Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 133: Hỏi Thăm Tên Của Nữ Ma Đầu

Chương 133: Hỏi Thăm Tên Của Nữ Ma Đầu
"Ngay sát vách?"
Phương Kim có chút ngoài ý muốn, nói:
"Chuyện cụ thể là như thế nào?"
"Nghe nói ngay từ đầu Trần gia đúng là đã bao quán trọ Vân Thượng, thế nhưng hai ngày trước có hai người tới." Bạch Quỳnh sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nhẹ giọng mở miệng:
"Bọn hắn muốn tới ở trọ, sau khi xác định phòng bị bao thì trực tiếp động thủ, đánh cho tất cả người của Trần gia trọng thương. Sau đó để lại hai lượng bạc, thông báo rằng bọn hắn muốn trọ ở ngay quán trọ Vân Thượng."
"Loại người nguy hiểm này đúng là không ít, Trần gia vẫn tính là may mắn. Nếu như gặp phải tu sĩ Ma Môn không hề cố kỵ, thì những người Trần gia kia đại khái sẽ không chỉ là bị đả thương nặng đâu." Phương Kim cảm khái.
"Nhưng không phải người này quá kiêu căng rồi sao? Không phải các ngươi đều nói là phải dĩ hòa vi quý sao? Hắn làm như này sớm muộn gì cũng chọc ra phiền toái mà thôi?" Lam Cẩn tiên tử nói.
Phương Kim gật gật đầu, nghiêm mặt nói:
“Đúng là như thế, cho nên sư muội không thể học tập loại hành vi này."
"Vậy nếu như đối mặt với tình huống có người đặt bao hết, chúng ta nên làm như thế nào đây?" Lam tiên tử tò mò hỏi.
"Chuyện này thì đêm nay ngươi thỉnh giáo Bạch Quỳnh sư muội đi, nói chuyện chính một chút." Phương Kim không nói thêm về chuyện này nữa, mà chỉ nói:
"Có tin tức của Tả Lam, ngày mai sẽ xuất hiện ở phiên chợ. Hắn thả tin tức là bán đồ ở ba chỗ. Một là bán tình báo, hai là bán linh dược, ba là bán đệ tử."
"Bán đệ tử, có ý gì?" Lam tiên tử tò mò hỏi.
"Ý là trong tay hắn có người để bán sao?" Lông mày Bạch Quỳnh nhíu chặt:
"Kẻ bắt người gần đây thật sự là hắn sao?"
"Không nhất định." Phương Kim lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng:
"Có lẽ có liên quan, thế nhưng chắc không phải là trực tiếp bắt, hắn không to gan như vậy. Đương nhiên, cũng có khả năng là ta suy đoán sai lầm, có lẽ bọn hắn dám làm như vậy."
"Vậy có ba chỗ, chúng ta chia ra làm việc sao?" Lam tiên tử hỏi.
"Không được, thực lực của Tả Lam mạnh mẽ, sư muội hành động một mình thì quá nguy hiểm." Phương Kim không hề lưỡng lự, lập tức từ chối.
"Ta đã tế luyện Linh Kiếm xong, thực lực mặc dù không bằng các ngươi, thế nhưng cũng không kém." Lam tiên tử nghiêm túc nói.
"Không phải là vấn đề thực lực, sư muội không thường xuống núi, thiếu kinh nghiệm." Bạch Quỳnh cười lắc đầu.
Bọn hắn lo lắng vị sư muội này sẽ rước lấy phiền toài bởi vì đủ loại nguyên nhân, cùng với xuất hiện vấn đề khác.
"Vậy chúng ta đến chỗ bán tình báo hay là đi đến chỗ bán đệ tử?" Lam tiên tử có chút uể oải, nói.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lát, Phương Kim liền đưa ra kết luận:
"Đi chỗ bán đệ tử, lại phối hợp với bản lĩnh tìm người của sư muội, nhìn xem có thể biết được nhiều người hơn hay không. Đúng rồi, Trần gia còn mang đến một tin tức, vừa nghe nói có động tĩnh ở Thiên Hồ ngoài thành, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó. Ngày mai nếu như không có nhiều đầu mối hơn thì sẽ đi bên Thiên Hồ."
Nói chuyện với nhau một lát, Bạch Quỳnh và Lam Cẩn liền định về phòng của mình.
Trước khi đi, dường như Phương Kim nghĩ tới điều gì đó, nhắc nhở Lam Cẩn:
"Nếu như sư muội thấy người sát vách thì nhớ khách khí một chút. Tùy tiện gây thù hằn sẽ ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của chúng ta."
"Biết rồi." Lam tiên tử nói với vẻ qua loa.
Sau khi rời đi, nàng liền bắt đầu phàn nàn:
"Sư tỷ, ngươi nói sư huynh có phải quá khiêm nhường rồi không? Ba người chúng ta chính là tu sĩ Kim Đan đó. Đừng nói là ngươi và sư huynh, một mình ta cũng có thể đánh thắng người mạnh nhất Trần gia."
"Dưỡng thành thói quen tốt thì khi đi đến thành lớn cũng không đến mức không thể chuyển biến." Bạch Quỳnh cười giải thích.
——
——
Sáng sớm.
Giang Hạo tỉnh lại từ trong lĩnh hội bí tịch Vô Danh.
Hôm nay là ngày mở phiên chợ ở Thành Tây.
Hắn muốn đi qua một chuyến.
Vừa để bán đồ, vừa tìm kiếm Tả Lam.
Mục đích cuối cùng chính là tìm được Mật Ngữ Thạch Bản, nhìn một chút xem người phía sau màn người là người nào.
Người phía sau màn chắc không phải là người mà một Kim Đan viên mãn như hắn có thể đối phó.
Thế nhưng hắn cũng không nghĩ tới việc mình sẽ đối phó, Hồng Vũ Diệp chắc sẽ động thủ.
Phía dưới Nguyên Thần, hắn đương nhiên không thành vấn đề.
Mạnh hơn thì không nằm trong phạm vi thực lực của hắn, nếu như bảo hắn động thủ, vậy thì đúng là chẳng khác gì đi chịu chết cả.
Ra khỏi phòng, hắn gõ gõ cửa phòng Hồng Vũ Diệp.
Kẽo kẹt!
Cửa phòng chậm rãi mở ra.
Giang Hạo thấy Hồng Vũ Diệp đang ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Lúc này mặt trời còn chưa mọc.
Vừa vặn có thể ngồi phía trước cửa sổ, ngắm nhìn mặt trời mọc.
Trong lúc giúp Hồng Vũ Diệp pha trà, mặt trời chậm rãi mọc lên.
Chiếu trên người bọn hắn.
"Tiền bối muốn mang theo cái gì không?" Giang Hạo rót một chén trà.
"Nơi này có sân nhỏ không?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Có, phía sau có cái sân không nhỏ." Giang Hạo gật đầu.
Mặc dù không biết Hồng Vũ Diệp muốn làm gì, nhưng mình sẽ cố gắng đi làm.
Thực lực của đối phương quá mạnh.
Có mấy lần hắn đều muốn hỏi thăm tu vi của đối phương, như vậy chính mình cũng có cái mục tiêu cuối cùng.
Nếu có một ngày có thể thoát khỏi ma trảo, như vậy những tông môn khác hẳn là cũng không có cách nào với mình.
Khi đó, hắn có lẽ sẽ được tự do.
Chỉ là có chút xa xôi.
Cho dù một mực đào quáng, cũng không biết phải chờ bao nhiêu năm nữa.
Nghĩ tới đây, Giang Hạo nhẹ nhàng thở dài trong lòng.
Đừng nói là tu vi của Hồng Vũ Diệp, cho đến trước mắt đối phương còn chưa nói ra tên của mình.
Bản thân hắn cũng chưa từng mở miệng hỏi thăm.
Sau khi do dự, vì để sau này không bại lộ, hắn nhắm mắt, nói:
"Gần đây thường xuyên gặp người, chắc chắn sẽ có người hỏi tục danh của tiền bối, không biết…"
Giang Hạo hỏi hết sức uyển chuyển, gần đây gặp không ít người, đúng là sẽ có người tò mò hỏi thăm.
Nghe nói đến vấn đề này, tay Hồng Vũ Diệp vừa mới nắm chặt chén trà bỗng dừng lại.
Nàng hơi nhấc lông mày nhìn Giang Hạo một cái.
Trong mắt mang theo một tia trêu tức.
Trong lúc Giang Hạo cho là đối phương sẽ không trả lời, giọng nói dễ nghe của Hồng Vũ Diệp vang lên, ngắn gọn mà đủ ý:
"Hồng Vũ Diệp, nhưng không thể nói cho người khác."
"Vãn bối Giang Hạo." Giang Hạo khom người chắp tay.
Dường như hắn cũng chưa từng tự giới thiệu.
Hồng Vũ Diệp uống trà, vẻ mặt bình thản.
"Ta muốn dùng sân nhỏ, thuận tiện trồng giúp ta chút Linh dược." Nàng nói.
"Tiền bối muốn linh dược gì?" Giang Hạo tò mò nói.
Hắn có thể hiểu được chuyện sân nhỏ, chính là không muốn những người khác quấy rầy.
Nói với người của quán trọ một chút, không khó lắm.
Trọng điểm là hộ gia đình khác.
Hiện tại trong quán trọ Vân Thượng phần lớn là tu chân giả, chuyện này dễ dàng hơn rất nhiều.
Bản thân mình bái phỏng từng nhà một chút là được.
Chẳng qua là uy hiếp đơn giản, lại cho một hai khối linh thạch, thuận tiện như thế.
Nếu như thực sự chướng mắt linh thạch thì lại động thủ lần nữa.
Sau khi ra ngoài, ta dường như không có cách nào để cho bản thân không bị chú ý cả.
Sau khi cảm khái một thoáng, hắn vẫn phải tiếp tục đi làm việc.
"Trồng đóa hoa giống như trong sân nhỏ kia của ngươi là được." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
Giang Hạo sửng sốt một chút, có chút khó có thể tin nổi:
"Tiền, tiền bối chỉ là, đóa kia của tiền bối sao?"
"Làm ngươi rất khó xử sao?" Hồng Vũ Diệp uống trà, giống như cười mà không phải cười, nhìn Giang Hạo.
Phía sau nụ cười của nàng, dường như có chứa sức mạnh vô cùng vô tận.
Chỉ chờ Giang Hạo nói câu khó xử, nó sẽ có thể đổ xuống mà ra.
"Không làm khó dễ." Giang Hạo lắc đầu.
Sau đó, hắn rời khỏi phòng của Hồng Vũ Diệp.
Linh dược giống như Thiên Hương Đạo Hoa?
Giang Hạo thuận theo, cũng không vội.
Lúc trước Hồng Vũ Diệp bảo hắn chuẩn bị Thiên Thanh Hồng, bản thân mình dùng Hồng Tụ Hương thay thế, cũng không có xảy ra vấn đề gì.
Hiện tại thậm chí dùng Tuyết Hậu Xuân thay thế, cũng không có vấn đề gì.
Nói cách khác, có thể dùng thứ phẩm thay thế Thiên Hương Đạo Hoa.
Mỗi lần Hồng Vũ Diệp nói đều là đỉnh cấp, mà thực lực của hắn chỉ có như vậy, không thể nào có đỉnh cấp được.
Cho nên tìm vật thay thế không kém thì cũng không đến mức phải chịu khổ.
Tìm được quy luật, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Chẳng qua, không biết cần tiêu bao nhiêu linh thạch đây.
Lại nghèo rồi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận