Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 815: Người Sau Lưng Giang Hạo

Chương 815: Người Sau Lưng Giang Hạo
Chương 815: Người Sau Lưng Giang Hạo
Mục Khởi châm lửa nấu thuốc, Diệu Thính Liên ngồi ở một bên chỉ đạo.
Hai người thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, sau đó nói về chuyện linh dược.
Cũng không có ai sốt ruột cả, càng không có người phàn nàn.
Hai người chỉ đang làm chuyện cần làm, mong muốn mọi chuyện sẽ càng trở nên tốt hơn.
"Linh dược này là linh dược mà ta thấy ở trong cổ tịch, ta cảm thấy vẫn có chút tác dụng." Diệu Thính Liên vừa cười vừa nói.
"Ừm, trong sách cổ quả thật có chút tác dụng." Mục Khởi gật đầu.
Thời gian dần trôi, bầu trời có mưa phùn mờ mịt.
"Mưa rồi." Diệu Thính Liên nhìn ra bên ngoài, nói.
"Đúng vậy, trời mưa rồi." Mục Khởi cũng nhìn ra ngoài.
Không bao lâu sau, mưa bắt đầu trở nên lớn hơn, nước mưa tí tách tí tách, rơi xuống mái nhà tạo nên những tiếng vang.
Nước chảy xuống từ trên nóc nhà.
"Mưa lớn rồi." Diệu Thính Liên nói.
"Đúng vậy, mưa lớn rồi." Mục Khởi gật đầu.
Bọn hắn liền an tĩnh nhìn ra bên ngoài, nghe tiếng mưa rơi.
Vô cùng hài lòng.
Hồi lâu sau, linh dược cuối cùng đã được nấu xong, Mục Khởi lúc này mới bưng lên, rót ra một chén.
Sau đó đặt ở trước mặt Diệu Thính Liên.
Người kia xích lại gần ngửi một cái, nói: "Có chút đắng."
Nói xong, nàng uống một ngụm, lại nói: "Nhưng mà uống vào lại ngọt."
"Ngọt?" Mục Khởi có chút khó tin: "Không nên như vậy sao."
"Chắc là vậy." Diệu Thính Liên híp mắt cười nói: "Dù sao cũng là ngươi nấu."
Mục Khởi không nói gì, bảo nàng chuyên tâm uống thuốc.
Rất nhanh, thuốc đã uống xong.
Bọn hắn cũng không có quá để ý, chỉ là dự định thử một chút.
Chỉ là một lát sau, Diệu Thính Liên cảm thấy tinh
Dường như là thần hồn ổn định.
Mục Khởi cũng đã nhận ra, bởi vì hắn đã bỏ ra một giá tiền rất lớn để mua một pháp bảo.
Chính là để xem xét trạng thái của thần hồn.
Hiện tại thần hồn đúng là đã ổn định hơn rất nhiều.
"Thật sự có hiệu quả?" Hắn có chút khó tin.
"Giống như thật sự hữu hiệu.” Diệu Thính Liên cũng cảm thấy kinh ngạc.
Làm sao có thể?
Cho dù là linh dược trong cổ tịch, nàng cũng chỉ tùy tiện tìm.
Như này liền có tác dụng?
Nhưng sự thật đang ở trước mắt.
"Ngày mai thử lại lần nữa, ta đến Chúc Hỏa Đan Đình cầu kiến vị tiền bối kia, sau đó lại đi Linh Dược Viên hái thuốc rồi trở lại sắc cho ngươi." Mục Khởi nói nghiêm túc.
Trên gương mặt của hắn mang theo một chút hưng phấn.
"Được." Diệu Thính Liên cũng gật đầu.
Ngày kế tiếp.
Mục Khởi đi ra khỏi cửa.
Diệu Thính Liên ở trong nhà cảm nhận được trạng thái của thân thể, từ sau hôm qua trạng thái đúng là khá hơn một chút.
Nhưng mà, tình huống vẫn đang chuyển biến theo phương hướng xấu.
Nhưng nếu như thuốc có tác dụng thì sẽ tốt hơn nhiều.
Chí ít là sẽ không xảy ra chuyện trong thời gian ngắn.
Chạng vạng tối, Mục Khởi trở về.
Hắn mang theo linh dược trở về.
Bên phía Chúc Hỏa Đan Đình vẫn không có kết quả.
Rất nhanh hắn đã sắc xong linh dược, cho Diệu Thính Liên uống lần nữa.
Nhưng mà, khác với ngày hôm qua.
Lần này Diệu Thính Liên uống thuốc xong cũng không thấy bất kỳ biến hóa nào.
Nói cách khác, linh dược không có ích lợi gì.
Nhưng mà, tại sao lại thế?
"Có lẽ lần thứ nhất có tác dụng, lần thứ hai liền vô dụng rồi?" Diệu Thính Liên hỏi.
Mục Khởi cảm thấy rất không có khả năng.
Trước đó hiệu quả tốt như vậy, lần này lại không có một chút nào.
Suy tư một lát, hắn hỏi:
"Trước đó linh dược là chính ngươi hái sao?"
"Không phải." Diệu Thính Liên lắc đầu: "Khi đó Giang sư đệ ở đó, ta liền để hắn chuẩn bị giúp ta…"
Nói xong, nàng cũng tỉnh ngộ lại, nói: "Chẳng lẽ…"
"Suỵt!" Mục Khởi dùng ngón tay đặt lên miệng Diệu Thính Liên: "Đừng nói ra, ngày mai ta tìm Giang sư đệ hỗ trợ hái thuốc xem thế nào."
Diệu Thính Liên gật đầu.
Lại một ngày trôi qua.
Lần này, Mục Khởi giữa trưa đã trở lại.
Hắn gọi Giang Hạo tới nhờ hái thuốc.
Vẫn là thuốc nấu giống như hôm qua.
Sau khi nấu xong liền để Diệu Thính Liên uống.
Cứ như vậy, hai người an tĩnh chờ đợi, chờ đợi biến hóa mà linh dược mang tới.
Không bao lâu sau, Diệu Thính Liên cũng cảm nhận được, thần hồn dần dần ổn định lại giống như trước đó.
Nàng nhìn về phía Mục Khởi, có chút khó có thể tin nổi.
"Có một số người có người đứng ở phía sau, không nên suy đoán lung tung.” Mục Khởi nhắc nhở.
Diệu Thính Liên gật đầu.
Từ rất lâu trước kia, Giang Hạo đã có chút không tầm thường rồi.
Người bình thường đắc tội hắn đều không có kết cục tốt, cho nên Mục Khởi suy đoán thật ra có người đang giúp đỡ đối phương.
Mà bây giờ tu vi của Giang Hạo đột nhiên tăng mạnh, đại khái là phía sau thật sự có người.
Sư phụ cũng không biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra với người này, tông môn cũng đang điều tra.
Đây cũng là lý do tại sao tên của hắn vẫn luôn bị treo ở Chấp Pháp Đường.
Mà bây giờ đối phương hình như đang mời người sau lưng giúp đỡ bọn hắn.
Mặc dù chỉ là áp chế đơn giản một hồi, nhưng trợ giúp này đã vô cùng ghê gớm rồi.
Dù sao bọn họ chưa từng nhắc tới chuyện này, là Giang Hạo chủ động trợ giúp.
Lúc này, bọn họ nên giả bộ hồ đồ và ghi nhớ chuyện này trong lòng mà không phải là nói ra.
Thấy mình hồ đồ, đối phương cũng yên tâm.
Về chuyện đối phương đã làm thế nào thì bọn hắn không thể biết được.

Giang Hạo cũng không biết thủ đoạn của mình liệu có thể bị phát hiện hay không. Nhưng mà suy nghĩ đơn giản một hồi, Mục Khởi sư huynh cũng sẽ nghĩ đến hắn.
Mình nơi này có Thiên Hương Đạo Hoa, muốn giải thích cũng thuận tiện.
Cũng không cần quá để ý.
Lúc này Thiên Hương Đạo Hoa đã có nụ hoa và có chút đặc thù.
Nếu như không áp chế giúp Diệu sư tỷ, chuyện phía sau sẽ rất phiền toái.
Ngày này, hắn còn đang đọc sách, đột nhiên con thỏ nhảy dựng lên.
"Chủ nhân, bên ngoài có người đến."
Giang Hạo để sách xuống đi ra phía ngoài.
Lại là Hải Minh đạo nhân.
"Hải Minh Trưởng lão." Hắn thi lễ gặp mặt.
Bây giờ Hải Minh đạo nhân vẫn là Phản Hư sơ kỳ.
Lúc gặp hắn lần thứ nhất, mình còn cảm thấy sự uy hiếp mãnh liệt.
Tu vi chênh lệch quá lớn.
Hiện nay đối phương vẫn là Phản Hư sơ kỳ, mà hắn đã bất thình lình trở thành Vũ Hóa sơ kỳ. Tâm tính cũng không còn như trước nữa.
Dù như thế nào đi nữa, đối phương cũng không thể mang đến uy hiếp cho hắn.
Chỉ là giết người bên trong tông môn sẽ dẫn tới rất nhiều mầm tai vạ, hơn nữa cũng không cần thiết phải giết người.
Giữ lại hắn, cũng tiện thu thập tin tức của Phong Hoa đạo nhân hơn.
Một ngày nào đó, đối phương sẽ nhịn không được mà nói ra.
"Tiểu hữu gần đây có ổn không?" Hải Minh đạo nhân hỏi.
"Cũng được." Giang Hạo gật đầu.
"Đây là cho tiểu hữu." Hải Minh đạo nhân đưa một tờ giấy qua.
"Đây là?"
"Có lẽ là niềm vui bất ngờ?"
Nói xong, Hải Minh đạo nhân mang theo ý cười rồi rời đi.
Giang Hạo nhìn qua phương hướng đối phương biến mất, lông mày cau lại.
Phong Hoa đạo nhân đúng là chơi rất vui vẻ.
Hắn mở tờ giấy ra rồi nhìn xuống, phát hiện phía trên chỉ có một hàng chữ.
"Ta có một phân thân đã tiến vào Thiên m Tông, ngươi đoán xem nếu như giết người thì Thiên m Tông có thể tìm được bản thể của ta không?"
Nhìn câu nói này, Giang Hạo rũ mắt.
Đối phương là đang uy hiếp hắn.
Quả nhiên, Phong Hoa đạo nhân không thể giữ lại lâu.
Phải nghĩ biện pháp tìm ra, sau đó để nàng buông bỏ oán hận trong lòng.
Chỉ là còn cần nàng nói ra chuyện Mật Ngữ Thạch Bản.
Nhưng mà tại sao nàng lại muốn nhìn chằm chằm vào Thiên m Tông, luôn cảm thấy nơi này đang cất giấu không ít thứ.
Hồng Vũ Diệp muốn tìm chủ nhân phía sau Mật Ngữ Thạch Bản, không biết người này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Tại sao lại bị để mắt tới.
Đợi mấy ngày, Giang Hạo cuối cùng cũng đợi được Thạch Bản chấn động.
Không cần nhìn cũng biết, là tin tức liên quan tới Thiên Thánh Giáo.
Hi vọng có thể nói rõ tình huống về Thánh Chủ.
Như này sẽ có lợi cho hành động tiếp theo, nếu như quá mạnh thì bỏ qua, để Liễu Tinh Thần nghĩ biện pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận