Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1316: Thiên Ngoại Tam Thiên 2

Chương 1316: Thiên Ngoại Tam Thiên 2
"Sao lại không biết đâu?" Người nghiện thuốc thả tẩu thuốc trong tay ra, lâm vào hồi ức:
"Ta còn nhớ rõ, ngày đầu tiên hắn chết, người thân đều rời xa hắn, ghét bỏ hắn, người đã từng kính hắn cũng không thấy nữa, hận hắn đem rượu ngôn hoan.
Ngày thứ hai hắn chết, thi thể của hắn bị Cửu Thiên Tiên Đinh đóng xuống, mai táng ở dưới Thập Vạn Đại Sơn. Bọn hắn nhìn thi thể ngủ say với vẻ mặt may mắn, như trút được gánh nặng.
Một năm sau đó, thi thể của hắn bị đại sơn áp chế, bắt đầu bị đại thế ăn mòn hư thối. Đám tộc nhân kia mỗi ngày đều quan sát hắn bị hư thối, trong lúc nói chuyện sẽ còn nhắc tới hắn. Mười năm về sau, người nhìn hắn hư thối ít đi, mọi người dần dần quên hắn.
Trăm năm về sau, hắn không còn thi thể, Thập Vạn Đại Sơn triệt để nghiền nát hắn. Cửu Thiên Tiên Đinh đều tự động tróc ra, người trong tộc chỉ là mơ hồ nhớ kỹ tên của hắn.
Ngàn năm về sau, người mai táng hắn gặp phải đại kiếp cũng lần lượt chết đi, lại càng không người nhớ kỹ hắn, tất cả những gì thuộc về hắn chỉ còn sót lại trong điển tịch.
Vạn năm về sau, đèn Tiên Hồn thắp sáng lần nữa, ta mới xuất hiện ở chỗ này. Mà ta là ta, cũng không phải là hắn."
Nói xong, người nghiện thuốc vừa hút thuốc vừa cười nói: "Cho nên ngươi không cần phải tìm ta, mặc dù ta là Tiên Tộc, nhưng sớm đã không phải là người bên trong Tiên Tộc, càng không có bất kỳ ý nghĩ gì đối với đóa hoa kia. Nó có thể có tác dụng rất lớn đối với rất nhiều người, nhưng lại không có một chút tác dụng nào đối với ta. Ta sớm đã không còn ở trong vòng xoáy của thiên địa này nữa rồi."
Nghe vậy, nữ tử áo bào đen trầm mặc một chút, sau đó cúi đầu cung kính nói: "Vãn bối xác thực không biết rõ tình hình, nhưng mà tiền bối thật sự không có biện pháp gì đối với Thiên Hương Đạo Hoa sao? Nó đang ở ngay gần đây, không đi lấy một chút, quả thực đáng tiếc."
Nghe vậy, người nghiện thuốc cười nói:
"Các ngươi thực sự là xem trọng Thiên Hương Đạo Hoa?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Nữ tử áo bào đen hỏi lại.
Người nghiện thuốc thở dài một tiếng, nói: "Xem ra các ngươi mới vừa thu hoạch được thân thuộc, những tên kia vẫn còn đang rúc ở chỗ sâu không có bắt đầu. Vậy ta liền tốt tính nói cho ngươi biết, Tiên Tộc không nên để ý tới Thiên Hương Đạo Hoa, nên để ý tới con sông bên ngoài Thiên m Tông kia thì hơn. Hoặc có thể nói là đầu nguồn dòng sông."
"Đầu nguồn dòng sông?" Nữ tử áo bào đen có chút tò mò.
"Đúng, đầu nguồn dòng sông, Đông Cực Thiên." Người nghiện thuốc hít một hơi thuốc, hơi xúc động nói:
"Ngươi biết Tiên Đình, nhưng ngươi không biết Tiên Đình thành lập thì dễ, nhưng muốn gây dựng trật tự hoàn chỉnh lại vô cùng khó khăn, cần Thiên Ngoại Tam Thiên trấn áp vạn vật đại địa. Đệ Nhất Thiên trong Tam Thiên chính là Đông Cực Thiên."
"Thiên Ngoại Tam Thiên?" Nữ tử áo bào đen có chút rung động: "Vậy nhị thiên còn lại gọi là gì?"
Lão giả nhấc tẩu thuốc lên, lại thay thuốc mới rồi nói: "Đệ Nhị Thiên chờ đến lúc những lão bất tử Tiên Tộc kia bắt đầu thì ngươi sẽ biết, nhưng Đệ Tam Thiên vẫn luôn nằm trong truyền thuyết. Chưa từng có người biết được vị trí của Đệ Tam Thiên. Nhưng lần này đại thế đến, Đệ Tam Thiên chắc là cũng sẽ hiển lộ rõ ràng. Tên có lẽ có, nhưng tồn tại lại chưa hề gặp qua."
Nữ tử áo bào đen lần đầu tiên nghe được nội dung này, cho nên mục tiêu rốt cuộc là không động đậy hay là đi dẫn động sông Tử Tịch, tìm kiếm vị trí Đông Cực Thiên?
Mà Thiên Hương Đạo Hoa chỉ là thuận đường.
Tiên Đình thành lập, cũng cần Cửu U, Thiên Hương Đạo Hoa có thể dẫn Cửu U tới.
Bích Trúc chật vật che lỗ tai, vụng trộm lắng nghe.
Một là không muốn bỏ qua, hai là sợ bị giết người diệt khẩu.
Nàng đương nhiên là nghe nói qua Đông Cực Thiên.
Nhưng Thiên Ngoại Tam Thiên lại là lần đầu tiên nghe nói, không chỉ như thế, nàng cũng lần đầu tiên nghe nói Tiên Tộc muốn thành lập Tiên Đình.
Mà thu hoạch lớn nhất thật ra vẫn là Cửu Thiên Tiên Đinh kia.
"Ngươi đi đi." Người nghiện thuốc hạ lệnh trục khách.
Nữ tử áo bào đen cúi đầu, nói tiếng cám ơn liền quay đầu rời đi.
Nàng làm như không nhìn thấy Bích Trúc, biết đây không phải chuyện mình nên hỏi. Dù sao mình là khách, vị này cũng là khách.
Hiện tại mình còn có thể nói hai câu, nhưng nếu như nhắc tới chuyện giết người diệt khẩu, vậy thì mình sẽ không còn cách nào nói hai câu này nữa.
Cho nên không cần để ý, tiếp tục làm việc dựa theo ý nghĩ là đủ.
Trước tiên truyền tin về, sau đó đi dẫn động sông Tử Tịch.
Đương nhiên, sư huynh đều chết ở bên trong, nàng sẽ không tùy tiện tới gần. Chỉ cần dùng một chút tin tức, dẫn người qua là được.
Sau khi nữ tử áo bào đen rời đi, Bích Trúc cũng khôi phục hành động.
Nàng vẫn là bịt lấy lỗ tai, cười nói: "Tiền bối, ta không nghe được gì cả."
"Nguyền rủa trên người ngươi thật lợi hại, là người được Trường Sinh Thụ kia xem trọng?" Người nghiện thuốc cười hỏi.
Bích Trúc cười ngây ngốc, không trả lời.
Người nghiện thuốc chỉ chỉ thuốc lá, nói: "Về sau còn đưa không?"
"Đưa, dù là vãn bối không có thời gian, cũng sẽ phái người đến đưa." Bích Trúc chân thành nói.
"Có thể đưa bao nhiêu năm?" Người nghiện thuốc hỏi.
"Cho đến khi vãn bối không cách nào chưởng khống chuyện làm ăn xung quanh." Bích Trúc nói thì thở dài một tiếng:
"Tiền bối khi chết không người tế bái, vãn bối muốn biết vị trí mộ của tiền bối, đi qua tế bái một hai."
Người nghiện thuốc hút thuốc, cười ha ha châm biếm: "Muốn Cửu Thiên Tiên Đinh?"
Bích Trúc vội vàng khoát tay, nhưng rất nhanh, một tấm bản đồ xuất hiện ở trong tay nàng. Chính là bản đồ Thập Vạn Đại Sơn, chỉ là có chút khác biệt với nhận thức của nàng.
Đây là bản đồ Nam Bộ, nhưng mà bản đồ Nam Bộ bình thương không có ngọn núi này.
Nhưng nàng vẫn nói cám ơn rồi nhận lấy.
Sau đó, người nghiện thuốc phất phất tay, hạ lệnh trục khách.
Bích Trúc không dám lưu lại.
Sau đó, nàng lập tức phái ngươi đưa thuốc tới đây mỗi ngày. Không chỉ có như thế, còn là loại tốt nhất.
Không có liền nghiên cứu. Tóm lại không thiếu tiền.
Sắp xếp xong những chuyện này, nàng liền mang theo Xảo Di nghiên cứu bản đồ, chuẩn bị tiến về Thập Vạn Đại Sơn.
Cửu Thiên Tiên Đinh.
Có vật này sẽ có lực chấn nhiếp. Thế cục phía sau sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
---
Thiên m Tông.
Trước sông Tử Tịch, Giang Hạo ngồi xếp bằng. Tinh thần của hắn vẫn luôn ở dưới mặt đất.
Nơi này có rất nhiều khí tức, đầu nguồn tất cả khí tức đều đang chỉ về một chỗ.
Dù cho nơi này không ngừng trôi nổi, nhưng vẫn bị hắn khóa chặt.
Nơi đầu nguồn có một thân ảnh mờ ảo, chân chính hấp thu sinh cơ và tiên khí.
Nhất là những thứ rơi xuống sông Tử Tịch, đều dễ dàng bị đạo thân ảnh này hấp thu.
Sau khi Trường Tích chết không bao lâu, xung quanh liền bắt đầu xuất hiện một số yêu thú. Bọn chúng không ngừng tới gần sông Tử Tịch, rơi vào bên trong đó, khiến cho tử khí bắn ra.
Nếu không phải ba người kia âm thầm bày trận pháp, sông Tử Tịch khả năng đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn rồi.
Chủ yếu là dòng sông quá lớn, bọn hắn cũng không cách nào chặn đánh mỗi một yêu thú được.
Hiện tại bọn hắn vừa ép tử khí vừa chặn đánh yêu thú, thỉnh thoảng sẽ đi tìm đầu nguồn của yêu thú. Chỉ là vẫn luôn không có tiến triển gì.
Giang Hạo thật ra cũng đã tìm, nhưng không có bất kỳ thu hoạch gì.
Người kia dường như là đã bố trí yêu thú từ sớm, mà bản thân không biết đã đi nơi nào.
Giang Hạo cũng không thể tránh được chuyện này.
Đương nhiên, hắn có thể quét ngang yêu thể, nhưng mà yêu thú tiến vào sông Tử Tịch sẽ có sinh cơ tuôn về phía thân ảnh kia. Hắn cần quan sát, cũng chỉ có thể mặc cho yêu thú công kích.
Hắn cũng có thể trấn áp vấn đề của sông Tử Tịch.
Lĩnh hội tử khí lâu như vậy, hắn đã có càng nhiều lý giải đối với đạo Tử Vong.
Một khi dòng sông có xu thế bộc phát, hắn sẽ bước vào một chân, trấn áp một hai.
Đương nhiên, nếu như quá khoa trương thì hắn cũng không cách nào trấn áp, nhưng hắn sẽ không mặc cho loại tình huống này xảy ra.
Một ngày này, sau khi đủ nhiều yêu thú tiến vào sông Tử Tịch, Giang Hạo phát hiện được thân ảnh kia trở nên rõ ràng.
Trong nháy mắt hắn nhìn sang, đối phương cũng nhìn sang.
Trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau.
Giang Hạo có một loại cảm giác nguy hiểm.
Không chỉ như thế, hắn cảm giác mình chỉ cần lộ ra dáng vẻ khiếp đảm thì sẽ bị truy kích, thậm chí là gặp nguy hiểm.
Giang Hạo nhếch miệng lên, lấy Cổ Kim Chiến Kích ra.
Cổ Kim Thiên trấn áp vạn cổ, hẳn là có thể dạy đối phương làm người.
Khiếp đảm?
Đương nhiên là không tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận