Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 134: Kiếm Tiền

Chương 134: Kiếm Tiền
Đi xuống quán trọ, Giang Hạo đi vào sân sau nhìn xung quanh, nơi này không nhỏ, đúng là có chỗ trồng linh dược.
Thế nhưng đất đai cũng không tốt.
Cần phải mua một chút đất đai tốt hơn và linh dịch.
Nhưng nơi này có cửa sau, dường như còn sử dụng thường xuyên.
Chuyện này liền phiền toái một chút.
Hồng Vũ Diệp cũng không thích có người lắc lư ở trước mặt nàng.
Con thỏ là minh chứng tốt nhất, cho đến trước mắt con thỏ còn chưa từng gặp mặt Hồng Vũ Diệp.
Không chỉ như thế, con thỏ còn phải thừa nhận công kích to lớn nhiều lần.
Không biết nó cho là như vậy.
Hay là bạn bè trên đường không nể mặt nó?
Xem sân nhỏ xong, Giang Hạo đi vào quầy hàng.
"Xin hỏi sân sau có dùng không?"
"Sân sau?" Chưởng quỹ nhìn Giang Hạo, không dám chần chờ:
"Nếu như tiên nhân muốn dùng thì chúng ta có thể để trống."
"Trong lúc ta sử dụng, không thể có người đặt chân." Giang Hạo nói điều kiện.
"Quán trọ chúng ta thì không có vấn đề gì, khóa cửa sau lại, mọi người tiến vào cửa trước là được. Thế nhưng…" Chưởng quỹ nhìn trên lầu một chút, khổ sở nói:
"Quán chúng ta chỉ là quán trọ bình thường…"
Giang Hạo hiểu rõ ý của hắn, quán chẳng qua là quán trọ bình thường, thế nhưng người ở dường như đều không bình thường.
Bọn hắn cũng không có cách nào ước thúc những người khác được.
"Chưởng quỹ không cần để ý những người này, ta sẽ nói với bọn họ." Giang Hạo trấn an, thấy chưởng quỹ có chút lo lắng, hắn tiếp tục mở miệng:
"Không nghiêm trọng lắm, không cần lo lắng. Không biết mượn dùng sân sau cần bao nhiêu tiền?"
Chưởng quỹ vốn muốn nói không cần tiền, thế nhưng lời còn chưa nói ra, Giang Hạo liền rất nghiêm túc biểu thị muốn trả tiền.
"Một ngày một lượng." Chưởng quỹ chỉ có thể kiên trì ra giá.
Sau khi thanh toán ba lượng bạc, Giang Hạo liền nói:
"Mượn dùng trước ba ngày, nếu không cần nữa thì ta sẽ tới thông báo. Làm phiền hôm nay giúp đỡ thu dọn một chút."
Sau khi chưởng quỹ đồng ý, hắn lại bàn giao câu:
"Nếu như trên lầu có người ngăn cản, vậy cứ chờ ta trở về rồi lại nói."
"Được." Câu nói này khiến cho chưởng quỹ có chút cảm kích:
"Đa tạ Tiên trưởng đã thông cảm."
Sau đó, Giang Hạo rời khỏi quán trọ.
Qua một chút thời gian, ba người Phương Kim cũng đi xuống từ trên lầu.
Bọn hắn thấy có người đang quét dọn sân sau, có chút tò mò, đây giống như là đặc biệt muốn dọn sạch sân nhỏ.
"Đây là muốn làm gì?" Bạch Quỳnh nhìn về phía chưởng quỹ rồi hỏi.
Thấy ba vị này hỏi thăm, chưởng quỹ có chút khẩn trương, nói:
"Khách phòng số 5 tầng trên muốn thuê sân sau."
"Ồ?" Phương Kim có chút ngoài ý muốn.
Phòng số năm chính là gian phòng cách vách bọn họ.
Hoặc là nói cho đến trước mắt, tầng trên chỉ có năm người ở lại.
"Có nói là dùng sân sau làm gì không?" Hắn hỏi.
"Tiểu nhân cũng không dám hỏi." Chưởng quỹ lắc đầu cười nói.
"Chưởng quỹ, ta hỏi ngươi chút chuyện." Trên mặt Lam tiên tử mang theo vẻ tò mò:
"Lúc trước có người ra tay ở trong này, ngươi ở hiện trường đúng không?"
Chưởng quỹ có chút lưỡng lự, sau khi Lam tiên tử cam đoan không có việc gì, hắn mới thấp giọng nói:
"Đúng thế."
"Ta cũng không hỏi thứ gì khác, chỉ hỏi tình huống lúc người Trần gia đối mặt với người kia là như thế nào, đối phương dùng loại pháp thuật gì." Lam tiên tử tò mò hỏi.
Mấy người Phương Kim cũng không nói thêm gì.
Bọn hắn thật ra cũng có chút tò mò.
Cho đến trước mắt, bọn hắn còn không biết, tu vi của người động thủ như thế nào.
"Vị tiên trưởng kia là dùng đao, đánh mấy lần với Tiên nhân Trần gia, sau đó liền dùng một đao đả thương tiên nhân Trần gia." Chưởng quỹ nói chi tiết.
Hắn còn nhớ rõ một màn kia.
"Đánh mấy chiêu vậy." Lam tiên tử suy nghĩ một chút, sau đó nói:
"Nếu là ta, đối mặt với một Trúc Cơ viên mãn, một Địa Tâm Lôi là có thể khiến hắn trọng thương. Chưởng Tâm Lôi cũng có thể làm được. Người kia lại phải dùng mấy chiêu, xem ra không phải là Kim Đan quá mạnh, chỉ là tu sĩ Kim Đan bình thường."
Phương Kim cười cười nói:
"Suy đoán của sư muội là đúng, nhưng vẫn đừng xem thường người khác thì tốt hơn."
Sau đó, hắn đi đến trước mặt chưởng quỹ rồi nói:
"Người kia có phá hư quán trọ hay không? Hắn thuê sân sau có trả tiền hay không?"
"Không có phá hư quán trọ, thuê cũng trả ngân lượng." Chưởng quỹ nói.
Sau đó, Phương Kim liền xoay người rời đi.
Lam tiên tử không rõ ràng cho lắm.
Bạch Quỳnh thở dài một cái, nói:
"Người kia là tới ở trọ, không phải là đến phá hư. Nếu như ngươi dùng Địa Tâm Lôi, ngươi đoán quán trọ sẽ thành cái dạng gì?"
Nói xong, nàng cũng đi theo.
Lam Cẩn suy nghĩ, cảm giác có thể đánh cho quán trọ thành cái động.
Sau đó nàng lại suy nghĩ, nếu dùng Linh Kiếm thì chắc là có thể đánh Trần Tuyền trọng thương dưới tình huống không phá hủy quán trọ.
Dù cho nàng đánh giá thấp, đối phương cũng không mạnh hơn nàng bao nhiêu.
——
——
Thành Tây.
Giang Hạo rơi xuống trước rừng cây.
Quan sát xong, hắn liền đi thẳng vào bên trong.
Sau khi tiến vào, thấy chỉ là một phiên chợ bình thường.
Nơi này có không ít quầy hàng, còn có một số người đang đi dạo xung quanh.
Điều khác biệt so với bên ngoài chính là, nơi này không có một người nào là người bình thường.
Chẳng qua là tu vi phổ biến của mọi người hơi thấp.
Luyện Khí là phần lớn, Trúc Cơ cũng tương đối ít gặp, Kim Đan thì càng không có.
Giang Hạo phát hiện, tu vi Trúc Cơ mà mình biểu hiện ra là tồn tại đứng đầu ở bên trong này.
Yếu liền đi cùng với nghèo.
Đừng nói là mua được đồ tốt, mà ngay cả đồ trên người mình cũng không thể nào bán được.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo phát hiện giữa đại môn phái và các môn phái nhỏ có khoảng cách khó mà vượt qua được.
Thân là Chế Phù Sư, hắn làm ra rất nhiều Thập Vạn Kiếm Phù, cũng không nhất định có thể bán được bao nhiêu.
Đừng nói là Thiên Lý Na Di Phù, dù cho tài liệu đều rất khó mua được.
Sau đó Giang Hạo đi vào bên trong, phát hiện cũng có một ít lầu các không tệ, chắc là có mua bán đồ tốt.
Vì để hiểu rõ giá hàng, hắn đã hỏi thăm bốn phía.
Phát hiện giá hàng nơi này thấp hơn ở Thiên Âm Tông một chút.
Một tấm Trị Liệu Phù, chỉ cần hai mươi bảy.
Nhưng mà người bán cũng ít.
Sau đó, hắn tơi một bên quầy hàng, bày đồ của mình ra.
"Tiểu huynh đệ, bày quầy bán hàng cần giao Linh thạch, cũng không phải là có thể tùy tiện bày, sau đó sẽ có người tới thu của ngươi." Một vị nam tử trung niên bên cạnh có ý tốt nhắc nhở.
Giang Hạo nhìn đối phương một cái, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Mặc dù đã ẩn giấu, nhưng cũng là cường giả hiếm thấy.
"Đa tạ đã nhắc nhở." Giang Hạo gật đầu.
Sau đó hắn bày đan dược tu luyện Trúc Cơ, cùng với một chút phù lục và Linh Kiếm.
Hắn cũng bày cả Thần Hành Phù trước đó bán không được.
Hy vọng có thể bán được.
"Ngưng Thần Phù? Vạn Kiếm Phù? Trị Liệu Phù? Còn có Thập Vạn Kiếm Phù?" Người đàn ông trung niên cảm thấy kinh ngạc, sau đó khách khí nói:
"Tiểu huynh đệ, Trị Liệu Phù bán thế nào?"
"Hai mươi sáu." Giang Hạo đáp lại.
"Cho ta năm tấm." Người đàn ông trung niên lập tức nói.
Ít hơn so với giá thị trường một khối, nhưng buôn đi bán lại liền có thể kiếm tiền.
"Linh Kiếm thì sao?" Người đàn ông trung niên lại hỏi.
"Bảy khối linh thạch." Giang Hạo đáp.
Giá thị trường nơi này hẳn là từ tám khối đến mười hai khối.
"Có mấy cái?"
"Ngươi muốn mấy cái?"
"Mười chuôi?"
Giang Hạo không nói hai lời liền đưa mười chuôi.
Hắn còn nhiều thứ này.
Trong lúc nhất thời, người đàn ông trung niên không khỏi giật mình, con em nhà giàu này từ đâu ra vậy?
Không phải là trộm đồ trong nhà để ra ngoài bán đó chứ?
"Tại hạ Thạch Tân, đạo hữu là?" Thạch Tân khách khí hỏi Giang Hạo.
"Giang Hạo Thiên." Giang Hạo cũng khách khí nói.
Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào đối phương.
Mặc dù đối phương ăn mặc bình thường, thế nhưng khí huyết cường thịnh, tu vi mạnh mẽ.
Là biểu hiện của đi đường dốc, tương lai có khả năng trùng kích Kim Đan.
Sau khi hơi lưỡng lự, hắn nói khẽ:
"Thạch đạo hữu có dự định trùng kích Kim Đan hay không?"
Câu nói này khiến cho đối phương ngây ngẩn cả người.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận