Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 909: Sự Thong Dong Của Cường Giả

Chương 909: Sự Thong Dong Của Cường Giả
Chương 909: Sự Thong Dong Của Cường Giả
Tây Bộ.
Thiên Văn Thư Viện.
Trong một sân nhỏ yên tĩnh, Nhan Nguyệt Chi đi ra từ bên trong, nhìn lên trời cao.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống Thư Viện, khiến cho vài chỗ trở nên khoan thai.
Sau khi giao dịch, mọi người nói một chút về tình huống xung quanh.
Từ sau chuyện Tây Bộ lần trước cũng không có chuyện gì đặc biệt cả. Đông Bộ và Bắc Bộ không có tin tức đặc thù gì. Không ít người hải ngoại bởi vì Uyên Hải ngược dòng mà xao động.
Chuyện ở Nam Bộ hình như nhiều nhất, phần lớn đều có liên quan đến Thiên m Tông. Chỉ là tham dự tụ hội liền có thể biết được các loại tin tức.
Ví dụ như Cố Trường Sinh đã từng là cường giả Tây Bộ, chẳng hạn như Uyên Hải đảo lưu đảo lưu là dấu hiệu Thập Nhị Thiên Vương thành tiên. Đáng tiếc là Thập Nhị Thiên Vương muốn thành tiên gần như là không có khả năng.
Rất nhiều đáp án mà người bình thường cả một đời cũng không biết được, giờ lại chỉ cần ngồi trong tụ hội sẽ có thể biết được. Có thể thấy được Mật Ngữ Thạch Bản đáng sợ như nào.
Nhan Nguyệt Chi hơi lắc đầu liền đi ra phía ngoài.
Sau đó, thân ảnh của nàng rời khỏi Thiên Văn Thư Viện, mục tiêu là Chuyển Luân Thần Tông.
Mười mấy ngày sau.
Nhan Nguyệt Chi đứng ở trước Chuyển Luân Thần Tông. Nàng để cho người ta thông báo.
Không bao lâu sau, một Trưởng lão chấp giáo đi ra. Trong nháy mắt nhìn thấy Nhan Nguyệt Chi, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt. Phải biết chuyện Sơn Thủy Cốc trước đó cũng có người của tông môn bọn hắn. Nếu như đối phương muốn tới trả thù thì tông môn của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng vô cùng to lớn.
Lúc bình thường thì bọn họ cũng sẽ không quá lo lắng, nhưng lời nói của Nhan Nguyệt Chi khi đó vô cùng đáng sợ. Một câu chính là muốn diệt cả tông ngươi, hù dọa tất cả mọi người, không giống như đang nói đùa chút nào.
Mặc dù lần này chỉ một mình nàng tới, nhưng mà ai biết được có phải là tới thử hay không.
"Nhan tiên tử, mau vào."
Nam Cung Quang Cửu nhiệt tình làm động tác mời. Nhan Nguyệt Chi gật đầu khách sáo nói: "Đa tạ đạo hữu."
Sau đó, bọn hắn đi vào khu vực tiếp khách, Nam Cung Quang Cửu pha một bình Cửu Nguyệt Xuân. Hiện tại Cửu Nguyệt Xuân tiến vào thời gian trống mười năm, một bình cũng đã rất khó có được. Điều này chứng tỏ hắn vô cùng có thành ý, không có chút lãnh đạm nào.
Nhan Nguyệt Chi nhìn qua trà cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là nói: "Nam Cung đạo hữu có thể làm chủ chuyện tông môn không?"
"Đương nhiên, vốn nên là Chưởng giáo trò chuyện với tiên tử. Nhưng Chưởng giáo bởi đang bị thương trong trận chiến với Thi Tộc lúc trước nên không tiện ra ngoài."
Nam Cung Quang Cửu mang theo áy náy. Hắn đang hi vọng dùng hành vi lúc trước để đối phương không đến mức động thủ. Dù sao Thiên Văn Thư Viện cúng là là Tiên tông, sẽ không làm quá khó nhìn.
Trừ khi tông môn bọn họ không biết sống chết đắc tội Thiên Văn Thư Viện, khi đó hậu quả chỉ có một loại. Thư Viện sẽ không lại cố kỵ gì cả, trực tiếp xuất thủ.
Tiên tông đó.
Bọn họ có thể đối kháng được sao?
"Vậy là tốt rồi." Nhan Nguyệt Chi nói nghiêm túc:
"Lần này tới đây đúng là có việc muốn giao lưu cùng quý tông môn. Lúc đầu ở Sơn Thủy Cốc, ta nhớ hình như có người Chuyển Luân Thần Tông."
Nghe vậy, Nam Cung Quang Cửu thầm trong lòng, có chút lo lắng, nhưng vẫn nói rõ chuyện: "Đúng là có người của chúng ta, nhưng mà đó là hành vi cá nhân của đối phương, không có quan hệ gì với tông môn chúng ta cả. Đoạn thời gian trước người đã bị chúng ta đưa đến Tư Quá Nhai, hi vọng tiên tử không nên hiểu lầm."
"Hiểu lầm sao?" Nhan Nguyệt Chi gật gật đầu:
"Vậy là tốt rồi, nghe nói chỗ các ngươi có là trà Cửu Vũ, không biết có đúng như thế hay không?"
“Chuyện này…" Nam Cung Quang Cửu có chút do dự.
"Xem ra là không có rồi, vậy chúng ta nói một chút về người ra tay lúc trước đi." Nhan Nguyệt Chi ưu nhã đặt chén trà trong tay xuống.
"Có." Nam Cung Quang Cửu vội vàng nói:
"Chỗ chúng ta đúng là có là trà Cửu Vũ, tôi sẽ để cho người ta đi lấy tới đây."
"Tự ta đi vậy." Nhan Nguyệt Chi đứng dậy, nói.
"Chuyện này…"
"Không tiện sao? Không tiện chúng ta lại nói về Tư Quá Nhai."
"Thuận tiện, rất thuận tiện, mời đi theo ta."
Nam Cung Quang Cửu hiện tại đã biết, đối phương tới vì là trà Cửu Vũ, cho nên mới nhắc đến chuyện của Sơn Thủy Cốc lúc trước. Chỉ cần cam đam là đối phương muốn thì chuyện này gần như không có vấn đề. Nhưng nếu như không khiến cho đối phương hài lòng thì chuyện sẽ có thể biến lớn.
Vừa nghĩ tới người tiến lên lúc trước, hắn cũng có chút tức giận. Không có việc gì cứ nhất định phải dây giưa với Thiên Văn Thư Viện mới được. Lui sớm một chút không tốt sao? Không nên ép đối phương lấy Thiên Văn Thư Quyển ra. Nếu không thì sao đến mức này chứ?
Dưới sự dẫn dường của Nam Cung Quang Cửu, Nhan Nguyệt Chi một đường hướng về phía sau. Càng đi về sau, lông mày nàng cũng càng nhăn lại.
Linh khí phía sau dần dần biến mất, không chỉ như thế hoàn cảnh cũng có chút ác liệt. Nơi này nào thích hợp cho người tu luyện? Tu vi không rút lui đã vô cùng ghê gớm rồi.
"Hoàn cảnh nơi này hơi kém một chút, nhưng lại vô cùng thích hợp ma luyện tâm trí." Nam Cung Quang Cửu giải thích.
Nhan Nguyệt Chi gật đầu. Nàng cũng không nói gì, chỉ muốn tìm được lá trà và người có liên quan đến lá trà.
Một lát sau, bọn họ đi tới trước một sườn núi nhỏ. Nơi này có một căn nhà tranh, trước nhà có một cây trà nhỏ, mang theo một chút linh khí, cũng không có bao nhiêu đặc thù.
"Đây chính là lá trà Cửu Vũ." Nam Cung Quang Cửu đi đến cây trà trước nhà rồi giải thích.
Chỉ là vừa mới đi tới đã có người xông ra, ngăn ở phía trước lá trà, là một đứa bé trai.
Nhan Nguyệt Chi nhìn thoáng qua, lông mày cau lại. Đứa nhỏ trước mắt nhìn khoảng tầm mười tuổi, nhưng đây chỉ là mặt ngoài. Tuổi tác thật sự của đối phương chắc là rất lớn. Trong mắt mang theo vẻ non nớt, nói cách khác tâm trí cũng xảy ra vấn đề.
Điều khiến người ta cảm thấy người ý muốn hơn là, trên tay chân bé trai này đều có xích sắt, gần như là mọc ra từ trong thịt. Nói cách khác, những vật này có thể đã theo hắn từ nhỏ đến lớn.
Không bao lâu sau, một phụ nhân trung niên đi ra từ trong nhà. Tóc nàng đã sửa sang lại rất tốt, sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt. ngũ quan xinh xắn mang theo sự kiên quyết. Tay chân cũng có mang theo xích sắt.
Lúc này, nàng bước ra một bước, giọng nói không nhượng bộ chút nào:
"Nam Cung Trưởng lão, các ngươi không thể chạm vào cây trà này."
"Trước kia không thể chạm vào là bởi vì Chưởng giáo hạ mệnh lệnh, hiện tại ngươi không thể không cho." Nam Cung Quang Cửu lạnh lùng nói, sau đó hắn nhìn về phía Nhan Nguyệt Chi, cười nói:
"Nhan tiên tử muốn bao nhiêu đều có thể."
"Lá trà này rất đặc thù sao?" Nhan Nguyệt Chi thuận miệng hỏi.
"Vốn không đặc thù, nhưng mà người phụ nữ này dùng tu vi bản mệnh để đổ vào lá trà này. Hái một phần sẽ rút đi một phần lực lượng của nàng. Đương nhiên, nếu nàng không đồng ý thì lá trà cũng không thể bảo tồn. Hiện tại nàng không đồng ý cũng không được." Nam Cung Quang Cửu quay đầu nhìn về phía đứa bé trai kia.
Đối phương nhìn hắn hằm hằm.
Sau đó… ầm!
Đứa bé trai bị đánh bay, ngay sau đó lực lượng bao phủ, giống như sau
"Có đưa lá trà hay là không?" Nam Cung Quang Cửu chất vấn phụ nhân.
Trong mắt của hắn xuất hiện sát ý, chỉ cần đối phương dám nói không thì sẽ hạ sát thủ. Phụ nhân có chút khó có thể tin nổi, Chưởng giáo đã đồng ý là sẽ không nhằm vào bọn họ.
"Nương ~" Tiếng kêu thống khổ của bé trai truyền tới.
Phụ nhân lúc này mới tỉnh ngộ lại, trong mắt nàng có chút giãy dụa. Nhưng dưới sát ý của Nam Cung Quang Cửu, nàng khuất phục: "Ta cho."
"Lấy trước một hộp đi." Nhan Nguyệt Chi bình tĩnh nói.
Một lát sau, một hộp lá trà xuất hiện trong tay Nhan Nguyệt Chi. Sắc mặt của phụ nhân lúc này lại càng thêm tái nhợt.
Nam Cung Quang Cửu lúc này mới không tiếp tục để ý tới phụ nhân này nữa, mà là hỏi Nhan Nguyệt Chi còn cần cái gì.
“Đúng là còn cần." Nhan Nguyệt Chi nhìn về phía phụ nhân và đứa bé trai, nói:
"Nàng, hắn, còn có nó. Ta muốn dẫn đi."
Phụ nhân, tiểu nam hài, cây trà. Đây chính là thứ mà nàng muốn.
"Chuyện này …" Nam Cung Quang Cửu cực kì do dự.
Nhan Nguyệt Chi lấy Thiên Văn Thư Quyển ra: "Nam Cung đạo hữu rất khó khăn sao?"
Trong nháy mắt nhìn thấy Thư Quyển, Nam Cung Quang Cửu cười khổ nói:
"Không khó khăn, tuyệt không khó khăn. Mang bọn họ, vậy chuyện lúc trước…"
"Trước đó?" Nhan Nguyệt Chi có chút nghi ngờ nói
"Chúng ta trước đó còn có gút mắc gì sao?"
"Không có, không có." Nam Cung Quang Cửu cười nói:
"Tiên tử nói gì vậy, tông môn chúng ta chưa từng làm khó tiên tử, càng sẽ không can thiệp vào chuyện của tiên tử. Hiện tại thời gian không còn sớm, nếu muốn dẫn các nàng đi thì vẫn nên nhanh một chút."
Một lát sau, Nhan Nguyệt Chi mang người và cây rời đi.
Nam Cung Quang Cửu nhìn bọn họ rời đi.
Lúc này, một nam tử trung niên xuất hiện ở bên cạnh Nam Cung Quang Cửu, thở dài nói:
"Rốt cuộc là ai mời được Thiên Văn Thư Viện muốn dẫn bọn họ đi? Vì uy hiếp hay là vì chuyện gì khác? Giá trị của người kia có cao như vậy sao?"
"Chuyện này đại khái cứ tính như thế đi." Nam Cung Quang Cửu cũng cảm khái:
"Nghe nói địa vị của Nhan Nguyệt Chi tại Thiên Văn Thư Viện cực cao. Sau khi nàng thành tiên, người hậu viện Thư Viện đều vô cùng coi trọng nàng. Người mà nàng muốn, chúng ta căn bản không có cách nào khác."
Hai người không nhiều lời nữa, xoay người đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận