cao rồi.
Người bình thường thành tiên đừng nói là bảy phần, ba phần đã rất lợi hại rồi.
Có thể thấy rõ, cơ duyên này lớn đến mức nào.
"Thiên Đạo Trúc Cơ sẽ xuất hiện cơ duyên như vậy sao?" Hắn hỏi.
Hồng Vũ Diệp lắc đầu:
"Nàng có tư cách này, nhưng không nhất định sẽ có, thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được."
Giang Hạo không nghĩ tới lại như thế này, đó đúng là cơ duyên rất khó gặp được.
Người bỏ lỡ cơ duyên này đúng là đáng tiếc.
May mắn là mình còn cách Đăng Tiên Đài xa vạn dặm.
"Lần này có mấy người thành công?" Sau khi dự một chút, hắn mở miệng hỏi.
Bởi vì mình lâm vào cảm ngộ từ sớm, cho nên cũng không biết chuyện cụ thể.
Cho dù nhìn thấy, cũng không nhất định có thể xem hiểu.
"Có bốn người đạt được cơ duyên, thế nhưng chỉ có ba người thành công." Hồng Vũ Diệp đi đến bên bờ sông, chậm rãi cất bước.
Giang Hạo đi bên người nàng.
Hai người đón ánh nắng nhu hòa, chậm rãi cất bước.
"Ai thành công, ai thất bại vậy?" Giang Hạo hỏi.
Thiên m Tông có nhiều cường giả như vậy sao?
Hắn cũng không biết.
"Người phản ứng đầu tiên chính là Bạch Chỉ của tông môn các ngươi, thứ hai là người Sơn Hải Kiếm Tông, thứ ba là Thiên Vương hải ngươi, thứ tư là người của Hạo Thiên Tông. Trong bốn người này chỉ có Thiên Vương thất bại." Hồng Vũ Diệp thuận miệng nói.
Giống như chuyện người nào thất bại người nào thành công đều không đáng chú ý.
Giang Hạo gật đầu, thì ra Thiên m Tông chỉ có một người đạt được cơ duyên.
Hắn không biết Sơn Hải Kiếm Tông là ai, Hạo Thiên Tông thì càng không thể nào biết được.
Nhưng mà hắn lại biết không ít về Thiên Vương hải ngoại.
Loại trừ Hải La Thiên Vương, vậy là còn có ai đó tới hay sao?
"Vì sao lại thất bại?" Giang Hạo dừng một lúc rồi lại nói:
"Là bởi vì nội tình không đủ?"
Hồng Vũ Diệp lắc đầu:
"Là bởi vì khí vận Thiên Vương, khí vận Thiên Vương có mười hai phần, nhìn như tách ra, lại tựa như một chỉnh thể. Bọn hắn muốn tấn thăng, chẳng khác nào có áp lực từ mười hai người, cho nên hắn thất bại."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận