Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 965: Ăn Phân Thì Nhìn Ta Làm Gì

Chương 965: Ăn Phân Thì Nhìn Ta Làm Gì
Bên cạnh đường phố là một dòng sông kéo dài ra biển. Hai bên cạnh dòng sông đầy đá cuội, hình thành nên hai con đường nhỏ tươi sáng. Bên cạnh chính là đình hóng mát.
"Hương vị đúng là không tệ, ta đáng ra nên mua thêm một cái." Đường Nhã ngồi trong đình nghỉ mát vừa ăn bánh nướng vừa nói.
Đào tiên sinh đưa chiếc bánh mình còn chưa ăn qua, nàng cũng không từ chối.
Giang Hạo cảm thấy tình cảm giữa bọn họ thật tốt. Hắn rũ mắt nhìn Tiểu Uông, sau đó ném một chút bánh qua.
"Gâu ~ "
Tiểu Uông mừng rỡ, bắt đầu ăn.
"Sủng vật của Tiếu đạo hữu có chút không tầm thường nha." Đào tiên sinh nói.
Sủng vật này có một loại điên cuồng vặn vẹo, nếu có ý cảm giác thì sẽ luôn cảm thấy có một chút phiền toái.
"Ngoài ý muốn gặp được, người khác đưa." Giang Hạo cười trả lời.
Đây đúng là Cung phu nhân đưa cho hắn.
Nhưng mà hắn đã chia thành Tiểu Uông rồi đưa cho Tiểu Li. Tiểu Li cũng rất là thích, nhất là khi nó không tranh đồ ăn với nàng, chỉ cần cho nó một chút hoa cỏ là đủ.
"Chúng ta đặc biệt tới tìm ngươi." Đường Nhã ăn xong bánh nướng mới nghiêm túc nói: "Muốn giao dịch với ngươi."
Giang Hạo cũng không ngoài ý muốn, Đào tiên sinh có biết Tiếu Tam Sinh.
Hai người cũng từng giao dịch.
Hiện tại hắn dùng linh đang của Đường Nhã, đối phương nhất định sẽ biết được là hắn đến.
Tới đây cũng là chuyện bình thường.
Nhưng hắn không nghĩ đến việc đối phương lại trực tiếp nói muốn tới tìm hắn.
Bình thường mà nói, thường sẽ bảo là do trùng hợp, như này mới không lộ ra vẻ đột ngột.
Đương nhiên, hắn có ấn tượng về Đường Nhã, hình như là một người không thích làm trò bí hiểm.
Hắn cũng không thích, nhưng có đôi khi không như này thì sẽ không tiện giả làm Tỉnh. Chỉ khi để người ta suy đoán những chuyện khác thì mới gây đủ rung động.
Nói thẳng ra sẽ ít đi một phần thần bí, dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy dễ như trở bàn tay, lộ ra vẻ bình thường.
"Ngươi là vì Long quật?" Đường Nhã hỏi.
Giang Hạo gật đầu:
"Tiên tử có đủ tin tức sao?"
"Có, nhưng mà ngươi muốn loại nào?" Đường Nhã hỏi.
Nàng suy tư một lúc rồi lại nói:
"Liên quan tới người tham dự hay là tình huống bên trong? Hoặc là đi vào cùng người nào là an toàn nhất?"
"Đi vào cùng người nào là an toàn nhất?"
Điều này khiến Giang Hạo có chút tò mò.
Còn có kiểu nói này?
"Đúng vậy, đu vào cùng hai loại người là an toàn nhất."
Đường Nhã gật đầu chân thành nói: "Một là người của Vạn Vật Chung Yên, hai là người Thánh Đạo. Nghe nói bọn họ đều có người ở bên trong, có xác suất có thể tránh né cạm bẫy của Đại Thiên Thần Tông."
Giang Hạo gật đầu, thì ra là thế.
Sau đó hắn tiếp tục hỏi:
"Như vậy thì những người đi vào bên trong thường là những người nào?"
"Ngươi không có thành ý." Đường Nhã đưa tay ra nói:
"Năm ngàn linh thạch một vấn đề, ngươi đã hỏi một câu."
Giang Hạo: "…”
Đây có thể coi là tâm địa gian giảo hay không?
Thế mà để hắn hỏi trước một vấn đề rồi mới nói thu phí.
Nhưng mà, hỏi thăm vấn đề ở chỗ bọn họ đúng là rất đắt.
Tám vạn cuối cùng…
Sau khi đưa một vạn ra, Giang Hạo đạt được đáp án của vấn đề thứ hai.
"Người của Thập Nhị Thiên Vương không có đi, những người khác đều đi. Tính theo tu vi, phần lớn đều là Vũ Hóa và người đang trên bậc thang Đăng Tiên. Mặt khác, có một số người có chút cao minh, cần phải để ý một chút. Một người là Cổ Chân của Vạn Vật Chung Yên, một người là là Đông Định Nhạc của Tam Hà tộc, một người khác là Nam Cung Oản của Thiên Linh tộc Trong ba người này có người là Vũ Hóa, có người đang trên bậc thang Đăng Tiên. Sở dĩ cần cẩn thận là bởi vì phía sau đều có một cỗ lực lượng đang chống đỡ cho bọn hắn. Đương nhiên, ngoại trừ những người này còn có không ít cường giả, ta đã sắp xếp ở trong sách, ngươi cầm mà xem."
Đường Nhã đưa sách ra ngoài.
Giang Hạo cầm sách, có chút ngoài ý muốn. Hắn phát hiện nội dung nhiều đến mức làm cho người ta ngoài ý muốn.
Đây là phải góp nhặt tin tức từ bao nhiêu người?
Năm ngàn đúng là không thua thiệt.
"Biết rõ là cạm bẫy, người đi cũng không phải là ít." Giang Hạo có chút buồn cười.
"Đúng vậy, bọn hắn đều cảm thấy mình là người được trời chọn, khí vận đang đứng về phía bọn họ. Đồng thời, người có thể đi vào cũng không phải là người ngu, đều là kiểu người cực kỳ." Đường Nhã giải thích.
Giang Hạo gật gật đầu, có chút đạo lý.
Rất nhiều người đều đã biết về cạm bẫy của Đại Thiên Thần Tông.
Lúc này mà còn đi vào đương nhiên là đều có chỗ dựa, nếu không thì là cảm thấy tin đồn cũng không đáng sợ.
Sau khi lật một hồi, hắn phát hiện phía trên có người của Đại Thiên Thần Tông.
"Đại Thiên Thần Tông?"
Đường Nhã thuận miệng nói:
"Đại Thiên Thần Tông rất lớn, cũng không phải ai ai cũng đều biết về chuyện cạm bẫy. Có một số người muốn đi vào là chuyện rất bình thường, nhưng mà không rõ ràng, cũng có thể là đã có sắp xếp từ trước. Tóm lại người Đại Thiên Thần Tông đi vào có lẽ sẽ bị nhìn chằm chằm. Đây có lẽ cũng là một vòng của kế hoạch này."
Giang Hạo ít nhiều có thể hiểu được, hắn cất sách vào sau đó hỏi một vấn đề mà mình tương đối để ý:
"Long quật chỉ Nguyên Thần mới có thể đi vào, như vậy thân thể của những người này chẳng phải sẽ bạo lộ ra sao?"
"Đạo hữu không cần lo lắng." Chu Thâm cười nói:
"Xung quanh Long quật có vô số vết nứt không gian, nghe nói sau khi có người đi vào sẽ phong bế khe hở, chỉ cần người trong cái khe không tranh đấu lẫn nhau thì người ngoài rất khó tới gần."
Khe hở?
Tu vi của Giang Hạo coi như không tệ, nhưng cũng không hiểu rõ chuyện bên trong Long quật.
Sau đó, hắn không tiếp tục hỏi mấy vấn đề này nữa, nhưng cũng không vội rời đi.
Dù sao, hắn còn chưa mua đồ ăn cho Hồng Vũ Diệp, cứ hỏi thăm bọn họ xem chỗ nào bán đồ ăn không tệ.
Đào tiên sinh rất có nghiên cứu về chuyện này, nói ra liên tiếp mấy địa điểm.
Đường Nhã cũng biết không ít. Nhưng mà, nàng không cảm thấy hứng thú lắm đối với việc nói chuyện phiếm. Nàng cầm một chuỗi hạt châu lên rồi nghiên cứu, dường như muốn xem xem làm sao để mở vật này ra.
Giang Hạo tùy ý liếc mắt qua liền phát hiện ra hạt châu gồ này có vết tích phù văn.
Tương tự với phù văn truyền thừa của Lãnh sư tỷ trước đó.
Chắc cũng là truyền thừa.
"Đây là đồ mà Thập Nhị Thiên Vương đưa, nghe nói bên trong có không ít bảo vật, chỉ là vẫn luôn không cách nào mở ra." Đào tiên sinh giải thích.
Giang Hạo cười khẽ, cũng không quá để ý.
Sau đó, hắn lại hỏi thăm một số vấn đề xung quanh, thấy sắc trời không còn sớm liền đứng dậy muốn rời khỏi.
Trước khi đi, hắn có ý tốt nhắc nhở Đường Nhã một câu:
"Có thể thử vẽ một Vạn Kiếm Phù ở bên trên một chút." Giang Hạo nói xong liền cười rời đi.
Đường Nhã có chút mờ mịt, nhưng mà nàng vẫn vẽ ra một Vạn Kiếm Phù theo bản năng.
Lúc phù lục hoàn chỉnh, hạt châu gỗ lập tức bay lên, sau đó tách ra ánh sáng.
Cả người Đường Nhã sững sờ tại chỗ.
Nàng đời này đều không nghĩ tới, muốn mở cái này lại phải vẽ Vạn Kiếm Phù.
Giang Hạo thật ra cũng không biết, hắn chỉ là đã dành thời gian để giám định mà thôi. Hắn phát hiện chủ nhân truyền thừa chính là một người thú vị, nhất định phải đưa ra một đáp án không có logic.
Long quật khoảng năm ngày sau sẽ mở ra, hắn muốn chuẩn bị một chút.
Đương nhiên, trước khi chuẩn bị, hắn muốn đi mua một ít đồ ăn.
Dưới trời chiều, Giang Hạo đi cạnh bờ sông, ánh sáng chiếu lên người hắn kéo dài cái bóng, phía sau chính là một con chó màu đen trắng đang đi theo. Nó thỉnh thoảng còn ăn cỏ cạnh bờ sông.
Thấy có chó đi tiểu, nó sẽ học đi tiểu.
Thấy chó ăn phân, nó do dự một chút rồi nhìn về phía Giang Hạo.
Nhìn ta làm gì?
Giang Hạo có chút cạn lời.
Đương nhiên, hắn không để cho Tiểu Uông ăn.

Nam Bộ.
Hoàng thành.
Bích Trúc quỳ gối trước liệt tổ liệt tông, cung kính dập đầu.
Vì để được vào từ đường, nàng đã cầu xin đại ca rất lâu mới được đi vào.
Thân là công chúa còn là công chúa không có thân phận địa vị, muốn tiến đến cũng không dễ dàng. May mà đại ca coi như là yêu thương nàng, đã giải quyết vấn đề cho nàng.
"Liệt tổ liệt tông phù hộ, Hoàng tộc thật vất vả mới có một thiên tài như con. Mặc dù không có cách nào mang theo Hoàng tộc sáng tạo huy hoàng, nhưng mà thiên tài cần thương yêu. Tuổi của con còn nhỏ, vừa mới mười tám tuổi, không chịu nổi phong bạo quá lớn, hi vọng liệt tổ liệt tông có thể giúp con ngăn cản một hai. Con cháu Bích Trúc bất hiếu dập đầu cho các người, các người đều là tổ tông, cũng nên đảm đương một chút."
Bích Trúc nói xong liền dập đầu chín cái.
Lúc dập xong cái thứ chín, đại địa đột nhiên chấn động.
Bài vị liệt tổ liệt tông đổ một nửa.
Ngạch?
Bích Trúc trợn tròn mắt.
Nhưng mà, nhìn thấy còn thừa lại một nửa, nàng không khỏi tự an ủi mình:
"Không có việc gì, không có việc gì, còn có một nửa, có một nửa tổ tông yêu thương cũng đủ rồi."
Ầm ầm!
Tiếng sấm bên ngoài lại vang lên, đại địa chấn động.
Một nửa số bài vị cuối cùng cũng ngã xuống.
Bích Trúc: "…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận