Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1453: Trói Buộc Đến Từ Trong Mộ... Ỉ

Chương 1453: Trói Buộc Đến Từ Trong Mộ... ỈChương 1453: Trói Buộc Đến Từ Trong Mộ... Ỉ
 
 Trong phòng khách, Giang Hạo vừa mới đứng dậy liền lập tức có người đi tới, chính là người hầu vừa rồi. Hẵn có chút khẩn trương nhìn xem mây người.
 
 "Khách nhân, phu nhân nói nếu như mây vị không muốn chờ thì có thể rời đi." Người hấu cúi đầu nói. "Chúng ta muốn đi ra phía sau dạo chơi, thể nào?" Giang Hạo khách sáo hỏi.
 
 Người này cũng không quá ngang ngược càn rỡ. Xem ra cũng không phải là không biết sự lợi hại của Đoan Mộc Võ Cực.
 
 "Thế nhưng, phu nhân nói không thể đi chỗ khác. " Người hấu e ngại nói.
 
 Nếu như hắn không làm tốt chuyện, như vậy vần để liền lớn. Đoan Mộc Võ Cực lập tức đi đến bên cạnh người hầu, cho một túi linh thạch: "Vất vả cho ngươi rổi. " Người hầu có chút xoắn xuýt, nhưng mà lại không thể làm gì: "Cô gia thủ hạ lưu tình."
 
 Đoan Mộc Võ Cực gật đầu, sau đó đánh một chưởng vào trên người người hấu.
 
 Ẩm!
 
 Người hầu trực tiếp bay ra ngoài phòng khách, bay về phía chân trời, chăng biết đi đâu. Người xung quanh đếu phát hiện, nhưng lại không tìm được bóng người, chỉ có vết máu rơi xuông từ chồ cao.
 
 Thấy cảnh này, Giang Hạo đều có chút ngoài ý muồn.
 
 Sơ rằng chúng ta xông vào, bọn hắn cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chêt, không bằng đưa ra ngoài bằng cách này. Chỉ cần không ở lại trên đảo này thì sẽ có thể sống." Đoan Mộc Võ Cực lập tức giải thích: “Nếu như bọn hắn muôn tiếp tục sống sót, linh thạch bên trong trữ vật pháp bảo kia đủ để bọn hắn sồng rất lâu. Nếu như lo lăng thì cũng có thể đến chỗ của vãn bối báo tên, thêm một người làm việc mà thôi. Văn bồi đã làm chuyện này mấy lần rồi, sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn đâu." "Ngươi từng xông vào?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
 
 "Đúng vậy, chỉ là mấy lần đều bại. " Đoan Mộc Võ Cực thở dài một tiếng, nói: "Sau này, bởi vì tu vi của ta càng ngày càng cao, bọn hắn không tiếp tục làm loạn nữa, ít nhiều cũng có thể để cho Tình Tình gặp mẹ nàng một lần. Lần này không biết vì sao lại không đồng ý. Có lẽ là bởi vì bọn hắn lại có tăng lên, cảm thầy văn bôi không xứng đi."
 
 "Thành kiến của bọn hắn đối với ngươi lớn như thể?" Giang Hạo cười nói: "Ngươi đã làm cái gì?"
 
 "Làm cái gì?" Đoan Mộc Võ Cực suy tư rổi nói: "Đại khái là lúc trước bất kỳ người nào trong phủ đệ của bọn hắn đều có thể giâm lên văn bôi, con của bọn hắn càng là cao cao tại thượng. Chỉ là theo thời gian dần trôi, hạ nhân trong phủ đệ không phải là đôi thủ của vẫn bối, dòng dõi mà bọn hăn vần luôn lây làm. kiêu ngạo thua ở dưới tay vẫn bồi. Con rể mà bọn hẵn coi trọng bởi vì lo lăng vãn bồi quật khởi mà chủ động rời đi, mà bọn hẵn cũng sắp triệt để thua ở trong tay vãn bối. Như thế, trong lòng bọn họ liền. không thoải mái. Rõ ràng vãn bôi hăn là người kém nhât, lại đột nhiên đứng ở trên đầu tất cả bọn hăn. Mà văn bôi cũng bởi vì mâu thân của Tình Nhi mà không có khả năng ra tay độc ác, cũng chỉ có thể ủy khúc cầu toàn. Mặt khác, Hồ gia vân có người mà vãn bồi không phải là đồi thủ. "
 
 Giang Hạo nhìn xem người trước mắt, phát hiện đôi phương tựa như truyền kỳ. Trên hòn đảo nho nhỏ này, kinh nghiệm của hắn xác thực bât phàm. Mặc dù còn chưa thành tiên, nhưng dưới sự ảnh hưởng của đại thể, hãn sớm muộn gì cũng sẽ thành tiên.
 
 "Bị thôi, đi ra phía sau nhìn xem." Giang Hạo nói.
 
 Sau đó, hắn cất bước đi vào bên trong.
 
 Càng hướng vào bên trong, hắn càng là ngoài ý muốn. "Tiển bối thấy thế nào?" Giang Hạo đi sóng vai cùng Hổng Vũ Diệp.
 
 Cha con Đoan Mộc Võ Cực đi ở phía sau.
 
 "Đây không phải là chuyện mà một Luyện Thần trung kỳ như ngươi có thể lý giải." Hồng Vũ Diệp thuận miệng trả lời một câu.
 
 Giang Hạo ngừng một lúc, sau đó nói: "Tiền bối nói đúng lắm, nhìn có chút khí tức Thi Hải. "
 
 Biến hóa kỳ quái này khiến cho Giang Hạo hơi nghi hoặc một chút. Trước đó Mị Thần xuât hiện, hiện tại lại có khí tức của Thi Hải. Đây rõ ràng chính là Thi Giới xảy ra vần đề. Không biết Thi Hải lão nhân đã trở về hay chưa, nều không thì có thể đi hỏi một chút.
 
 Bọn hắn đi vào hậu viện. Vừa mới tới, liền thấy có người ngăn cản đường đi, cầm đấu là một vị cường giả Đăng Tiên, hơn nữa, còn đã lên Đăng Tiên Đài.
 
 Đoan Mộc Võ Cực cũng là nhướng mày.
 
 "Đoan Mộc Võ Cực, ngươi còn dám diều võ giương oai?'"" Nam tử trung niên cười lạnh, nói: "Ngươi cho răng chỉ có tu vi của ngươi tăng lên nhanh? Hiện tại ngươi ở chô của ta được tính là cái gì?"
 
 Nói xong, trong ánh mắt nam tử trung niên mang theo sự tức giận. "Cữu cữu?” Đoan Mộc Tình Tình có chút kinh ngạc: "Ngươi còn ổn chứ?"
 
 "Không cần giả mù sa mưa, chỉ là vết thương nhỏ. Nếu như các ngươi muốn ta tốt lên thì ta sẽ nhanh chóng tốt lên thôi, các ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi?" Hồ Hỏa lạnh lùng nói.
 
 Giang Hạo càng xem càng cảm thấy kỳ quái, trên người người này có khí tức Thi Hải kỳ quái. Trạng thái hiện tại nhìn như còn sống, thật ra đã chết.
 
 "Hồ Hỏa, thương thế của ngươi không có khả năng dê dàng tốt lên như vậy, để cho ta xem một chút, có lẽ còn kịp. " Đoan Mộc Võ Cực lập tức nói.
 
 "Muốn chết." Hồ Hỏa gầm thét một tiêng.
 
 Lực lượng trên người bắn ra, công kích thăng về phía Đoan Mộc Võ Cực.
 
 Đối mặt với công kích này, Đoan Mộc Võ Cực chưa từng e ngại. Hăn bước ra một bước, lực lượng hai phe bản ra. Lực lượng bọn hãn quây. động tứ phương, phong vân biên sắc. Thân ảnh hai người biển mất rồi lại xuất hiện, xuất hiện rối lại biên mất.
 
 Dư ba trận chiến chấn vỡ nhiều vị trí của Hồ phủ.
 
 Lúc này, Hổ Hỏa tới gần Đoan Mộc Võ Cực, ánh mắt vốn đang cuồng bạo lập tức trở nên vội vàng: "Tỷ phu, đi mau, Hồ phủ điên rồi, bọn hăn đã không còn là bọn hắn. Ta cũng đã không phải là ta, ta đã chết, hiện tại ta căn bản không phải ta. Ta không duy trì được sự thanh tỉnh bao lâu nữa, mang theo Tình Tình đi đi."
 
 "Ta biết, ta đã nhìn ra, có lẽ còn có thể cứu được, ngươi khoan lại từ bỏ."
 
 Đoan Mộc Võ Cực vội vàng nói: "Đúng rồi, tỷ tỷ ngươi đâu?" "Nàng còn sống, nhưng nương chắc chăn sẽ không để nàng còn sông, bọn hắn quá ích kỷ. "
 
 Hồ Hỏa đánh ra một chưởng, sau đó tiệp tục công kích: "Ta hiện tại sẽ cô găng mang tỷ tỷ ra ngoài,nêu - như thất bại, ngươi cũng không thể quay trở về nữa. "
 
 Oanhl
 
 Một chưởng đánh ra, hai người đều bay ngược ra ngoài.
 
 Lúc đầu, Đoan Mộc Võ Cực muốn để cho Tình Tình rời đi trước, hắn nhất định phải xông vào một lần. Chẳng qua là khi hắn quay đấu thì phát _ hiện không trung nơi xa chăng biết đã xuât hiện một con chó từ lúc - nào. Nó đứng ở nơi đó, phảng phât như một vùng không gian đều bị giam cầm lại. Ai cũng không trốn thoát được.
 
 Lúc này, Đoan Mộc Võ Cực mới kịp phản ứng lại, lập tức đuổi theo Hổ Hỏa.
 
 Hắn nói Hồ gia đều điên rồi, bên trong khăng định đã xảy ra chuyện gì đó.
 
 Lần trước tới vẫn là bình thường. Hổ Hỏa bị thương, hơn nữa còn rất nặng, môi lần tới hắn đều sẽ mang theo rât nhiều thứ, nghĩ biện pháp chữa trị cho đổi phương. Bởi vì trong nhà này, Hổ Hỏa là người duy nhât gọi hắn là tỷ phu, đổi với Tình Tình cũng tốt.
 
 Rất nhanh, hắn đuổi tới đằng sau. Lúc này, Hổ Hỏa ra vẻ trọng thương, phá vỡ toàn bộ phòng ôc. Chỉ nhìn thấy một vị nữ tử cực kỳ hư nhược đang quỳ gôi ở trước mặt một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ trung niên hoàn toàn không thèm để ý tới biển cổ đột nhiên xuât hiện.
 
 Nàng vỗ ra một chưởng, uy áp tiên nhân chân động.
 
 Hồ Hỏa chấn kinh.
 
 Ẩm!
 
 Cả người hắn bị bay ngược ra ngoài. Cho dù là Đoan Mộc Võ Cực đang tới gần đều bị đây lui.
 
 "Nhân Tiên?" Đoan Mộc Võ Cực có chút khó có thể tin nổi.
 
 Hắn biết Hồ gia có Nhân Tiên, nhưng nhạc mâu của hẳn tuyệt đổi không thể nào là Nhân Tiên được, thậm chí còn lâu mới là đôi thủ của hắn, ngay cả Đăng Tiên đều không phải.
 
 Nhưng Hồ Hỏa đều đã Đăng Tiên Đài, nhạc mâu thành tiên cũng không phải là không được. Trong đó nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không thể nào giải thích. Nếu không thì nào có người có thể vượt qua được cảnh giới lớn như này. Nhưng mà, hắn lập tức thu liễm cảm xúc, cung kính nói: "Gặp qua nhạc mâu đại nhân."
 
 "Hiện tại biết cung kính rồi? Trước kia ngươi cũng không có cung kính như vậy." Phụ niên trung niên cười lạnh.
 
 Đoan Mộc Võ Cực rũ mắt, hắn có lúc nào mà chưa từng không cung kính? Chẳng lẽ khi còn yếu nhìn thấy cung kính không phải là cung kính, lúc mạnh mẽ nhìn thầy cung kính mới là cung kính sao?
 
 "Nương, người chẳng lẽ không cảm thây kỳ quái sao? Ngươi cũng thành tiên rối." Hổ Hỏa lập tức hỏi. "Nghịch tử."
 
 Phụ nhân trung niên tiện tay vung một cái, chỉ thây Hổ Hỏa bị quăng bay ra ngoài: "Mẹ ngươi thành tiên có cái gì không bình thường sao? Chăng lẽ người khác có thể mạnh lên, mẹ ngươi liền không thể mạnh lên?"
 
 Hổ Hỏa chật vật, nhìn mẹ ruột của mình, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
 
 Lúc này, một vị nam tử trung niên với uy áp Nhân Tiên đạp không mà đến, khí thế trấn áp hết thảy.
 
 Nhất là Đoan Mộc Võ Cực, hắn cảm giác như xương cốt đều đang bị đè ép.
 
 Thật mạnh.
 
 Lúc này, nam tử trung niên rơi xuống bên cạnh nữ tử trung niên, trong mắt của hẳn là vẻ bê nghề thiên hạ: "Đoan Mộc Võ Cực, đều nói ngươi thiên tư tung hoành, hôm nay xem ra còn không băng một lão đầu như lão phu. Lão phu không mạnh, nhưng mà ngươi yêu hơn, cũng chỉ là một phê vật. "
 
 Giang Hạo đi vào từ bên ngoài, đã biêt hai người này là ai.
 
 Là Hổ gia chủ và Hổ phu nhân, cũng chính là nhạc phụ nhạc mâu của Đoan Mộc Võ Cực.
 
 "Nhạc phụ nhạc mẫu dạy phải." Đoan Mộc Võ Cực cúi đầu cung kính nói: "Tiểu tế là đến tìm Ngôn Nhi, không biêt có thể để tiểu tê nói với Ngôn Nhỉ hai câu hay không?" "Ngươi thừa nhận ngươi là phế vật?"' Hồ gia chủ hỏi.
 
 "Trước mặt nhạc phụ nhạc mẫu, tiểu tế đương nhiên là phê vật. " Đoan Mộc Võ Cực nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận