Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 174: Ngài Có Thể Tin Tưởng Thỏ Gia Ta

Chương 174: Ngài Có Thể Tin Tưởng Thỏ Gia Ta
"Dậy đi."
Giang Hạo nhẹ nhàng đá đá con thỏ.
Nó không ngừng chảy nước miếng, khiến hắn có chút hiểu rõ tại sao Hồng Vũ Diệp lại muốn xuất thủ.
Không hạ tử thủ, con thỏ đã phúc lớn mạng lớn rồi.
Cứ cho là bạn bè trên đường phù hộ cho nó đi.
"Chủ nhân?" Con thỏ ngồi dậy, ngáp một cái rồi nói:
"Sao gần đây ngài lại dậy sớm như vậy."
"Ngươi cầm những vật này." Giang Hạo đưa một vài linh thạch và linh dược cho con thỏ:
"Chờ sau khi Sở Xuyên Luyện Khí tầng hai, ngươi giao những vật này cho hắn, hắn chắc sẽ tấn thăng trong vòng nửa năm."
"Được rồi." Con thỏ tiếp nhận đồ vật rồi đáp.
"Nếu Sở Xuyên không yêu cầu dừng thí nghiệm tiến độ của hắn thì các ngươi không thể dừng lại, hiểu chưa?" Giang Hạo dặn dò.
"Chủ nhân, việc này cứ giao cho Thỏ Gia, bạn bè trên đường đều biết Thỏ Gia ta làm việc ổn thỏa." Con thỏ nói với vẻ tràn đầy tự tin.
Lông mày Giang Hạo nhíu lại.
Hắn có chút không yên lòng về câu nói này.
Luôn cảm giác đây là lời nói dối.
Nhưng cho đến trước mắt thì con thỏ làm việc đúng là không có vấn đề gì lớn.
Mình cũng không có thời gian nghiệm chứng, chỉ có thể giao cho nó.
"Chủ nhân lại muốn ra ngoài sao?" Con thỏ hỏi.
"Không tính, vẫn ở trong tông môn." Giang Hạo thuận miệng trả lời.
Giang Hạo nhìn qua sân nhỏ một hồi, sau đó đi tưới nước cho các loại linh dược.
Nhiều ngày như vậy, ngoại trừ Thiên Hương Đạo Hoa, các linh dược khác đều chưa từng xuất hiện bọt khí màu lam nào.
Không biết qua thời gian lâu dài có thể xuất hiện hay không.
Đáng tiếc không có thời gian thí nghiệm.
Từ khi tấn thăng đến nay đã qua một tháng.
Thời gian quá ngắn.
Lúc Giang Hạo đến Chấp Pháp Phong tụ hợp, đột nhiên gặp lại Hàn Minh đã lâu không thấy.
"Sư huynh, đã lâu không gặp." Hàn Minh cầm trường kiếm trong tay, thần thái sáng láng.
"Phong thái của sư đệ đúng là càng hơn lúc trước nha." Giang Hạo tán thưởng từ tận đáy lòng.
Năm nay Hàn Minh chắc là hai mươi hai tuổi, hắn mười tám tuổi vào nội môn, Trúc Cơ sơ kỳ.
Bây giờ mới qua bốn năm, thế mà sắp Trúc Cơ hậu kỳ.
Nhìn khí tức luân phiên phun trào trên người, đã vượt qua Trúc Cơ trung kỳ bình thường.
Không hổ là người được Sơn Hà Chi Linh chiếu cố, còn có đại năng truyền thừa.
Nghe thấy Giang Hạo tán dương, ý cười của Hàn Minh càng sâu, giọng hắn trầm thấp:
"Hôm nay tới đây, thật ra chính là muốn khiêu chiến sư huynh một chút. Không biết sư huynh có rảnh hay không?"
"Phải đi Chấp Pháp Phong tụ hợp, tiến về Ma Quật, nhưng vẫn có một chút thời gian." Giang Hạo đồng ý khiêu chiến.
Nếu như là những người khác, hắn sẽ không bao giờ đồng ý.
Nhưng Hàn Minh sư đệ lại có thể bồi hắn đánh nhau.
Năm đó hắn mười chín, Hàn Minh mười tám, tất cả mọi người đều là Trúc Cơ sơ kỳ.
Thoáng cái đã qua bốn năm, mình đã Nguyên Thần sơ kỳ, Hàn Minh sư đệ cũng sắp đột phá Trúc Cơ hậu kỳ.
Xem như là người đồng hành thanh xuân đi.
"Ngay tại đây sao?" Hàn Minh hỏi.
"Ừm, ngay tại đây." Giang Hạo gật đầu.
Lúc này Hàn Minh cầm kiếm, khí tức phun trào.
Hắn không có vội xuất thủ, mà là đang ấp ủ.
Vù ~
Một trận gió quét ngang mà đến, mà Hàn Minh lúc này giống như là sấm sét chớp lóe.
Keng!
Trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, hóa thành sấm chớp công kích Giang Hạo.
Âm vang!
Oanh!
Giang Hạo chém xuống một đao, cắt qua đất trống phía sau lưng Hàn Minh.
Keng một tiếng, một thanh trường kiếm rơi xuống từ giữa không trung, cắm ở trên mặt đất.
Chính là bội kiếm của Hàn Minh.
Lúc này, đao của Giang Hạo dừng lại ở trên vai của Hàn Minh, vừa rồi nếu như chém xuống một đao thì Hàn Minh chắc chắn sẽ trọng thương.
Mồ hôi lạnh chảy dọc gương mặt của hắn.
"Hàn sư đệ, đã nhường rồi."
Giang Hạo chậm rãi thu đao, nhẹ nhàng nói.
"Tu vi của sư huynh…" Hàn Minh có chút khó có thể tin nổi.
Hắn nhiều lần cho rằng mình sẽ đột phá sớm hơn, nhưng nhiều lần đều bị Giang Hạo nghiền ép.
"Trúc Cơ hậu kỳ." Giang Hạo ra vẻ cảm khái nói:
"Ra ngoài một chuyến, gặp một chút cơ duyên, gần đây đã tấn thăng Trúc Cơ hậu kỳ. May mắn thôi."
Hàn Minh nhặt kiếm trên đất lên, cúi đầu đối với Giang Hạo, sau đó quay người rời đi.
Dường như có chút không phục, cảm thấy mình bại bởi vì cách một cảnh giới.
Chờ sau khi cảnh giới của hắn đi lên, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.
Thắng, hắn sẽ có thể gọi là Giang Hạo sư đệ.
Thấy thế, Giang Hạo khẽ lắc đầu, cũng không thèm để ý nữa.
Hàn Minh là một người tương đối kỳ quái, nói tốt thì cũng không thấy hắn tốt chỗ nào, nói hắn xấu thì cũng không thấy hắn dùng âm mưu quỷ kế gì.
Nhưng chỉ cần có thể tiếp tục trưởng thành bình thường, hắn nhất định sẽ trở thành một vị cường giả.
Thiên phú cao, kỳ ngộ nhiều, còn cố gắng.
Khuyết điểm duy nhất chính là tâm cơ còn thiếu sót, không biết có bị người mưu hại hay không.
Hắn không trì hoãn nữa.
Giang Hạo đi vào Chấp Pháp Phong.
Lần này không nhìn thấy Liễu Tinh Thần, cũng không thấy Mính Y sư tỷ.
Thân là nội ứng, cảm giác tồn tại của Mính Y sư tỷ thật sự rất thấp.
Các nội ứng khác cũng là như thế, cho đến trước mắt thì người nội ứng thứ ba còn chưa có đi ra.
"Sư đệ tấn thăng rồi?" Mục Khởi đi đến trước mặt Giang Hạo, kinh ngạc nói.
"Trước đó ra ngoài gặp được chút kỳ ngộ, trở về rèn luyện một chút, sau đó may mắn tấn thăng." Giang Hạo bình tĩnh nói.
Hắn dùng lý do thường dùng trước đây, mặc dù có chút hiếm thấy, nhưng không phải là không có.
"Kỳ ngộ của sư đệ thật sự là nhiều." Mục Khởi cười cười, cũng không truy đến cùng:
"Những người khác cũng sắp đến rồi, sau khi đi vào sư đệ có thể sẽ đi cùng với nhóm Trúc Cơ. Đến lúc đó, sư đệ cũng phải cẩn thận một chút."
"Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở." Giang Hạo khẽ gật đầu.
Hắn cũng hiểu rõ, mình bị không ít người trong tông môn nhớ thương, chắc chắn là sẽ có một chút nguy hiểm.
Đợi một chút.
Nhân số trên đất trống không ngừng gia tăng.
Cuối cùng người của mười hai mạch đều đã đến đông đủ.
Lúc này, một vị tiên tử đứng đầu, nàng nhìn tất cả mọi người một lượt rồi nói:
"Chư vị sư đệ sư muội, người đã đến đông đủ, chúng ta liền lên đường thôi. Sau khi đi vào sẽ có người tiếp ứng, Kim Đan sẽ tiến về khu vực Kim Đan, Trúc Cơ sẽ tiến về khu vực Trúc Cơ.
Hành động một mình không phải là không được, nhưng nếu không đủ công tích thì sẽ bị trừng phạt."
Bồi thường tiền? Giang Hạo Minh đã hiểu.
Các nhiệm vụ bình thường của tông môn không có chuyện bù linh thạch, nhưng có một số nhiệm vụ đặc thù thì có cơ chế bồi thường.
Nhưng cốt lõi của cơ chế chính là người lĩnh nhiệm vụ, khao khát nhiệm vụ.
Ví dụ như nhiệm vụ của Chấp Pháp Phong là người muốn đi ra ngoài cầu Chấp Pháp Phong tuyên bố.
Nhiệm vụ Ma Quật cũng thế, có người muốn hạnh động tự do, mới có thể phát động cơ chế đền bù linh thạch.
Sau khi suy nghĩ một lát, Giang Hạo không có ý định hành động một mình, chí ít hắn tạm thời không thể biểu hiện quá đặc biệt được.
Sau khi xác định tình huống đại khái, đám người liền ngự kiếm tiến về Ma Quật.
Trên đường đi, Giang Hạo gặp một số người cũng coi như là quen biết.
Lôi Hỏa phong Tân Ngọc Nguyệt, Băng Nguyệt cốc Trịnh Thập Cửu, còn có Hoành Lưu bộc Nhạc Du.
Thật sự là trùng hợp, lại là những người này.
Nhất là Tân sư muội và Trịnh sư huynh, số lần bọn hắn hợp tác dường như cũng không ít.
Ma Quật.
Bọn người Giang Hạo vừa tiến đến đã gặp người tiếp ứng.
Một vị Nguyên Thần, một vị Kim Đan.
Giang Hạo đã gặp qua vị Nguyên Thần kia, là đệ tử chân truyền của Đoạn Tình Nhai, Ninh Tuyên sư tỷ.
Kim Đan là một vị nam tu, thân thể cường tráng, sau lưng là một tấm khiên khổng lồ.
Xem ra là giống với Nhạc Du sư tỷ, thuộc Hoành Lưu Bộc.
"Ai muốn hành động tự do thì có thể rời đi giữa đường, bây giờ thì đuổi theo." Ninh Tuyên tiên tử nhắc nhở một câu, liền dẫn người rời đi.
Bên phía Giang Hạo cũng nghe được câu nói tương tự.
Sau đó đám người đi theo phía sau lưng vị Kim Đan sư huynh, tiến vào bên trong.
"Giang sư đệ, lại gặp mặt rồi." Trịnh Thập Cửu lùi đến bên người Giang Hạo, chào hỏi.
Tân Ngọc Nguyệt và Nhạc Du cũng đi tới.
Tổng cộng có mười hai người, bọn hắn cũng chưa quen thuộc với những người khác.
Cho nên bọn họ đều theo bản năng mà tụ tập cùng một chỗ.
"Trịnh sư huynh, Tân sư tỷ, Nhạc sư tỷ." Giang Hạo khách khí chào hỏi.
Trịnh Thập Cửu lần này thật sự có chút cao hứng, hắn hiểu được một chút về sự lợi hại của Giang Hạo.
Mà đối phương mấy lần đều không động thủ với bọn hắn, nói rõ là không cần thiết phải động thủ.
Lần này có Giang Hạo ở đây, có lẽ sẽ an toàn hơn một chút.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận