Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1156: Một Đao Mở Tiên Môn

Chương 1156: Một Đao Mở Tiên Môn
Bên trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp, đám người Mịch Linh Nguyệt cảm nhận được trạng thái trong tháp. Tháp như có hỏa diễm, điên cuồng thiêu đốt tất cả xung quanh.
Mà áp chế thuộc về tháp cũng đang dần buông lỏng.
"Đã xảy ra chuyện lớn gì sao?" Mịch Linh Nguyệt mở miệng hỏi.
Trang Vu Chân cảm nhận được tất cả, nói: "Tháp sắp đổ sụp sao?"
Đề Đăng đạo nhân không cách nào nhìn thấy tình huống xung quanh, nhưng lại có một loại cảm giác không hiểu. Ánh sáng dường như đang chiếu vào khiến hắn có cảm giác quái dị, dường như có khả năng đi ra khỏi vực sâu.
Thi Hải lão nhân là người có kiến thức rộng nhất, hắn quan sát khí tức như lửa ở xung quanh:
"Là khí vận, Vô Pháp Vô Thiên Tháp đang hấp thu khí vận, đồng thời đang cô gắng truyền ra ngoài. Bên ngoài chắc là đã xảy ra chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, khiến Thiên m Tông tiến vào thời khắc sinh tử tồn vong."
"Thời khác sinh tử tồn vong? Làm sao có thể?" Trang Vu Chân không quá tin tưởng.
Phương thức tiến vào đây của người khác ít nhiều có chút khác biệt với hắn.
Những người này đều không cách nào biết được chuyện lúc hắn đến và bị đánh bại như thế nào. Nhưng hắn có thể xác định, những người kia khắc với hắn.
"Đúng là không có khả năng." Thi Hải lão nhân cũng cảm thấy kỳ quái.
Hắn cũng khác với những người khác, một ánh mắt của vị kia triệt để đánh tan hắn. Nhìn từ thái độ của vương tầng năm thì vị kia khả năng cũng là người Thiên m Tông.
Có người như thế ở đây, người nào lại dám làm càn ở chỗ này?
Nhưng nếu như không phải xảy ra chuyện liên quan tới sinh tử tồn vong thì sao lại cần Vô Pháp Vô Thiên Tháp như thế?
Mịch Linh Nguyệt tính toán thời gian một chút, phát hiện đúng lúc.
Cũng không thể là… nàng không dám nghĩ.
Nếu như chuyện của hải ngoại mà trực tiếp ảnh hưởng đến nơi này, như vậy chính là tràng cảnh cỡ nào chứ?
Bên ngoài, Bạch Chỉ đứng ở trước Vô Pháp Vô Thiên Tháp, có thể phát hiện rõ ràng rằng tháp đã bỏ đi các uy năng khác và đang không ngừng bổ sung lực lượng và khí vận cho Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Rốt cuộc là mang tới chỗ nào, nàng không cách nào biết được.
Nàng nhìn về phía Bách Hoa Hồ một chút, nàng muốn đi hỏi, nhưng lại không cách nào tiến vào.
Nhưng những biến hóa này nhất định là Chưởng giáo đưa tới, biến hóa đáng sợ như vậy, cho dù là bây giờ nàng cũng không thể chạm tới cánh cửa.
---
Đoạn Tình Nhai, Tiểu Li nhìn lên bầu trời, sững sờ chốc lát.
Cuối cùng, nàng chôn Long Châu ở trên cổ ở trước cây táo trắng, chắp tay trước ngực, nhu thuận nói: "A Công A Bà, hai người nhất định phải phù hộ sư huynh không có việc gì. Hạt châu là sư huynh cho Tiểu Li, hai người nhớ phải nhận rõ sư huynh, cũng không thể nhận lầm được."
A Công A Bà thường xuyên hoa mắt nhìn nhầm đồ vật.
Lúc này Thương Uyên Long Châu có một tia khí vận yếu ớt tách ra, hướng về phía Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Mà một đạo long uy vô hình đang xoay quanh dưới mặt đất.
---
Hải ngoại.
Tử khí như biển, từng dấu chân màu tím rơi xuống trong vặn vẹo và hỗn loạn.
Giang Hạo đang tiếp tục nỗ lực, tranh thủ tiến về phía trước, từng bước một hướng về phía trước, thân ảnh đơn bạc gánh vác toàn bộ hải vực, mang theo Thập Nhị Thiên Vương thành tiên. Đồng thời có khí vận của Thập Nhị Thiên Vương gia trì.
Nhưng mà, khí vận lại dường như xuất hiện dao động, có chút bất ổn.
Ba đạo khí vận khổng lồ xung quanh rót vào lực lượng cho khí vận của Thập Nhị Thiên Vương, nhưng mà dường như cũng không nghịch chuyển được tình huống.
Giang Hạo đi ở trên đường, ánh mắt của hắn chỉ có phía trên.
Hắn lúc này sẽ không nghĩ đến việc thất bại sẽ như thế nào, hắn chỉ muốn bước chân ra ngoài, đi trên con đường này. Dù là không có phần cuối, hắn cũng phải tiếp tục đi, cho đến khi ngã xuống.
Keng! Keng!!
m thanh rèn sắt lại xuất hiện ở trong đầu hắn, lúc này lực lượng trong thân thể hắn sôi trào, đau nhức kịch liệt đánh tới. Đây là Công Đức Đỉnh biến hóa, rèn đúc chưa từng dừng lại.
Khí vận đang điên cuồng tiêu hao, nếu lại tiếp tục, vòng xoáy khí vận trên người hắn sẽ không cách nào cân bằng. Tứ đại phương vị đã có tam phương, hiện nay hắn chỉ còn một con át chủ bài cuối cùng.
Nghĩ như vậy, hắn lấy một cái đầu lâu ra từ trong trữ vật pháp bảo. Chính là Hắc Long.
Hắc Long xuất hiện, còn đang mờ mịt. Sau khi để đối phương nhìn thấy rõ ràng, Giang Hạo mới nói: "Tiền bối, đã lâu rồi không gặp."
"Ngươi, nhân loại, để chủ tử của ngươi giết ta đi." Hắc Long lập tức nói.
"Hiện tại không được, vãn bối muốn thành tiên, cần tiền bối trợ giúp." Giang Hạo nghiêm túc nói: "Hi vọng tiền bối có thể giúp vãn bối một chút sức lực."
"Thành tiên?" Hắc Long sửng sốt nói: "Chỉ là thành tiên mà thôi, không nghĩ tới ngươi lại còn cần những người khác trợ giúp? Xem ra ngươi còn kém hơn những gì ta nghĩ nhiều." Lúc này trong mắt Hắc Long có chút xem thường.
Nhưng mà vì được giải thoát, hắn vẫn mở miệng: "Được, ta giúp ngươi thành tiên, nhưng mà ngươi phải giải thoát cho ta."
"Được, trong quá trình vãn bối thành tiên hoặc là sau khi thành tiên, nhất định có thể giải thoát cho tiền bối." Giang Hạo gật đầu nghiêm túc nói.
Hắc Long thở phào một cái, nói: "Như vậy ngươi cần ta làm cái gì?"
"Không cần làm cái gì cả, tiến vào trong trận pháp rồi cho ta mượn một chút khí vận là được." Giang Hạo nói xong mới tản tử khí ra xung quanh.
Sau đó, hắn ném đầu lâu Hắc Long ra ngoài, hướng về phía phương vị thứ tư.
Hắc Long bị ném ra lúc này mới nhìn thấy tràng cảnh xung quanh. Trong nháy mắt này, con ngươi hắn chấn động, vẻ mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Tiên lộ đổ sụp, thiên địa chán ghét mà vứt bỏ, một con đường bị phá vỡ tất cả.
Mỗi một chuyện đều chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.
Hắn hướng về phía Giang Hạo, lớn tiếng nói:
"Đây là có chuyện gì? Nào có người nào thành tiên mà như vậy đâu?"
"Mảnh thiên địa này không có tiên lộ của vãn bối, cho nên vãn bối muốn mở một tiên lộ mới ở trong thiên địa này." Giang Hạo nhẹ giọng trả lời.
"Tiên lộ mới? Chuyện này sao có thể? Từ xưa đến nay đều không có chuyện như vậy." Hắc Long nghe vậy thì chấn động.
Giang Hạo khẽ cười nói: "Quá khứ không có, hôm nay sẽ có."
Trong lúc nhất thời Hắc Long không biết nên nói gì.
Ánh mắt hắn không ngừng nhìn về phía phương xa, nhìn thấy độ cao của người kia là độ cao mà hắn khó mà với tới.
Đây là người sao?
Người trở nên cao minh như vậy từ khi nào vậy?
Lúc này hắn mới biết được người vẫn luôn trò chuyện với mình rốt cuộc cường đại đến bực nào.
Tiên lộ vỡ vụn ở dưới chân hắn, khí vận đang thiêu đốt quanh người hắn. Còn có đao ý như ẩn như hiện, giống như đang sôi trào.
Ầm!
Hắn rơi vào trên mặt biển, khí vận trên người bắt đầu bị rút ra, dung nhập vào trong trận pháp, chống cự hỗn loạn cho người ở phía trên.
Hắc Long cảm giác nhận biết của mình đã bị phá vỡ.
Có khí vận Hắc Long gia nhập, Giang Hạo cảm giác bản thân có thể kiên trì thêm được một khoảng thời gian. Hắn bước đi không nhanh, thậm chí áp lực khí vận như muốn đè sập nhục thể của hắn.
Nhưng mà tiếng rèn đúc lại không ngừng truyền đến, nhục thân bị rèn đúc, như như lửa thiêu đốt. Ánh mắt Giang Hạo kiên định, không có dự định dừng lại.
Thái Sơ Thiên Đao vẫn đang chấn động, dường như muốn thỉnh cầu xuất chiến. NHưng mà Giang Hạo lại áp chế, không có ý nghĩ rút đao.
Chỉ là mở ra tiên lộ nói thì dễ dàng, nhưng muốn đi lên trên đó lại tiêu hao gần như tất cả chuẩn bị của hắn. Tiên lộ đã bị hắn đạp nát hoàn toàn, nhưng mà hỗn loạn và vặn vẹo còn đang chặn đường.
Dù có tử khí thì cũng khó có thể hướng về phía trước.
Hắn cúi đầu nhìn Thiên Đao, cuối cùng vẫn từ bỏ rút đao. Giang Hạo sờ lên mi tâm, trong mắt là một mảnh yên tĩnh, tiếp tục hướng về phía trước. Mà khí vận đang nhanh chóng tiêu hao với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Nếu như mình góp nhặt khí vận đầy đủ, có lẽ không đến mức như thế. Đáng tiếc không có nếu như.
Thiên hạ rộng lớn, khí vận của người khác có lẽ cũng có thể giúp được hắn, đáng tiếc hắn chỉ là một người sống tạm trong tông môn và không chịu ra ngoài.
Hắn không gánh vác được chúng sinh, cho nên chúng sinh sao có thể ra tay tương trợ cho hắn được? Đây là chuyện tất nhiên.
"Thiên địa bất công!"
Một giọng nói giận dữ đột nhiên truyền khắp tứ phương.
"Thiên địa ruồng bỏ đại tiền bối của Thư Viện ta, lột bỏ khí vận, hao tổn cơ duyên. Nếu như thiên địa đã không cho, vậy thì Thiên Văn Thư Viện ta sẽ cho."
Lúc này, giọng nói của Cảnh Đại Giang chấn động hải vực: "Thư Viện ta nguyện ý dùng tất cả khí vận tương lai của Thư Viện để nối liền con đường phía trước cho đại tiền bối."
Lúc này, một quyển thiết thư rơi vào trong biển, hạo nhiên chính khí phun trào, trong lúc vô hình ngưng tụ thành một con rồng khí vận, xông thẳng lên trời.
Một màn đột nhiên này khiến cho Giang Hạo cảm thấy chấn động.
Hắn thậm chí có chút không phân rõ, có phải là bọn họ đã biết mình là Cổ Kim Thiên rồi hay không?
Nhưng mà bước tiến của hắn xác thực đã nhẹ hơn.
Hắn chưa từng do dự, tử khí phun trào, đi ngược dòng nước.
Hắn nhất định phải giành giật từng giây, hắn không ngờ tới Thư Viện lại có thể giúp mình, ngoại trừ Thư Viện có lẽ sẽ không còn người nào nữa.
Hắn chăm chú che đao trong tay, muốn hướng về phía cuối con đường này.
Lúc này, hắn cảm giác âm thanh rèn sắt như ở ngay bên tai, khí vận tiêu hao vượt xa tưởng tượng.
Chỉ là, lúc khí vận sắp tiêu hao hết, một vệt ánh sáng chiếu trên người Giang Hạo. Ánh sáng này đưa tới khí vận bàng bạc cực lớn.
Khí vận xuất hiện bên trong sương mù, vặn vẹo giữa thiên địa càng thêm rõ ràng, nhưng mà từ đầu đến cuối lại không cách nào ngăn cản sương mù này gia trì cho Giang Hạo.
Ngoài ra, còn có một tiếng long ngâm vờn quanh Giang Hạo.
Là ai?
Trong lòng Giang Hạo cảm thấy rung động, rốt cuộc là ai dẫn tới khí vận khổng lồ bực này, giúp hắn một tay?
---
Nam Bộ.
Lúc ánh sáng chiếu rọi, Hiên Viên Kiếm ở Huyền Thiên Tông dường như có nhận thấy. Hiên Viên Thái cũng cầm Hiên Viên Kiếm lên vào thời khắc này.
Hắn nhìn về phương xa, chẳng biết tại sao lại cảm thấy có một số chuyện cần hắn đi làm.
"Ngươi cũng cảm thấy sao?" Hiên Viên Thái nắm chặt Hiên Viên Kiếm, khẽ cười nói:
"Mặc dù cảm giác của ta rất yếu ớt, nhưng mà biết nên làm như thế nào."
Hắn chưa từng do dự, một tay đặt vào mi tâm, khí vận đại địa bàng bạc trong nháy mắt rời khỏi thân thể, hướng về phía chân trời vô tận.
---
Bắc Bộ.
Giữa mi tâm của một thiếu nữ áo trắng ngưng tụ ra một đóa hoa, đóa hoa này có một loại cảm giác xuất trần không cách nào diễn tả bằng lời.
Đây là đóa hoa khí vận.
"Chỉ thiếu một bước cuối cùng liền có thể ngưng tụ hoàn toàn." Sở Tiệp có chút cao hứng.
Sau đó, nàng chính là người có đại khí vận, có thể cứu giúp loạn thế khổ cực.
Chỉ là, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía hải ngoại, nhíu mày.
"Xem ra hải ngoại đã xảy ra một số chuyện, cái loại cảm giác này xuất hiện." Sở Tiệp thoáng có chút nghi hoặc.
Sau đó nàng nhắm mắt lại và cảm nhận. Trong mắt như hiểu ra:
"Thì ra là tử khí, khó trách có thể cảm nhận được rõ ràng như thế."
Sau đó, nàng giơ tay lên, trong nháy mắt đóa hoa khí vận lập tức chấn động, thoát khỏi mi tâm, rơi vào trong lòng bàn tay của nàng.
Ngay sau đó, nàng đẩy tay ra, đóa hoa khí vận chìm vào trong hư không, dùng phương thức đặc thù vượt qua khoảng cách vô tận.
Nguyệt Luân bay lên, có chút không rõ.
Sở Tiệp mỉm cười nói:
"Vì cái gì ư? Bởi vì ta là Thiên Đạo Trúc Cơ. Đương nhiên, cũng bởi vì ta muốn làm như vậy. Từ bỏ người có đại khí vận sao? Trở thành người có đại khí vận chỉ là vì để con đường tương lai của ta được thuận lợi hơn. Thành công thì càng tốt, không thành thì không miễn cưỡng. Ta vẫn sẽ trở thành ta như trong tưởng tượng của mình."
---
Đông Bộ.
Thiên Uyên.
Bên trên ngọn núi, Thượng An đạo nhân yên lặng thật lâu chậm rãi mở mắt, nhìn về phía hải ngoại. Hắn có chút ngoài ý muốn: "Đã đến lúc rồi sao? Ánh sáng xuất hiện. Dường như cần chút gì đó, đáng tiếc ta không cách nào giúp được đạo ánh sáng này."
---
Tây Bộ.
Thiên Văn Thư Viện.
Nhan Nguyệt Chi đứng trên ban công, nhìn về phía hải ngoại. Thông qua một vài thứ, nàng có thể cảm nhận được tình huống đại khái của hải ngoại.
---
Hải ngoại.
Thánh Chủ vốn đang bảo vệ đảo Vật Ngữ cũng bị dị biến của thiên địa hấp dẫn, hắn đang hướng về phía bên kia.
"Người nào lại dẫn động biến cố như vậy?"
"Mới thành tiên mà đã như vậy, vậy sau này còn thế nào nữa? Hắn đây là muốn phá vỡ sự nhận biết của đám người đối với cường giả từ trước tới nay sao?"
Lúc này, Giang Hạo đang cảm nhận khí vận mới, đột nhiên lại phát hiện ra một cỗ khí vận nặng nề đang gia trì cho bản thân. Là Đại Địa Hoàng Giả.
Gần như cùng lúc đó, một đóa hoa ngưng tụ từ hư không, rơi xuống dưới chân hắn, nâng hắn lên. Đây là đóa hoa khí vận. Người có đại khí vận mới có thể có hoa khí vận. Cỗ khí vận này siêu nhiên xuất trần. Thiên Đạo Trúc Cơ.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, thì ra cũng có không ít người đang giúp đỡ hắn.
Lúc này, hắn cảm thấy thân thể ổn định trước nay chưa từng có.
Nhưng mà tiếng rèn sắt kia cũng càng ngày càng thêm rõ ràng, mỗi một chùy đều mang tới khí vận khổng lồ, đánh ở trên người hắn. Hắn nhất định phải đi hết con đường này trước khi tiêu hao kết thúc.
Hắn cộng hưởng với hải vực, sóng biển phóng lên tận trời, đi theo hắn xông phá chín tầng trời. Càng hướng lên trên, một cánh cửa hư ảo bắt đầu xuất hiện rõ ràng ở trên không trung.
Tiên Môn.
Cùng lúc đó, một số cường giả đã nhìn thấy, nhìn thấy Giang Hạo sắp tiến về Tiên Môn, có người xuất thủ ngăn cản.
Cường giả Thiên Linh tộc âm thầm dùng pháp bảo động thủ.
Người của Vạn Vật Chung Yên càng không có ý định để cho dạng người này sống. Người của Thiên Thánh Giáo cũng không muốn để cho người như vậy sống sót.
Nhưng mà, cho dù bọn hắn tách ra hành động thì cũng không thể chạm đến vị trí trung tâm.
Tại phía nam, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện, bất kỳ lực lượng gì đều bị một lực lượng màu đỏ bao trùm, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Phía Tây, khí tức của Cảnh Đại Giang và hai vị lão giả trấn áp một phương, khiến cho Xảo Di ở phía sau sâu sắc cảm nhận được lực lượng kinh khủng của cường giả Kim Đan là như nào.
Phía Bắc, Xích Thiên đứng thẳng, nhìn người phía sau một cái, gầm lên: "Cút!"
Uy áp Chân Long bao trùm tất cả.
Hắn hiện tại cũng có chút kích động, muốn đi tới cánh cửa kia.
Phía Đông.
Lâu Mãn Thiên đi tới từng bước một, trong biển là tà thi đi theo.
Vạn Vật Chung cũng ở nơi đây.
Bọn hắn nhìn nhau, sau đó lui về phía sau nhìn lại, người đến gần lập tức không còn tung tích.
Bọn hắn chưa từng mở miệng.
Nhưng mà bốn phương đều có cường giả đứng thẳng, bọn hắn hướng về phía người thành tiên ở trung tâm, không có người nào có thể quấy rầy ở chỗ này.
Lúc này, bước chân của Giang Hạo đã dừng lại, trên bầu trời có một cánh cửa lớn đóng chặt, cánh cửa kia có sơn hải vô tận, muốn thành tiên thì phải mở cánh cửa này ra.
Thế nhưng cho dù nhìn như thế nào thì cánh cửa này cũng không có khả năng mở ra.
Giang Hạo đứng tại chỗ.
An tĩnh lắng nghe tiếng rèn sắt, đao trong tay đang không ngừng chấn động.
"Thật sự là nực cười, ngươi là ai chứ? Chỉ là mượn sức mạnh của một số cường giả để đi tới nơi này mà thôi. Dù có cho ngươi cả trăm cơ hội thì ngươi cũng không cách nào mở được cánh cửa này." Chỗ tối có âm thanh truyền đến, tràn đầy khinh thường.
"Nực cười, chỉ là nhân tộc mà thật sự cho rằng mình có thể thay đổi được gì sao? Thiên uy mênh mông, tiên ý bàng bạc, há có thể là thứ mà ngươi có thể phá vỡ? Ngươi cho rằng đây là một người thành tiên? Đó là sơn hải vô tận, nói một cách đơn giản thì chính là tự chịu diệt vong." Một bên khác, một âm thanh truyền đến từ một nơi cực kì xa xôi.
Vẻ mặt Giang Hạo bình tĩnh, làm như không thấy.
Qua một lúc sau, âm thanh rèn sắt bên tai hắn biến mất.
Ngay sau đó, một giọng nói bình thản rất nhỏ truyền đến trong đầu hắn: "Kiếm đã đúc xong."
Nghe vậy, Giang Hạo yên lặng đáp lại một câu ở trong lòng: "Đa tạ tiền bối."
Lúc này, khí vận thuộc về Cổ Kim Thiên bắt đầu kéo dài, hoàn toàn bao trùm hắn. Hắn muốn thử bước ra một bước cuối cùng.
Hắn nhìn qua cánh cửa chiếm cứ nửa bầu trời, nhẹ giọng mở miệng: "Để cho ta đi gặp hướng gió thổi tới số mệnh một chút.”
"Cuồng vọng, ngươi cho rằng ngươi là ai, mưu toan đối kháng thiên uy và tiên ý sao?" Giọng nói mang theo tiên ý bá đạo truyền đến.
Nghe vậy, Giang Hạo mỉm cười: "Thiên uy thì thế nào? Tiên ý lại thế nào? Cho dù không có con đường nào có thể đi thì ta vẫn có thể dựa vào đao trong tay… chém ra một con đường!"
Lúc này, Thiên Đao trong tay Giang Hạo không ngừng chấn động, lại bị hắn gắt gao cầm lấy.
Mà lúc này, trong lúc Giang Hạo nói chuyện thì tay đã cầm vào chuôi đao.
Trong nháy mắt, Thiên Đao yên tĩnh.
Hoặc có thể nói là hưng phấn cực hạn.
Keng!
Tiếng đao ngâm truyền khắp trời cao, một cỗ đao ý cực hạn nghiền nát hỗn loạn và vặn vẹo xung quanh, đâm rách hư không, sau đó chém ra một đao.
Ầm ầm!
Đao quang giản dị, không thấy hoa lệ.
Trong nháy mắt đao quang xuất hiện, thiên địa chấn động, tứ hải cuồn cuộn. Một đao này phá vỡ hư không, xông phá trời cao, lướt qua Tiên Môn, một đao nghiền nát cánh cửa hư vô.
Ầm ầm!
Răng rắc!!
Tiên Môn tan rã ở trên bầu trời, ánh sáng rơi xuống, chiếu lên người Giang Hạo.
Một đao mở Tiên Môn.
Ngay cả vòng xoáy khí vận cũng bị trảm diệt.
Đây là Thiên Cực Chi Thuật.
Thiên địa yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận