Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1028: Vận Rủi Tiến Đến

Chương 1028: Vận Rủi Tiến Đến
Hải ngoại.
Bờ biển phía Bắc.
Một chiếc thuyền to lớn hiện lên từ đáy biển, có không ít người đi lên.
Qua một lúc sau, nó lại bắt đầu chìm vào Thâm Hải.
Thuyền khổng lồ, xung quanh có trận pháp vờn quanh, không sợ tất cả mạch nước ngầm, quét ngang yêu thú đáy biển.
Chẳng là, sau khi thuyền lên đường không bao lâu, gặp phải hai người dưới biển sâu. Bọn hắn đứng ở bên trong nước biển, nhìn qua thuyền. Nước biển xung quanh phảng phất như đang xoay chuyển vì bọn họ. Không chỉ như thế, trong đó có một người không biết vì sao lại mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ to lớn. Giống như chân đạp mặt đất, vai đỡ bầu trời.
Sau khi nhìn thấy hai người, người cầm lái liền lập tức phát ra cảnh báo: "Địch tập kích."
Căn bản không cần suy nghĩ nhiều.
Vừa mới lên đường liền gặp phải người, há có thể là người thiện lương?
Sau khi cảnh báo xuất hiện, nước biển bắt đầu phun trào, có cảm giác như có một bàn tay vô hình đang nắm tất cả trong tay.
Thuyền lớn tiếp nhận áp lực ngập trời.
Lúc này, mặt biển bình ổn, trên cao đầy sao, thỉnh thoảng còn có chim bay xuống.
Ngay tại lúc chim rời khỏi mặt biển, nước biển cuộn lên mang theo sóng lớn.
Một chiếc thuyền lớn bị đẩy lên từ đáy biển, bay về phía trời cao.
Sau đó, nó tiếp nhận ánh sáng Nhật Nguyệt Tinh Thần rồi vỡ vụn.
Người bên trong không chết thì cũng bị thương.
Ngay sau đó, hai thân ảnh xuất hiện trên mặt biển.
Một nữ tử trong đó cầm hạt châu trong tay, nhìn về phía trời cao: "Nơi này là hải vực của Đào Mộc Tú, ta không thể ở lâu, chỉ có thể giúp ngươi đến đây."
"Đa tạ tiên tử, hai ngày nữa ta sẽ đích thân đưa đồ qua." Tự Bạch ôn hòa nói.
Bọn hắn dường như đều không để ý đến tình huống trên trời cao.
Lúc này, tinh quang rơi xuống, thuyền người đang dần bị đánh giết.
“Đã điều tra, người trên chiếc thuyền này đều là người của Vạn Vật Chung Yên. Nhưng mà, người bình thường căn bản không có cách nào biết được tình huống ở bên trong." Nữ tử nhìn về phía Tự Bạch, nói nghiêm túc:
"Ngươi không có chỗ đặt chân tại hải ngoại, mà ta cũng không thể biết chuẩn xác được những tin tức này. Cho nên ngươi có quan hệ hợp tác không tầm thường với Thiên Hạ Lâu?"
Tự Bạch mỉm cười, cũng không trả lời vấn đề này.
"Thiên Hạ Lâu có hiểu biết nhất định về chuyện Thập Nhị Thiên Vương thành tiên, bọn hắn dường như có tin tức về con đường đặc thù." Nữ tử nhìn qua nam tử trước mắt, nói:
"Nếu như ngươi có tin tức về chuyện này thì có thể nói cho ta. Cần gì, đều dễ nói."
"Tốt xấu đều muốn sao?" Tự Bạch hỏi.
"Đúng, tốt xấu đều muốn, đương nhiên, ta đã biết được dưới tình huống bình thường thì Thập Nhị Thiên Vương không cách nào thành tiên." Nữ tử nói.
Tự Bạch gật đầu: "Nếu có tin tức và ta còn ở hải ngoại, sẽ thông báo cho tiên tử trước."
"Nếu đã như vậy thì ta sẽ nói cho ngươi một tin tức." Nữ tử bình thản mở miệng: "Vạn Vật Chung Yên đã nhìn trộm được Cổ Lão Chi Địa tại Thâm Hải. Có lẽ không bao lâu nữa, người ở trung tâm của bọn hắn sẽ xuất hiện. Chắc là một chuyện phiền phức đối với các ngươi. Mặt khác, người Đại Thiên Thần Tông đi đến Nam Bộ, tìm Đề Đăng đạo nhân là một chuyện. Thứ bọn hắn thật sự muốn tìm là một chiến trường. Ta không rõ cụ thể là chiến trường gì. Nhưng bọn hắn cấp bách muốn tìm được cái chỗ kia."
"Đa tạ tiên tử." Tự Bạch nói cảm tạ.
---
Nam Bộ.
Trong bóng tối, Giang Hạo cảm giác tầm nhìn nơi này càng ngày càng thấp.
Người bên cạnh cũng đã nhận ra.
"Có phải là vì không có Thiên Nhãn hay không, ta cảm thấy tầm mắt không được như lần trước." Hoành Lưu Bộc Lộc Đông nói.
Liêu Kim suy tư một lát rồi nói: "Chắc là không phải, lần trước tiến vào các ngươi có phát hiện hồ nước biến lớn hay không? Tương tự, ảnh hưởng nơi này khẳng định cũng lớn, cho nên tầm nhìn không được như lần trước, có thể hiểu. Nhưng mà hiện tại phải biết được đường ở nơi nào."
Đám người nhìn về phía Giang Hạo, chỉ thấy đối phương ngồi xổm trên mặt đất, không biết làm những gì.
Giang Hạo muốn lưu lại ấn ký, xem như đường lui.
"Giang sư huynh, chúng ta bây giờ nên đi hướng nào đây?" Thiên Hoan Các, Trình Ngữ Thần hỏi.
Giang Hạo nhìn về phía trước, hắn thấy, dù là Thiên Nhãn thì đều không thể nhìn rõ con đường phía trước ở chỗ này.
Có lẽ phía trước có thể, nhưng phía sau nhất định không được.
Đừng nói là Thiên Nhãn của Kim Đan, cho dù là cường giả đều không được.
Nước nơi này hướng đến Thiên Cực Mộng Cảnh Châu, như là huyết trì vậy.
Cổ Kim Thiên đều không thể đi qua, huống hồ là những người khác.
Dù có thể chiếu sáng con đường phía trước, cũng chưa chắc đã có thể đi đến phần cuối.
Hắc ám đã tới, tránh cũng không thể tránh, đành đốt đèn đi về phía trước vậy.
Giang Hạo lấy đèn lồng nhỏ mà Đề Đăng đạo nhân cho mình ra.
Lúc đèn lồng xuất hiện, người phía sau đều cảm thấy kỳ quái. Đèn lồng này nhìn có chút phổ thông.
Lý Nhị Đào hỏi một câu:
"Đèn lồng cũng không được đâu?"
Trịnh Thập Cửu liền nói: "Đừng nóng vội, nhìn kỹ rồi hẵng nói."
Những người khác có thể hiểu rõ, Giang Hạo hẳn là muốn dựa vào pháp bảo.
Nhưng mà nếu như pháp bảo có tác dụng thì đã không đến mức không ai phát hiện.
Giang Hạo cầm đèn lồng, cảm giác có chút ngoài ý muốn. Bởi vì nó cũng không thắp sáng xung quanh.
Nhớ lại lời nói của Đề Đăng đạo nhân, hắn nghĩ tới cái gì, sau đó nhắm đôi mắt lại.
Trong nháy mắt, hắn dường như có tầm mắt.
"Nhắm mắt lại."
Giọng nói truyền ra ngoài, nhưng không thấy người bên cạnh.
Sau đó, hắn mở mắt ra. Giờ khắc này, hắn lại nhìn thấy mấy người Trịnh sư huynh.
Vẻ
"Nhắm mắt lại." Hắn lặp lại lời vừa rồi.
Những người khác nghi hoặc, nhưng vẫn nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, một tầm mắt khác xuất hiện trong mắt bọn hắn.
Bên chân có dòng sông màu đen, xung quanh có bùn đất và sỏi đá.
Sau khi xác định tất cả mọi người đều ở đây, Giang Hạo nhắc nhở: "Đừng có mở mắt, đi theo ta."
Đám người Liêu Kim cảm nhận được tất cả thì lập tức chấn kinh.
Bọn hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà có thể xác định, hiện tại bọn họ chắc chắn đang đi trên con đường chính xác.
Giờ khắc này, bọn đã hiểu tại sao Giang Hạo lại giết chết hai người kia không chút do dự.
Căn bản chính là không có giá trị lợi dụng.
Giang Hạo nhìn tất cả, cầm theo đèn lồng soi đường đi qua.
Phát hiện nước sông trở nên thanh tịnh hơn rất nhiều sau khi được đèn lông chiếu xuống.
Trong nước có một ít mặt người, đang theo dõi bọn hắn.
Trình Ngữ Thần bị dọa cho lập tức rút kiếm, những người khác cũng không khác là bao.
Ai nấy đều cảm thấy chấn kinh.
Vẻ mặt của Giang Hạo bình tĩnh, yên lặng cất đèn lông rồi tiếp tục đi về phía trước: "Đi thôi, cố gắng không tới gần nước sông."
Hắn có thể xác định được, người đánh lén trước đó có liên quan tới mặt người trong nước sông.
Dọc theo con đường này vô cùng buồn tẻ, không có bất kỳ thứ gì dư thừa, giống như là dậm chân tại chỗ.
Bóng tối vô tận mang đến cho người ta một loại áp lực lớn lao, cũng khiến cho người ta táo bạo hơn.
Cảm thấy như công kích sẽ có thể xông ra bất cứ lúc nào, hắc ám khiến sẽ cho người ta cảm thấy xuất hiện kẻ địch giả tưởng. E ngại sẽ như khe hở trước đê vỡ, mang đến hậu quả đáng sợ.
Tâm cảnh Giang Hạo bình thản, chỉ là vào lúc hắn muốn mở miệng thì đột nhiên ngẩng đầu. Hắn cảm nhận được có một ánh mắt sắp phát hiện được hắn.
Người Đọa Tiên tộc sắp tới.
Có chút nhanh.
---
Trong rừng cây phía người, có tiếng nổ vang lên.
Lôi đình lấp lóe.
Lúc này, người Đọa Tiên tộc tản ra tiên khí bá đạo, tế đàn bị bọn hắn vận chuyển.
Lão giả ở giữa nói:
"Ta sắp nhìn thấy hắn rồi."
Trong lúc nhất thời, người xung quanh vận chuyển lực lượng, muốn nhìn trộm kết quả.
Ầm ầm!
Tiếng sấm nổ càng thêm khổng lồ.
Vào lúc đôi mắt sắp xuất hiện ở giữa mi tâm của lão giả, lôi đình trên bầu trời bùng nổ.
Ầm ầm.
Lôi đình rơi xuống, đánh một cái vào đại thụ bên cạnh.
Đại thụ đổ sụp.
Lực lượng lôi đình thuận thế phát nổ ở bên cạnh.
Trận pháp đúng lúc bị đánh mở một góc.
Mi tâm vốn sắp mở ra con mắt thứ ba, nhìn trộm được kết quả, lại đột nhiên khẽ giật mình.
Con mắt thứ ba bắt đầu khép kín.
Tung tích của đối phương dần dần tiêu tán.
"Tại sao có thể như vậy? Không, không thể như vậy được, ta muốn nhìn thấy!" Hắn lo lắng kêu to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận