Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 783: Lợp Nhà

Chương 783: Lợp Nhà
Chương 783: Lợp Nhà
Dưới bầu trời âm u đầy bụi, Giang Hạo cảm thấy có một ít sự kiềm chế, so sánh với bên ngoài thì nơi này giống không nhìn thấy hi vọng.
Tâm cảnh bất ổn nhất định sẽ xuất hiện một vài vấn đề ở chỗ này.
Mà bốn người này chính là cùng một bọn.
Chỉ là không biết tại sao lại muốn làm vậy để tính kế hắn.
Xông lại cầu cứu, trên người căn bản không có thương thế, mặc dù người phía sau truy đuổi thế nhưng không hề sử dụng toàn lực.
Không chỉ có ba người đằng sau không dùng toàn lực mà người chạy trốn cũng thế.
Bốn người này có tu vi Luyện Thần, toàn bộ lại áp chế đến Kim Đan sơ kỳ và trung kỳ.
Đây rõ ràng là coi hắn là trò vui để trêu đùa.
Nếu đã thế thì hắn cũng không cần phải khách sáo với đối phương.
Ba người nhìn qua Giang Hạo, trong lòng dâng lên vô số ý nghĩ, cuối cùng vẫn trả lời câu hỏi.
Cầm đầu là một nam tử trung niên mặc áo choàng màu tím, hắn cân nhắc một lúc mới nói:
"Chúng ta ngoài ý muốn tiền vào chỗ này trong đoạn thời gian trước."
"Đoạn thời gian trước là lúc nào?" Giang Hạo hỏi.
"Một tháng trước." Nam tử trung niên đáp.
Một tháng trước?
Giang Hạo suy tư một luới, cảm thấy là Thi Hải từng xuất hiện ở những chỗ khác.
Chỉ là lúc này nó đúng lúc đi tới Bách Trượng Sơn.
"Sau khi các ngươi đi vào thì ở đâu?" Giang Hạo lại hỏi.
Những người này chạy ra bên trong, khiến hắn hoài nghi những người này không ở ven biển.
"Ở cạnh bờ biển." Nam tử trung niên nói.
"Sau đó thì sao? Các ngươi đã làm gì trong một tháng này?" Giang Hạo lại hỏi.
Nơi này rõ ràng không thích hợp, chẳng lẽ bọn hắn không nghĩ cách mau rời khỏi sao?
Ba người liếc nhìn nhau, cuối cùng nam tử trung niên cầm đầu lên tiếng:
"Chúng ta cảm thấy nơi này không bình thường cho lắm, muốn nhìn trộm một hai, chỉ là không có phát hiện gì cả."
"Không đi ra?" Giang Hạo nhìn qua đối phương.
Bọn hắn nói không có phát hiện gì là gạt người.
Bọn hắn chắc là đã biết được cái gì đó rồi.
Nhưng mà với hắn mà nói, biết được cái gì cũng không đáng kể, mình cũng không có ý định cướp.
"Không ra được." Nam nhân trung niên thở dài, nói: "Lối vào đã biến mất."
"Các ngươi không lo lắng?" Giang Hạo hỏi.
Nơi này rõ ràng không bình thường, những người này dường như không lo lắng về việc có thể ra ngoài hay không.
Ba người nghe được vấn đề này, dường như cũng không để ở trong lòng.
Người tương đối trẻ tuổi trong đó, đáp:
"Chúng ta đã tiến vào mấy tháng, qua hai ba tháng nữa có lẽ sẽ có thể ra ngoài, ít nhất thì bốn năm tháng nữa cũng có thể ra ngoài."
Nghe vậy, Giang Hạo đã nhớ ra.
Tại Thi Giới đúng là đều có thể đáp lại trận pháp Thiên Địa Nhân, dùng cái này để ra ngoài.
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, hắn không xác định được nơi này không giống với bên ngoài chỗ nào.
Nếu như là hắn, chắc chắn sẽ không an tâm chờ đợi ra ngoài.
Có đôi khi bản thân mình sẽ không có cách nào chống cự được với nguy hiểm không biết.
Hắn vừa mới đặc biệt cảm nhận một chút, lối vào vẫn còn ở trên vách đá.
Mà ngoại trừ cửa vào, còn có Tử Hoàn ở bên ngoài, cho nên hắn không đến mức bị vây ở chỗ này.
Một khi gặp nguy hiểm thì sẽ rời đi.
Còn về việc trận pháp Thiên Địa Nhân có hiệu quả hay khôngg, theo lý thuyết chắc là có thể.
Dù sao chưa từng nghe nói có người tới Thi Hải mà không thể trở về.
Hơn nữa, cũng có người biết Thi Hải tồn tại.
Vậy liền mang ý nghĩa có người từng thấy và rời đi.
Nhưng mà nơi này chắc là cũng đặc thù, dù sao người sáng lập kia hình như đang ở chỗ này, từ đó ở lại bên trong.
"Các ngươi đi qua những chỗ nào rồi?" Giang Hạo dự định thăm dò một chút.
"Nơi này có núi non sông ngòi, nhưng mà nơi nào cũng đều có vẻ khô bại. Không chỉ có như thế, còn có rất nhiều lực lượng cổ quái, tu vi của chúng ta không đủ nên không dám tùy ý liên quan đến." Nam tử trung niên nói.
Giang Hạo gật đầu, hỏi đối phương có bản đồ nơi này hay không.
Hắn phát hiện bên ngoài hình như không có lưu truyền bản đồ của nơi này.
Chuyện này khiến hắn có chút để ý.
Muốn tiến vào dường như cũng không có khó như vậy, nếu như có thể tùy ý ra ngoài vậy thì tại sao lại không có một cái bản đồ nào về nơi này?
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo lại câu thông Tử Hoàn lần nữa, may mà vẫn còn có thể.
Như thế, hắn cũng không quá lo lắng nữa.
Ba người cũng không có bản đồ, nhưng mà bọn hắn nói có thể vẽ.
Một lát sau, Giang Hạo đạt được một tấm bản đồ sơ lược.
Phần lớn là rừng cây sông núi, còn có hồ nước đầm lầy.
Còn có một số sơn động, tình huống bên trong có chút tương tự với bên ngoài.
Ban ngày nguy hiểm, buổi tối sẽ đỡ hơn một chút.
Bọn họ cũng không biết nguy hiểm là gì, dù sao thì người đi vào đều biến mất.
Giang Hạo hỏi một vấn đề cuối cùng.
Đó chính là có nhìn thấy những người khác ở chỗ này hay khong.
Ba người đều lắc đầu.
Nghe thế Giang Hạo cũng không thèm để ý, mà là dự định thuận theo bờ biển đi quan sát bốn phía.
Có lẽ có thể có phát hiện gì đó.
Còn về núi non sông ngòi, không cần thiết phải xem.
Căn cứ theo tư liệu, người sáng lập kia ở ngay tại bờ biển.
Giang Hạo cầm trữ vật pháp bảo trên mặt đất lên rồi ngự kiếm hướng về phía bờ biển.
Ba vị cường giả kia cũng nhẹ nhàng thở ra, giống như là nhặt về được một cái mạng.
Lúc Giang Hạo rời đi có quay đầu nhìn một cái, không biết có phải là ảo giác hay không, trong bối cảnh u ám, ba người này càng như dung nhập vào trong, như là một bức họa đen trắng.
Người trước đó vốn còn mang theo sắc thái, dần dần biến thành đen trắng, dung nhập vào trong đó.
Loại cảm giác kỳ quái này khiến cho lòng hắn nảy sinh hoảng sợ.
Bởi vì hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, mình cũng có thể đang ở trong quá trình này mà không biết.
Chí ít thì ba người này không có loại cảm giác tự mình hiểu lấy.
Có lẽ bọn hắn còn tưởng rằng mình không có bất cứ vấn đề gì, chỉ cần chờ đợi Thi Giới đóng lại thì sẽ có thể rời đi.
Đây là điều đáng sợ nhất.
Đi trên con đường tử vong lại cho là mình còn hi vọng sống sót.
"Tiền bối, ba người bọn họ…"
"Chết rồi."
Trong lúc Giang Hạo còn chưa nói xong, Hồng Vũ Diệp đã đưa ra đáp án.
Đáp án ngắn gọn này lại làm cho lòng Giang Hạo run lên.
Hắn không hiểu.
Trong vô thức, hắn lấy trữ vật pháp bảo vừa mới nhặt được ra, quan sát một lúc, phát hiện bên trong rỗng tuếch.
"Chuyện này là thế nào?" Hắn cảm thấy rất không có khả năng.
Dù nghèo đi chăng nữa cũng không có khả năng không có cái gì.
"Bị người khác cầm đi rồi." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo cảm thấy quái dị, bốn người kia thật ra đều đã chết?
Chết rồi tại sao vẫn còn hoạt động ở chỗ này?
Thi Giới dường như kỳ quái hơn dự đoán của hắn nhiều.
Nhưng mà, chuyện này cũng nói rõ nơi này còn có những người khác.
Giang Hạo ném đồ đi, tiếp tục ngự kiếm dọc theo bờ biển.
Hắn thời khắc đều đang quan sát biến hóa của thân thể, lo lắng mình cũng sẽ dung nhập vào trong đó.
Một khi khí tức xuất hiện biến hóa thì phải rời khỏi nơi này.
Nếu không thì hậu quả khó mà đoán trước được.
Qua một lúc sau, bọn hắn xuất hiện trên bờ cát, nơi này nhiều hơn một số kiến trúc, chỉ là nhà tranh bình thường.
Lúc đi qua thì phát hiện còn có người ở.
Đại khái có bảy tám người.
Chắc không phải là cùng một bọn.
Bốn nhà tranh, có lẽ có người bốn phương.
Giang Hạo tới lập tức thu hút sự chú ý của bọn hắn.
Ba nữ bốn nam, tổng cộng có bảy người.
Mỗi một người đều là Phản Hư.
Trên người không có khí tức đặc thù như bốn người trước đó, không chỉ như thế, bọn hắn còn có pháp bảo hộ thân.
Người Thi Thần Tông.
Giang Hạo nhìn về phía một nam một nữ ở chỗ xa nhất, có thể xác định được, bọn hắn tu Thi Giải Pháp.
Hai hai nữ nhân bên cạnh có khí tức Đại Thiên Tinh Thần.
Ba người còn lại, hai người mình chưa từng thấy qua, người còn lại ăn mặc theo kiểu nho sinh.
Chắc là có liên quan đến Thiên Văn Thư Viện.
Bọn hắn tại sao lại ở chỗ này?
"Đạo hữu cũng đến để tìm người?" Nam tử dáng vẻ nho sinh lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
Hắn không xác định được mọi người có phải đều đang tìm cùng một người hay không.
"Tu vi của đạo hữu hình như không được cao, nhưng mà có thể tới đây khẳng định có chút bất phàm, khuyên đạo hữu nên lợp căn nhà, trời sắp mưa rồi." Nho sinh có ý tốt nhắc nhở.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận