Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1179: Sư Đệ Trưởng Thành Rồi, Có Muốn Tìm Đạo Lữ Không 1

Chương 1179: Sư Đệ Trưởng Thành Rồi, Có Muốn Tìm Đạo Lữ Không 1
Giang Hạo cũng không ở trong tiệm sách quá lâu, sau khi trao đổi đơn giản liền quay về trong sân.
Thiên Đạo Trúc Cơ chắc là cũng đã rời đi, sau này muốn tìm được nàng sẽ càng khó khăn.
Cầm Sơn Hải Công Đức Đỉnh trong tay, nàng chắc là sẽ đi thu thập khí vận.
Đỉnh kia phải để Thiên Đạo Trúc Cơ cầm mới có tác dụng, nếu đổi thành người khác căn bản là vô dụng.
Hắn thật ra cũng chỉ có thể sử dụng đơn giản, không phát huy được toàn bộ uy năng.
Trên đời này có rất nhiều chỗ tốt, mình chiếm một bộ phận là được, những cái khác không cần chấp nhất.
Đồ tố, cũng không nhất định phải thuộc về mình, cũng không nhất định phải là mình mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất. Vạn vật sinh linh, vạn sự vạn vật, sẽ không chỉ chuyển động quay quanh một người.
Hắn cũng tốt, Thiên Đạo Trúc Cơ cũng được, đều chỉ là một phần của chúng sinh. Chỉ là con đường của bọn họ khác biệt mà thôi.
Hắn không phải là một người lòng mang thiên hạ, mà Thiên Đạo Trúc Cơ lại nguyện ý đi con đường này, còn có thực lực như vậy đương nhiên là có thể giúp thì sẽ giúp.
Con đường tương lai rất dài, thế giới liệu có được yên ổn hay không thì còn phải xem nàng.
Giang Hạo ngồi dưới Bàn Đào Thụ, Giang Hạo quyết định đi Huyền Thiên Tông một chuyến, phải đưa tin tức Đại Địa Chi Mạch đến trong tay Đại Địa Hoàng Giả.
Như thế hắn liền có thể an tâm tu luyện, chuẩn bị nghênh đón đại thế.
Chỉ là còn chưa đi ra ngoài, con thỏ liền ngạc nhiên nhảy tới."Chủ nhân, đại hỉ sự."
Nghe vậy, Giang Hạo quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy con thỏ một mặt mừng rỡ, không biết bạn bè trên đường của nó lại truyền tới tin tức tốt gì.
"Chủ nhân, nữ chủ nhân có chỗ dựa rồi." Con thỏ đứng ở trên mặt bàn, vỗ ngực một cái, nói:
"Bạn bè trên đường đều cho thỏ gia mặt mũi, nghe ngóng tình hình nhiều nơi, cuối cùng cũng chọn được lượng lớn nữ chủ nhân."
Giang Hạo nhìn con thỏ, nói: "Nói tiếng người đi."
"Người Lạc Nguyệt Tông đến, tông môn các nàng đều là nữ tu, tất cả mọi người đều là Ma Môn, đặc biệt đến tìm đạo lữ." Con thỏ nói.
"Tìm đạo lữ?" Giang Hạo có chút kinh ngạc: "Đều là vậy sao?"
"Đúng vậy." Con thỏ gật đầu, hưng phấn nói: "Các nàng cho thỏ gia mặt mũi, để thỏ gia đi tìm kiếm, có không ít người đều phù hợp với tiêu chuẩn làm nữ chủ nhân. Chủ nhân, đến lúc ngài thể hiện sự hùng phong của mình rồi, trước tìm ba người, sau đó lại tìm tiếp. Một tông môn nhiều nhất là ba người thôi, không thể nhiều hơn được nữa."
Giang Hạo nhìn con thỏ, cũng không mở miệng.
"Cũng có thể tìm một người để chủ nhân cứu rỗi nàng, như này thì hùng phong của chủ nhân sẽ đạt tới đỉnh phong." Con thỏ cũng không dừng lại, tiếp tục mở miệng:
"Còn có lãnh đạm, nhiệt tình, chủ nhân có phải là cũng có suy nghĩ với nữ chủ nhân ly kỳ hay không? Ví dụ như lỗ tai dài."
Ha ha, Giang Hạo cười lạnh một tiếng, cũng không mở miệng.
Một tông môn ba người, Nam Bộ có bao nhiêu tông môn?
Chỉ tính tông lưu nhất môn thôi không biết đã có bao nhiêu tông môn rồi, tư tưởng của con thỏ quả nhiên là chưa từng bị trói buộc.
Cũng may khác với Diệu sư tỷ, Diệu sư tỷ sẽ quan sát qua từng người, sau đó đề cử. Có người cụ thể.
Con thỏ thì lại chỉ nói qua loa mà thôi.
Nhưng mà Lạc Nguyệt Cung định tìm đạo lữ như thế nào vậy?
Theo ý của đối phương thì không có khả năng để người ở lại, chắc là muốn dẫn người rời đi. Như này Thiên m Tông sẽ đồng ý sao?
Thấy thế nào cũng không có khả năng.
Nhưng Bạch Trưởng lão lại thả những người kia tiến đến, đủ để chứng minh chuyện này có khả năng. Vậy rốt cuộc sẽ là ai ăn thiệt thòi?
Giang Hạo lắc đầu, cũng không quá để ở trong lòng. Sau khi thành tiên, hắn muốn an ổn một chút.
Sau khi đưa tin tức đến Huyền Thiên Tông chắc là sẽ có thể an tâm tưới hoa, suy nghĩ xem có nên niết bàn lần nữa cho Bàn Đào Thụ hay không.
Lần niết bàn cuối cùng vô cùng quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến việc Bàn Đào Thụ nở hoa kết trái.
---
Huyền Thiên Tông.
Hiên Viên Hòa ngồi trên ghế ngồi có chút bất đắc dĩ: "Trạng thái của sư huynh lại trở nên kém đi, trước đó không biết đã làm cái gì mà bị ảnh hưởng."
"Là khí vận Đại Địa Hoàng Giả tán đi không ít." Một con rồng màu xanh nằm rạp ở trên bãi cỏ gần đó.
"Ta có tra xét tư liệu, Đại Địa Hoàng Giả muốn mau chóng trưởng thành thì tốt nhất là đạt được Đại Địa Chi Mạch. Thế nhưng, ta lại không tìm thấy chút tài liệu nào liên quan tới Đại Địa Chi Mạch. Chỉ biết là nó nhất định có tồn tại." Hiên Viên Hòa xoa xoa huyệt Thái Dương, nói.
"Tương truyền Đại Địa Chi Mạch cũng không có hình thái, cũng chưa từng bị người nào phát hiện." Con rồng màu xanh lên tiếng.
"Vậy phải làm như thế nào mới có thể tìm được? Tư liệu của Huyền Thiên Tông không đủ để tra xét, ta cảm thấy ta cần càng nhiều tư liệu hơn." Hiên Viên Hòa nghiêm túc nói:
"Xem ra qua chút thời gian nữa ta phải đi ra ngoài một chuyến."
"Các ngươi đang buồn rầu về chuyện Đại Địa Chi Mạch?" Một giọng nói đột nhiên truyền đến.
Rồng lập tức phát ra khí tức. Chỉ là, khí tức của nó lập tức bị một làn gió thổi tán.
Tiên, đây là suy nghĩ đầu tiền trong lòng rồng.
Nếu không thì sẽ không có khả năng hóa giải công kích của nó một cách nhẹ nhàng như thế.
"Không cần quá lo lắng, lúc ta tới đây thì người của các ngươi đã phát hiện."Giang Hạo xuất hiện ở trước mặt con rồng, mỉm cười nói.
Tu vi của con rồng này không kém, thiên phú cũng cao minh, không bao lâu nữa sẽ có thể thành tiên.
Năm con rồng còn lại, không có một con nào là bình thường cả. Một Xích Long xưng huynh gọi đệ với nhân vật như Cổ Kim Thiên. Con rồng này thì lại nương theo Đại Địa Hoàng Giả.
Những con khác chắc là cũng không kém.
Nhưng mà lúc hắn tiến vào ngọn núi này, quả thật đã bị phát hiện.
Vị trí của Đại Địa Hoàng Giả quả nhiên không đơn giản.
Cưỡng chế tiến vào, vẫn còn bất ổn. Gần nhất hắn đúng là có chút làm càn.
"Tiếu Tam Sinh?" Lông mày Hiên Viên Hòa cau lại: "Ngươi tới nơi này là muốn làm gì?"
Lần trước Tiếu Tam Sinh đến đã giết không ít người, hiện nay lại tới.
Là đến giết ai?
"Các ngươi không phải muốn biết Đại Địa Chi Mạch ở đâu sao?" Giang Hạo lấy một khối ngọc giản ra, cười nói: "Đáp án ở ngay chỗ này, nhưng mà ta có một điều kiện, cần một chút máu rồng."
Nói xong, hắn lập tức đưa ánh mắt về phía con rồng.
Đối phương sững sờ, lại tới?
Hiên Viên Hòa lúc này cũng nhìn sang.
Rồng sững sờ choáng váng, tại sao người lần nào chịu tổn thương đều là ta?
Cuối cùng, Giang Hạo cầm một hồ lô máu rồng rời đi.
Chỉ là thuận tay mà thôi.
Hắn hiện tại cầm máu rồng cũng vô dụng.
Đi ra khỏi Huyền Thiên Tông, Giang Hạo thở phào một cái. Hiện tại có thể an tâm ở trong Thiên m Tông mà chuẩn bị rồi.
Sau đó chính là nghênh đón đại thế đến, không ai biết được chuyện sẽ như thế nào. Nhưng mà mặc kệ người nào thì đều muốn toàn lực ứng phó.
Thiên m Tông.
Giang Hạo trở lại trong sân, thở dài một hơi.
Chuyện nên làm đều đã làm được tương đối, mấy năm tương lai chắc là sẽ có thể được bình ổn.
Đại thế mở ra, Thiên m Tông có còn nữa hay không cũng là một chuyện.
Giang Hạo đi từng bước một vào Linh Dược Viên, phát hiện cánh cửa nơi này mấy chục năm rồi mà vẫn chưa từng thay đổi. Lúc trước hắn có sửa mấy lần, không nghĩ tới sau đó lại không có ai sửa đổi cả.
Lúc đến gần, mới phát hiện có dấu vết tu sửa.
"Cũng không được chắc chắn như mình sửa."
Thì ra là có người tu sửa giúp mình.
Thời gian nhìn như bình thường, thật ra đằng sau đều có người yên lặng ủng hộ.
Có đôi khi loại ủng hộ này rất nhỏ bé, nhưng mà lại là một phần tạo nên một quãng thời gian yên ổn an bình.
"Sư huynh." Trình Sầu lập tức chạy tới, biểu tình có chút quái dị.
"Sao thế?" Giang Hạo biết là đã xảy ra chuyện, nhưng mà không giống chuyện xấu.
Nếu không thì Trình Sầu sẽ không có ánh mắt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận