Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1176: Tại Sao Lại Còn Sống 2

Chương 1176: Tại Sao Lại Còn Sống 2
"Tại sao?" Lâm Tri hỏi.
"Muốn biết đáp án thì ngươi nên đi hỏi bọn hắn một chút, mỗi người đều có đáp án của mình." Giang Hạo ung dung mở miệng.
Tại sao người lại còn sống?
Thánh Đạo vì thiên địa đại đồng, Long Thiên vì thế giới mới, Vạn Vật Chung vì Vạn Vật Chung Yên, Nhân Hoàng vì sinh linh vạn vật.
Mỗi một người bọn hắn đều đang nỗ lực sống sót, nhưng mà ý nghĩa sống lại không hoàn toàn giống nhau.
"Vậy sư huynh cảm thấy tại sao bọn hắn lại còn sống?" Lâm Tri hỏi.
Nghe vậy, Giang Hạo nhặt một khối đá trên mặt nước lên, nói: "Giả thiết đây là mẹ của ngươi, sinh ở giữa rừng cây, nhìn thấy trăm hoa đua nở. Lúc nàng sinh ra ngươi thì rơi vào trong nước."
Giang Hạo thuận tay ném hòn đá vào trong thùng nước. Bịch một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.
"Giờ khắc này, tính mạng của nàng xuất hiện gợn sóng, mà ngươi chính là gợn sóng lóe lên của nàng." Giang Hạo chỉ chỉ gợn sóng trong thùng nước, nói:
"Hòn đá đã hoàn toàn chìm vào trong nước, không người để ý, nhưng mà gợn sóng vẫn đang khuếch tán. Theo thời gian chuyển dời, người sẽ quên đi hòn đá, mà nhìn thấy gợn sóng, cho đến khi gợn sóng bình tĩnh lại. Nhưng có thời điểm một tia gợn sóng lại có thể nhấc lên sóng to gió lớn, chấn động thiên hạ. Một khắc này, tất cả mọi người đều biết được chuyện xưa của hắn, hiểu rõ ý niệm của hắn. Trong thiên hạ đều chính là nhân chứng của hắn."
Nghe vậy, Lâm Tri hoàn toàn sững sờ tại chỗ. Trong đôi mắt có ánh sáng sáng tỏ.
Thấy thế, Giang Hạo quay người rời đi.
Tại sao con người lại còn sống?
Hắn thật ra cũng rất ít khi sẽ nghĩ tới vấn đề này, hắn thấy, lý do người sống rất nhiều. Tham sống sợ chết, ham hưởng lạc, trách nhiệm gánh nặng, hùng tâm tráng chí…
Nhưng xét đến cùng, cũng là vì một tia hi vọng và chờ mong đối với tương lai.
Nhưng mà, phần lớn mọi người đều chỉ là một tia bọt nước, những bọt nước tụ lại một chỗ thì sẽ tạo nên động tĩnh lớn.
Nghĩ tới đây, Giang Hạo đột nhiên dừng lại.
Nếu như con đường của mỗi một người đều là khác nhau, nhưng tại sao lại có thể tác động và liên quan tới nhau. Vậy thì dùng nhân sinh đổi lại đạo thì sao?
Giữa thiên địa có hàng ngàn vạn loại đạo, nhưng mà trên thực thế đều ở trên một con đường. Chỉ là, mọi người đặt ra những bước chân khác nhau ở trên con đường này mà thôi. Mặc kệ đi như thế nào đều không thể thoát khỏi con đường này.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Giang Hạo có chút hiểu ra, nhưng mà lại không cách nào bắt lấy.
Huyền chi lại huyền.
Đại đạo khó dò.
Cùng lúc đó, sau lưng hắn xuất hiện một cỗ khí tức. Khí tức này giống như từ chân núi phóng lên tới đỉnh núi.
Biến hóa không nhỏ, nhưng mà xung quanh lại không ai có thể phát hiện ra.
Giang Hạo đi không nhanh, vẫn luôn có thể phát hiện ra tình huống phía sau.
Cho đến khi hắn rời khỏi nơi này, khí tức của Lâm Tri cũng hoàn toàn bình ổn lại. Thời gian qua đi nhiều năm như vậy, Lâm Tri cũng đã Kim Đan.
---
Trở lại trong sân, Giang Hạo ngồi dưới Bàn Đào Thụ, nhớ lại cảm giác vừa rồi.
Đại đạo ở khắp mọi nơi, có đôi khi chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể hoàn toàn lĩnh hội.
Ba ngàn đại đạo như trăm sông đổ về một biển.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo có chút hiểu rõ câu nói này.
Ánh sáng yếu ớt xuất hiện ở trên người hắn, hắn không còn động tác gì khác.
Thời gian trôi đến đầu tháng chín.
Lúc này, Giang Hạo mới mở mắt ra.
"Đáng tiếc, không có thu hoạch quá lớn."
"Cũng nên đi Tây Bộ một chuyến rồi."
Hắn dự định đi tìm kiếm Thiên Đạo Trúc Cơ, đưa cho đối phương một phần lễ vật.
Chỉ là lúc này, tông môn nghênh đón một số cường giả.
Giang Hạo nhìn thấy không ít người ngự kiếm phi hành, đều là đi xem thứ gì đó.
Hỏi thăm mới biết được, nói là một trong tứ đại tiên tử Nam Bộ, Vệ Tư Ngu tới. Đối phương đến từ Ma Môn Lạc Nguyệt Cung.
"Một tông môn cách đây rất xa, tại sao các nàng lại tới đây?"
Giang Hạo lập tức nghĩ đến chuyện đào đệ tử mà trong tụ hội có nhắc tới.
Những người này có khả năng chính là đến làm khó dễ.
Nhưng mà, đại thế chưa mở màn, tiên chắc là sẽ không xuất thủ.
Xem ra, bọn hắn muốn nhằm vào Thiên m Tông thì cũng không có khả năng.
Thiên m Tông đang có Bạch Trưởng lão là tiên, còn có rất nhiều cường giả Đăng Tiên Đài.
Tại thời đại tiên nhân không ra ngoài, muốn đắc tội Thiên m Tông, tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt.
Trừ khi đối phương không muốn cơ duyên, dốc toàn bộ lực lượng.
Như thế mới có phần thắng.
Giang Hạo không thèm để ý tới những người này, biến mất tại chỗ.
Lúc xuất hiện lần nữa, chính là tại Tây Bộ.
Tử Hoàn của hắn vẫn luôn ở đây, cũng không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Trước đó đến Chuyển Luân Thần Tông đều phải vạn phần cẩn thận, hiện nay lại càng phải thêm cẩn thận.
Bởi vì Chuyển Luân Thần Tông cũng không phải là tông môn nhất lưu, mà là đại tông.
Bên trong đại tông nhất định có tiên nhân cực mạnh. Một khi bị phát hiện thì sẽ nguy hiểm vạn phần.
Chạy đi mới có thể thoát hiểm.

Ba ngày sau.
Giang Hạo đi tới Cổ Thành.
Lúc trước hắn từng tới tòa thành này, mà lúc này nơi đây dường như đã cũ nát hơn một chút, hình như đã bị thứ gì đó công kích.
"Là nguyên nhân náo động sao?"
Sau khi đi tới, Giang Hạo nhìn thấy không ít nguy hiểm. Nếu có thể áp chế, hắn đều sẽ lựa chọn áp chế đơn giản một chút.
Nhiều hơn nữa thì hắn không làm được.
Hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Trong Cổ Thành, Giang Hạo nhìn xung quanh.
Cuối cùng ánh mắt khóa chặt một tiệm mì bình thường.
Đó là tiệm của Lưu Oánh.
Đối phương có thể nhìn thấu hắn là Cổ Kim Thiên, hình như hiểu rất rõ về khí vận.
Nhưng mà dù cao minh, nàng vẫn không thể tìm thấy Thiên Đạo Trúc Cơ. Hiện nay Thiên Đạo Trúc Cơ lại ở chỗ của nàng, chắc là chủ động tới.
Trong lòng thở dài một tiếng, Giang Hạo cất bước đi vào.
Vừa mới bước vào trong liền thấy một thiếu nữ đang ngồi ăn mì.
Trên bàn còn có một con chim màu trắng yên tĩnh đứng thẳng, có chút lộng lẫy.
Giang Hạo chưa từng chần chờ, đi tới, ngồi ở đối diện đối phương.
"Hả?" Sở Tiệp ngẩng đầu nhìn về phía trước thì thấy một người xa lạ.
Nàng suy tư rồi nói: "Ta đã gặp qua ngươi."
"Ngươi đã gặp qua ta?" Giang Hạo thoáng có chút ngoài ý muốn: "Gặp ở đâu?"
Sở Tiệp lắc đầu: "Ta chưa từng gặp qua ngươi như này, nhưng chắc là đã gặp qua một ngươi khác."
Đúng là nhạy cảm, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
"Tiền bối tìm ta có việc gì sao?" Sở Tiệp hỏi.
"Ngươi ngưng đóa hoa tụ khí thất bại rồi?" Giang Hạo hỏi.
"Thất bại, xem ra ta không có một phần cơ duyên này rồi." Sở Tiệp lạnh nhạt mở miệng.
"Hối hận không?" Giang Hạo hỏi.
Nghe vậy, Sở Tiệp nở nụ cười: "Tiền bối nói đùa, sao có thể hối hận được? Nhân quả tuần hoàn mà thôi, cũng không có khoa trương như tiền bối nói."
Nhân quả tuần hoàn, Giang Hạo cảm khái.
Hơn bốn mươi năm trước, thiếu nữ trước mắt còn là một người bình thường. Không nghĩ tới giờ nàng đã trở thành Thiên Đạo Trúc Cơ, còn có suy nghĩ của mình, đi con đường của mình.
Trong những năm này, thì ra người có biến hóa lớn không chỉ có mình, còn có rất nhiều người.
Sở Tiệp, Hiên Viên Thái, Sở Xuyên, Hàn Minh, Lâm Tri…
Tất cả bọn hắn đều có cuộc sống của mình, đều có kinh nghiệm của mình. Có đôi khi mình đã không làm được chuyện mà bọn hắn làm.
Thời gian đúng là khiến cho người ta phải cảm khái.
"Ăn mì không?" Sở Tiệp hỏi.
"Mời ta một tô mì, thế nào?" Giang Hạo hỏi.
Sở Tiệp gật đầu: "Được."
Sau đó, nàng bảo tiểu nhị mang lên một phần mì.
Giang Hạo chỉ là cúi đầu ăn, cũng không tiếp tục hỏi bất cứ chuyện gì.
Hương vị của mì vẫn bình thường, không có ngon như vậy.
Cũng không biết vì sao mà lượng còn ít đi.
Nhưng mà hắn vẫn ăn hết, còn húp sạch nước dùng.
"Đa tạ."
Giang Hạo buông đũa xuống, cảm kích nói: "Quà đáp lễ, hy vọng ngươi sẽ không từ chối."
Nói xong, hắn lấy một cái đỉnh to bằng bàn tay ra, sau đó đẩy qua. Như thế hắn mới đứng dậy rời đi:
"Cho ngươi cái này, hi vọng sẽ có trợ giúp đối với ngươi. Thứ này lưu lại trong tay ta cũng là lãng phí."
Dứt lời, Giang Hạo cũng mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, trực tiếp đi ra khỏi tiệm mì.
Sở Tiệp nhìn về phía đỉnh trên mặt bàn, cuối cùng gật đầu nói khẽ: "Ta nhận."
Đây là cơ duyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận