Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1382: Cùng Lên Đường Đi!

Chương 1382: Cùng Lên Đường Đi!
Thiên cơ hỗn loạn, dù là một số người ở trong Tiên Tộc đều đã nhận ra. Bọn hắn am hiểu nhìn trộm.
Nhưng lần này không biết vì cái gì, thiên cơ lại loạn, vô cùng loạn.
Dường như rất nhiều chuyện có xảy ra hay không đều chỉ nằm trong một ý nghĩ.
"Để người ta đi ra ngoài xem một chút, điều tra một chút." Chỗ sâu trong Tiên Chủng có giọng nói truyền ra.
Trong lúc nhất thời, Tiên Tộc vốn định yên tĩnh lại cũng bắt đầu hướng ra bên ngoài để dò xét.
Cố Trưởng lão cảm giác có chút kinh ngạc, vì sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy? Nhưng mà, rất nhanh hắn liền nghe nói Hạo Thiên Tông có dị động.
"Chẳng lẽ tin tức của Tiên Tộc chúng ta còn không bằng bọn hắn?"
Nhưng mà ngẫm lại thì cảm thấy bình thường, dù sao tiên hiền bên trong Tiên Chủng còn chưa ra ngoài, Nhân tộc đang ở trong trạng thái đỉnh phong.
Nhưng mà thiên cơ hỗn loạn, bọn hắn cũng không thể ngồi yên. Nếu như có thể dùng chuyện này để tiêu hao Nhân tộc, đây tuyệt đối là chuyện vui lớn. Nhưng nếu là tiêu diệt Nhân tộc, vậy liền xong đời. Hiện tại Nhân tộc cũng đỡ không nổi, Tiên Tộc càng không ngăn được. Bọn hắn cần thời gian.
Cho nên, bọn hắn muốn biết rõ tình huống trước, sau đó mới tùy cơ ứng đối. Không có người hi vọng thiên địa xảy ra chuyện.
Nhưng mà vẫn có người hi vọng, Vạn Vật Chung ở hải ngoại chợt ngẩng đầu nhìn thiên địa.
"Tâm huyết dâng trào, cái loại cảm giác này tới rồi."
"Ha ha ha ~ "
"Vạn vật chung yên chưa hẳn xuất phát từ tay chúng ta, nhưng người có thể hoàn thành Vạn Vật Chung Yên nhất định là thiên tài đứng đầu."
"Ta có lẽ đã có thể nhìn thấy tràng cảnh đẹp nhất rồi."
"Vạn Vật Chung Yên!"
Tiếng cười Vạn Vật Chung truyền khắp tứ phương. Nhưng chỉ có người hầu bên cạnh mới có thể nghe được.
Người hầu không hiểu: "Là sắp xảy ra chuyện gì sao?"
"Đúng vậy, ta cảm giác Vạn Vật Chung Yên gần ngay trước mắt, chỉ là một loại khả năng thôi, nhưng như này cũng đủ rồi. Đại thế vừa mới mở ra, tương lai còn nhiều cơ hội." Vạn Vật Chung nói.
"Vậy sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Không biết, chỉ có thể chờ đợi."
Những người khác đang chờ, mà Giang Hạo đã không thể chờ. Ngao Thế lướt qua hắn, bắt đầu hướng về phía Tiểu Li.
Hắn vẫn luôn muốn sống sót, nhưng hôm nay hắn xác thực có thể sống sót, lại cảm thấy không vui. Sống sót, tương lai có một ngày mình có lẽ thật sự có thể bao trùm phía trên vô số người.
Nhưng hôm nay mình yếu đuối. Nếu như không cách nào bước ra một bước này, tương lai mình phải chăng là cũng như thế? Một khi lấy ra vật trong tay, mình chỉ có thể lựa chọn đứng thẳng tại chỗ. Hắn đang uy hiếp người khác, người khác cũng đang uy hiếp hắn.
Đều là lựa chọn cùng chết.
"Tiền bối." Giang Hạo đột nhiên mở miệng.
Ngao Thế đứng tại chỗ, không lên tiếng.
"Nếu như ta của tương lai đi đến vị trí của Long tộc và bóp nát hạt châu này thìcũng không quan trọng sao?" Giang Hạo hỏi.
"Long tộc sẽ không diệt vong, Tĩnh Mặc Châu không cách nào làm được, nhưng có thể khiến cho Long tộc tử thương hơn phân nửa. Đương nhiên, tổ địa của chúng ta không ở nơi này, ngươi tìm không thấy." Ngao Thế bình tĩnh nói.
Cổ Lão Chi Địa, Giang Hạo biết cái chỗ kia, nhưng không đến được. Dù cho thế giới này bị hủy diệt thì bên kia dường như cũng sẽ không bị tác động đến.
Cho nên, trừ phi mình đủ cường đại, nếu không chỉ dựa vào vật trong tay sẽ không cách nào diệt được Long tộc. Bởi vì chính mình chỉ có thể dùng một lần.
Giang Hạo vô lực buông hạt châu trong tay xuống, trong đôi mắt đã mất đi ánh sáng.
Thấy thế, trong lòng Ngao Thế nhẹ nhàng thở ra, cất bước muốn rời khỏi. Chỉ là vẫn còn chưa rời khỏi, giọng nói của Giang Hạo lại truyền đến.
"Ta thuở nhỏ bị bán, từ sau năm tuổi, ta luôn sống cẩn thận từng li từng tí, cho nên không dám làm rất nhiều chuyện, không dám tiếp xúc với quá nhiều người, không muốn để cho mình bị cảm xúc khống chế." Giọng nói của Giang Hạo mang theo một chút khổ sở:
"Nhưng mà, hôm nay ta biết rõ cửu tử nhất sinh lại không có chút do dự nào, phảng phất như đã từ bỏ lý trí vốn có chỉ trong nháy mắt. Thậm chí còn lấy ra hung vật Thiên Cực không dám để người ta biết được. Mục tiêu của ta vẫn luôn rất đơn thuần, đơn thuần muốn cứu nàng."
Lúc này, Ngao Thế chau mày.
Giang Hạo cũng không dừng lại mà tiếp tục nói: "Ta cũng không hiểu vì sao, nàng thường xuyên đưa cho ta mấy món đồ có độc, trái cây trong sân chín nàng sẽ tới trộm, nhiều khi sẽ còn líu ríu nhao nhao bên tai ta, thỉnh thoảng còn mang theo sủng vật của ta làm xằng bậy, thậm chí sau khi nằm mơ lại đột nhiên chạy tới hỏi ta có phải sắp rời đi hay không. Nàng rất không lễ phép, theo lý thuyết thì ta nên sớm buông bỏ bọn họ mới đúng."
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời sắp tối lại, ánh chiều tà chiếu xuống gương mặt hắn: "Ta vẫn luôn nói với mình, có thể buông xuống, thế nhưng trong lòng lại lưu luyến không rời, cho nên cuộc đời của ta từ sau năm tuổi mới vô cùng đắng chát."
Lúc này, Giang Hạo quay đầu nhìn về phía Ngao Thế, một bàn tay đặt ở trước vị trí trái tim, giọng nói bình thản: "Ta muốn buông xuống nhưng từ đầu đến cuối lại không bỏ xuống được, mặc kệ là cha mẹ trước lúc năm tuổi, hay là Tiểu Li hôm nay. Ta một lòng hướng đạo, lại không cách nào khiến cho mình được giải thoát, cuối cùng chỉ là một kẻ phàm nhân."
Nói xong, Giang Hạo nhẹ nhàng bóp Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu trong tay một cái.
Tiếng tạch tạch vang lên, phong ấn vỡ vụn.
"Tiền bối, có lẽ ngươi nói đúng, nhưng bây giờ ta muốn chọn sai một lần.Chúng ta…" Khắp nơi trên người Giang Hạo đều là máu tươi, nhưng bước chân của hắn lại cực nhanh, xông thẳng về phía trước. Hạt châu trong tay nhấn tới phía trước, âm thanh như là lôi đình, đinh tai nhức óc:
"Chúng ta cùng lên đường đi!"
Thấy Giang Hạo đi tới, Ngao Thế một mặt hoảng sợ, sau đó gương mặt lập tức trở nên vặn vẹo: "Thằng nhãi ranh, ngươi dám!"
Khí tức đại đạo bắn ra, trấn áp xuống, muốn khống chế phong ấn.
Giang Hạo nhìn đối phương hoảng sợ, nhìn đối phương e ngại, nhìn hạt châu màu xanh lục xuất hiện ở giữa bọn họ. Sau đó, hắn liền nhìn thấy hạt châu bắt đầu mở rộng, ánh sáng chiếu vào trên tay hắn, huyết nhục trên tay lập tức biến mất, sinh cơ tán đi.
Đương nhiên, Ngao Thế trước mắt cũng là như thế. Hắn quay người muốn chạy trốn, nhưng không có một chút tác dụng nào. Trốn không thoát.
Giang Hạo lúc này đã bày ra m Dương Thủ Hoàn, có vào không ra.
Mặt khác, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu bộc phát, lực lượng ngăn lại Hồng Vũ Diệp nhất định phải thoát đi. Cho nên, lúc hắn đặt tay lên tim mình, đã lợi dụng Đồng Tâm Chưởng truyền một câu đi qua. Cầu nàng mang đám người Tiểu Li rời đi.
Chuyện còn lại giao cho Tiên Tông đi.
Hắn đã đặc biệt chọn một viên dễ dàng áp chế nhất.
Về việc những viên còn lại có bộc phát hay không thì nghe theo mệnh trời đi.
Nghĩ như vậy, Giang Hạo nhắm mắt lại.
Sau này, hết thảy đã không còn bất cứ quan hệ nào vời hắn nữa, đều dừng ở đây rồi.
Hô ~ trong nháy mắt, lục quang hiện lên.
Máu thịt của Giang Hạo và Ngao Thế nháy mắt biến mất, thân tử đạo tiêu.
Ngao Thế dù muốn kêu đều không thể kêu ra tiếng.
Lấy thực lực của hắn xác thực có cơ hội thi pháp trì hoãn, nhưng mà lực lượng ở chỗ sâu lại không đủ.
Ầm ầm!
Tiểu Li vốn còn đang cố gắng chạy trốn đột nhiên nghe thấy tiếng nổ phía sau lưng. Nàng khôi phục tự do, chỉ là lúc nhìn lại thì không khỏi có chút mờ mịt. Hai hàng nước mắt không biết vì sao lại không ngừng chảy xuống.
Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thân thể không tự chủ được mà bắt đầu chuyển động, điên cuồng hướng về phía mặt trời lục sắc kia. Chỉ là, nàng càng chạy, nước mắt rơi xuống càng nhanh.
Bên trong Thương Uyên Long Châu có một con Chân Long xoay quanh, dường như là bởi vì chủ nhân thút thít liền muốn nở rộ ánh sáng cuối cùng. Chỉ là, nàng còn chưa chạy được mấy bước, một thân ảnh màu đỏ đã xuất hiện ở bên người nàng.
Ngay sau đó Tiểu Li liền mất đi tri giác, cả người bay ngược ra ngoài, lui về phía sau với một loại tốc độ mà Giang Hạo đều không thể lý giải nổi.
Chỉ là, vào thời khắc cuối cùng, Tiểu Li nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xông về phía mặt trời lục sắc kia.
"Tẩu tử…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận