Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 902: Đề Đăng Đạo Nhân Lấy Oán Trả Ơn

Chương 902: Đề Đăng Đạo Nhân Lấy Oán Trả Ơn
Chương 902: Đề Đăng Đạo Nhân Lấy Oán Trả Ơn
Lập công?
Giang Hạo không hiểu, mình lập công chỗ nào. Lần này ra ngoài, hắn đã vô cùng khắc chế chính mình, không làm quá nhiều chuyện, chỉ làm chuyện thuộc bổn phận. Lập công như thế nào?
Toàn bộ hành trình đều không làm chuyện gì có quan hệ trọng đại cả, dù là làm cũng là Tiếu Tam Sinh làm, cho nên không nên bị để mắt tới mới đúng.
Thấy Giang Hạo mờ mịt, Liễu Tinh Thần cười giải thích:
"Sư đệ gặp qua Đề Đăng đạo nhân chưa?"
"Người dẫn theo đèn lồng?" Giang Hạo thử hỏi.
Hắn không rõ chuyện này thì có liên quan gì tới đối phương.
"Là hắn." Liễu Tinh Thần gật đầu: "Vậy sư đệ biết hắn đã bị bắt chưa?"
"Biết." Giang Hạo gật đầu, trước đó đã có người nói qua.
Khi đó hắn còn đang tuần tra.
"Đúng vậy, Đề Đăng đạo nhân nói là ngươi dẫn hắn vào thiên la địa võng, lần này có thể bắt được hắn đều công của sư đệ." Liễu Tinh Thần cười trả lời.
Giang Hạo: "…"
Hắn có chút mờ mịt. Phương hướng mình chỉ sẽ không có thiên la địa võng gì cả, sao đối phương lại chạy đến bên kia? Hay là khắp nơi trong tông môn đều là thiên la địa võng? Cho dù là vậy thì tại sao Đề Đăng đạo nhân lại nhắc đến mình? Hắn bị bắt thì có liên quan gì đến mình?
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo nhớ tới việc đối phương trước khi đi nói muốn tặng lễ cho hắn. Lễ vật này chính là công tích?
Lấy oán trả ơn, Giang Hạo thầm thở dài.
Mình thực tình chỉ rõ con đường cho đối phương, ai biết đối phương không cảm ơn, còn muốn đâm hắn một đao. Công tích quá cao, cũng không phải là chuyện gì tốt. Hắn hiện tại rất dễ xuống khỏi Chấp Pháp Đường.
"Có khả năng là tự hắn đụng vào hay không, nhưng vì mặt mũi nên mới khăng khăng là ta làm?" Giang Hạo hỏi.
"Ta đúng là không nghĩ tới phỏng đoán này." Liễu Tinh Thần hơi kinh ngạc:
"Nhưng bất kể như thế nào, công tích nhất định là của sư đệ, không muốn đều không được. Nhưng mà, một cường giả như thế lại điểm danh công tích cho ngươi đúng là có chút kỳ quái. Cho nên sư đệ cần đi theo chúng ta một chuyến, tiếp nhận một chút điều tra của chúng ta. Nếu như không có vấn đề gì thì công tích sẽ thuận lợi rơi xuống trên người sư đệ, có vấn đề thì sư đệ liền phiền toái."
Giang Hạo có chút nghi hoặc, cái gọi là phiền phức rốt cuộc là cái gì?
"Nếu không, mang theo hoài nghi nhận lấy công tích, chính là bị xâm nhập điều tra, hạn chế hành vi. Dĩ nhiên không phải là hạn chế hành vi trong tông môn, mà là hạn chế tại Chấp Pháp Phong." Liễu Tinh Thần nói.
Giang Hạo hiểu rõ, là dễ dàng bị giam giữ.
Nói cách khác tốt nhất vẫn nên nhận lấy công tích, mang theo một ít hoài nghi mà nhận lấy.
"Đi thôi." Liễu Tinh Thần nói.
Đi vào Chấp Pháp Đường, Giang Hạo đối mặt với hai nam tử trung niên, một người Luyện Thần hậu kỳ, một người Luyện Thần viên mãn, thực lực rất là được.
Phản Hư trở lên bình thường đều hiếm thấy. Bọn họ dường như đều có chuyện của mình, có chút bận rộn. Dù sao cũng có ít người có tu vi bực này mà Thiên m Tông lại nhiều việc, chưa chắc đã đủ nhân thủ. Cho nên Luyện Thần đã rất mạnh rồi.
"Một chút vấn đề nhỏ." Nam tử trung niên ngồi xuống, cười nói: "Là liên quan tới Đề Đăng đạo nhân. Không biết sư đệ gặp qua hắn mấy lần?"
Giang Hạo không giấu diếm chút nào, kể lại chuyện từ lúc bắt đầu gặp mặt cho đến gặp mặt lần cuối.
Lần thứ nhất gặp mặt có nhân chứng, lần thứ hai thì không có. Bởi vì những người khác đã ngủ thiếp đi. Cũng chính bởi vậy nên mới vô cùng khả nghi, cũng tương tự để hắn ngồi vững trên công tích.
Nếu không thì chỉ cần có người làm chứng, tất cả đều là Đề Đăng đạo nhân tự thêu dệt nên thì chuyện này sẽ kết thúc nhanh chóng. Hỏi thăm nửa ngày, hai vị mới uống hớp trà, nói:
"Chỉ tới đây thôi."
"Sư đệ có thể rời đi, tạm thời không có vấn đề gì. Nhưng mà chúng ta có thể gọi sư đệ tới để hỏi thăm tình huống bất cứ lúc nào, hi vọng sư đệ không nên tùy tiện rời khỏi tông môn. Đương nhiên, bên phía Nhiệm Vụ Đường sẽ được đảm bảo, sư đệ không cần lo lắng." Một nam tử tương đối trẻ tuổi nói.
Giang Hạo: "…"
Người này là nội ứng của Nhiệm Vụ Đường sao? Lại để hắn tới Nhiệm Vụ Đường nhận nhiệm vụ.
"Vậy ta có thể rời đi rồi sao?" Giang Hạo hỏi.
"Đương nhiên, sư đệ đến đây cũng không phải lần một lần hai, chúng ta hiểu rõ áp lực khi giam giữ sư đệ lớn như nào. Cho nên không có việc gì thì sư đệ nhanh chóng rời đi đi. Có rảnh thì tới uống chút trà cũng không thành vấn đề." Nam tử trung niên vừa cười vừa nói.
Lúc Giang Hạo đứng dậy muốn rời khỏi, một sư huynh tương đối trẻ tuổi đột nhiên nói: "Sư đệ chờ một chút."
"Sư huynh có phân phó?" Giang Hạo nhìn hai người.
Trước khi đến, hắn đã đưa linh thạch. Hai người đều nhận, theo lý thuyết sẽ không cố ý làm khó hắn. Hỏi thăm nửa ngày đều vô cùng nhẹ nhàng, không nghiêm túc giống như lúc mới đến.
"Là một chút chuyện cá nhân." Sư huynh trẻ tuổi có chút xấu hổ nói:
"Nghe nói sư đệ rất tâm đắc trong việc trồng linh được thượng phẩm?"
"Là có một chút, nhưng cũng không phải là có thể trồng tất cả linh dược thượng phẩm." Giang Hạo khách khí đáp lại.
Trồng linh dược thượng phẩm chính là chuyện tốt đối với hắn. Xem ra vị sư huynh này là muốn nhờ hắn hỗ trợ. Hắn đương nhiên là không thể bỏ lỡ chuyện tốt như này được.
"Đương nhiên." Sư huynh cười nói:
"Thật ra là một người bạn của ta tại Chúc Hỏa Đan Đình, nếu như thuận tiện thì ta bảo nàng tự mình tìm sư đệ."
"Sư huynh khách sáo rồi." Giang Hạo liền vội vàng lắc đầu:
"Không cần như thế, ngươi cứ nói ở nơi nào, sư đệ ta sẽ tự mình đi qua."
"Không không, vẫn nên để nàng tới tìm ngươi thì hơn." Sư huynh vô cùng khách sáo.
Sau khi khách sáo vài câu, Giang Hạo liền rời đi. Lần này ra ngoài không nhìn thấy Liễu Tinh Thần, chắc là bởi vì bận quá.
Giang Hạo thở dài một cái rồi cất bước trở về, lần này bị Đề Đăng đạo nhân chơi một vố, may mà gặp được người muốn trồng linh dược thượng phẩm, cũng không tính là quá thua thiệt. Chỉ là không biết có bị ảnh hưởng đến danh sách hay không.
Sau này, tu vi tăng cao, danh sách cũng không chứa được hắn.
Lúc đến Linh Dược Viên thì sắc trời đã không còn sớm, hiện tại tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, hắn cũng không tiện nghỉ ngơi.
Mục Khởi sư huynh và Diệu Thính Liên sư tỷ cũng hỗ trợ ở xung quanh, xem ra Đại Thiên Thần Tông và Thiên Thánh Giáo đều không đạt được ước muốn.
Hiện tại cứ ổn định lại trước, sau đó bắt đầu tiếp xúc với Thượng Quan Thanh Tố.
Hơn nữa còn cần đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp một chút, hỏi thăm Hải La Thiên Vương một chút chuyện liên quan tới Thượng Quan nhất tộc.
Chỉ là không đợi hắn nghỉ ngơi, đưa tin liền đến.
Đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Nam Bộ.
Tự Bạch đạp không mà đi, tốc độ của hắn cực nhanh. Mỗi một bước giống như là đang dịch chuyển. Nhanh sắp qua hai năm, hắn cuối cùng cũng tới gần Thiên Huyền Tông. Đoạn đường này cũng không dễ dàng. Trên đường đi, hắn nhìn thấy phía dưới có người tranh đấu.
Là một người chém giết với một đám người, vừa nhìn đã biết không địch lại.
"Người này có chút kỳ quái."
Tự Bạch rũ mắt, thấy rõ, thân thể của người trẻ tuổi kia rõ ràng đã trọng thương, nhưng mà có một cỗ ý chí chống đỡ hắn, không ngừng ép khô lực lượng thân thể. Đao của hắn không tệ, đao pháp cũng không tệ.
"Sau khi bản thân xuống núi, mọi hành vi của ta đều xuất phát từ bản tâm, mặc kệ đúng sai, các ngươi không có tư cách định tội ta. Ta không thẹn với thiên địa. Nếu như các ngươi đã muốn giết ta, ta sẽ giết sạch các ngươi." Phía dưới truyền đến tiếng rống giận dữ, lực lượng cường đại bộc phát theo.
Đao quang quét ngang.
Giống như là nở rộ trong tuyệt cảnh, dù là chết cũng không cam chịu bình thường.
Ầm ầm!
Lực lượng không ngừng bộc phát, cuối cùng tất cả mọi người ngã xuống đất không dậy nổi.
Tự Bạch không khỏi kinh ngạc:
"Thiên tư của người này vẫn được, nhất là bản thân hắn cũng có chút đặc thù. Đao pháp không phù hợp, nhưng ý cảnh lại phù hợp, nhìn có chút quen mắt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận