Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 530: Cái Gì Cũng Làm Lại Giống Như Không Làm Gì Cả

Chương 530: Cái Gì Cũng Làm Lại Giống Như Không Làm Gì Cả
Chương 530: Cái Gì Cũng Làm Lại Giống Như Không Làm Gì Cả
Nghe chuyện liên quan tới Lâm Tri, Giang Hạo chỉ im lặng.
Lâm Tri không biết bí mật trên người mình, thân là tiên nhân ở trong miệng Lâm nãi nãi, cuối cùng lại không làm được gì.
Đúng là sẽ có đả kích không nhỏ.
Nhưng mà Lâm nãi nãi chết đại khái không chỉ là bởi vì lạnh, phần lớn chính là đại nạn qPMHṔ tới.
Chỉ là Lâm Tri trải qua chuyện của mẫu thân hắn, rất khó bỏ qua cho mình.
Hắn sẽ nhận hết tất cả lỗi lầm về phía mình, sau đó tra tấn chính mình.
"Còn có chuyện khác không?" Giang Hạo hỏi.
"Còn có." Trình Sầu gật gật đầu, tiếp tục nói:
"Mấy người Lâm sư đệ vốn là ra ngoài vì chuyện Nguyện Huyết Đạo, đến bên kia liền sẽ điều tra. Mặc dù không có tra được chuyện của Nguyện Huyết Đạo, thế nhưng điều tra được một nhóm người khác. Là người Thiên Thanh Sơn, hai phe nổi lên xung đột."
"Sao người Thiên Thanh Sơn lại chạy đến bên kia?" Giang Hạo có chút không hiểu.
Thiên Thanh Sơn rất ít khi tới gần chỗ đó, dù sao cũng cách Thiên m Tông gần.
Nói đến đây, Trình Sầu cũng có chút xấu hổ:
"Bọn hắn cũng tới vì Nguyện Huyết Đạo, nghe nói là một số trẻ con miệng còn hôi sữa, nhưng lại đầy nhiệt huyết, muốn hàng yêu trừ ma."
"Cho nên bọn hắn nổi lên xung đột?" Giang Hạo có chút kinh ngạc.
Chuyện thật sự chính là tai bay vạ gió.
"Đúng, hai phe đánh nhau, kết quả là Triệu Khuynh Tuyết sư muội vì cứu Lâm sư đệ, bất hạnh bị đánh rơi xuống vách núi, không rõ sống chết, đến nay còn chưa tìm được." Trình Sầu nói.
"Đến nay còn chưa tìm được?" Giang Hạo có chút kinh ngạc.
Phải biết Triệu Khuynh Tuyết là người của Bạch Nguyệt Hồ, tông môn chắc là rất xem trọng.
"Đúng, nghe nói bên dưới vách núi có ẩn giấu cổ mộ, Triệu sư muội đại khái là đã rơi vào trong cổ mộ. Người của Bạch Nguyệt Hồ đã đi tìm, ngoài ra còn có Chấp Pháp Phong và các đệ tử khác." Trình Sầu nói.
Giang Hạo biết, không ít người trong đó là đi vì cổ mộ.
Không đi qua, liền đại biểu tỷ lệ tìm thấy người cao.
"Mà Lâm sư đệ cũng bị bọn hắn mang về, nói Luyện Khí tầng một không cần tham gia náo nhiệt làm gì." Trình Sầu cúi đầu, nói:
"Lâm sư đệ cũng không có ý định đi gây trở ngại, chỉ là muốn chờ tin tức gần một chút, nhưng vẫn chưa có chút tin tức nào."
Trong lòng Giang Hạo thở dài một tiếng.
Bởi vì tu vi quá yếu, Lâm Tri thậm chí ngay cả tư cách hỗ trợ đều không có.
Mà chờ đợi ở phía trên cũng là một chuyện vô cùng khuất nhục, không chỉ như thế, bởi vì tu vi quá yếu, đứng chờ ở gần đó cũng là một chuyện xa vời.
Hắn hôm nay mặc dù trở về an toàn, nhưng lại không làm được gì, chẳng là cái thá gì.
Lâm Tri nhập môn lúc Giang Hạo hai mươi hai tuổi, bây giờ đã qua mười năm, hắn cũng đã hai mươi.
"Trở về bao lâu rồi?" Giang Hạo hỏi.
"Vẫn chưa tới một tháng." Trình Sầu nói.
"Ra ngoài lâu như vậy?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hắn ra ngoài năm tháng, bọn con thỏ cũng không khác là bao.
Xem ra đã tốn không ít thời gian tại cổ mộ kia, cũng không biết đó là mộ gì.
Còn về kỳ ngộ, chắc là sẽ có một ít.
Nhưng mà kỳ ngộ luôn mang theo mối nguy, Triệu Khuynh Tuyết có bình yên vô sự hay không cũng không dễ nói.
Một khi bỏ mình, như vậy Lâm Tri sẽ bị đả kích lớn hơn.
Thậm chí sẽ có rất nhiều người thù ghét hắn, nhìn hắn không thuận mắt.
Bởi vì cứu hắn nên người ta mới bị như vậy.
Thiên tài Trúc Cơ cứu một người vạn năm Luyện Khí tầng một mà chết, đây tuyệt đối là gió lốc.
Giang Hạo thở dài một tiếng, không hỏi thêm nữa.
Bây giờ Linh Dược Viên thoạt nhìn có chút bận rộn, mọi chuyện cứ chờ kết quả đi.
Hải Vụ Động khai chiến, đương nhiên cần Linh Dược viên duy trì. Chỉ là không có khoa trương giống như trước đó.
Người chủ trì công việc tạm thời chính là Diệu Thính Liên sư tỷ, nàng hiểu khá rõ về linh dược, do nàng quản lý cũng là chuyện đương nhiên. Bây giờ mặt mũi của Diệu sư tỷ tại Đoạn Tình Nhai vô cùng lớn, Mục Khởi đã là cường giả Nguyên Thần sơ kỳ.
Chạng vạng tối.
Giang Hạo quay về sân nhỏ.
Mấy tháng này Linh Dược Viên đều tương đối thuận lợi, Trình Sầu cũng đã đứng thẳng gót chân ở Linh Dược Viên ngoại môn.
Chỉ là Giang Hạo có chút phiền muộn, cứ tiếp tục như vậy, hắn không chắc sẽ còn được phụ trách Linh Dược Viên nữa. Không biết sư phụ có suy nghĩ gì.
"Vẫn phải làm chút gì đó, khiến cho sư phụ không có cách nào chuyển ta đi chỗ khác, tiếp tục làm một đệ tử khả nghi vẫn là tốt nhất."
Trở lại chỗ ở, hắn kiểm kê lại thu hoạch lần này.
Lớn nhất chính là Tỏa Thiên, thế nhưng vật này thật sự rất đáng sợ, hắn không dám viết ra.
Thứ hai chính là những bọt khí kia, khiến cho hắn sắp tấn thăng.
Cuối cùng chính là linh thạch.
Bởi vì ở trong tông môn nên mấy người bọn hắn không dám thu hồi quá nhiều, cộng với nhiều người nên chia ra cũng không có bao nhiêu.
Thế nhưng mấy ngàn thì vẫn phải có, cộng với số linh thạch vốn có, đại khái có khoảng ba vạn.
Rất giàu có, có thể suy tính đến việc thăng cấp trận pháp trong sân nhỏ một chút.
Gần đây linh khí trong sân nhỏ càng nồng đậm, nếu không che lấp sẽ dễ dàng dẫn tới hiểu lầm không cần thiết.
Thân là cường giả Kim Đan, sân nhỏ có trận pháp lợi hại là chuyện có thể hiểu được.
Chỉ là rất đắt, lần trước báo giá một vạn ba, khiến cho hắn có chút không nỡ bỏ.
Đi vào một góc trong sân nhỏ, Giang Hạo cắm Bán Nguyệt tại một chỗ hẻo lánh.
Ngày mai phải đi mua Bán Nguyệt số bốn, lại là một khoản tiêu xài.
Sau khi kiểm tra sân nhỏ một hồi, xác định không có bất cứ vấn đề gì, hắn mới ngồi trong sân chờ đợi. Hắn đang đợi con thỏ trở về.
Tháng bảy, trời có chút khô nóng, thế nhưng trong sân lại nhẹ nhàng khoan khoái lạ thường.
Bàn Đào Thụ cao hơn tường đã bắt đầu nở hoa lần nữa, qua hai tháng sẽ bắt đầu thu hút Tiểu Li.
Trong lúc chờ đợi, Giang Hạo lấy Vô Danh Bí Tịch ra, bắt đầu quan sát.
Mặt trời chiều ngả về tây.
Trăng tròn hiện lên giữa trời.
Gió đêm mát lạnh thổi qua tóc Giang Hạo.
Lúc này, Giang Hạo mới thả sách trong tay xuống, nhìn về phía cửa viện.
Con thỏ vừa ăn cà rốt vừa vui vẻ nói:
"Chủ nhân, ngài cuối cùng cũng trở về rồi?"
Giang Hạo khẽ gật đầu, chỉ chỉ chiếc ghế, ra hiệu nó đứng ở đấy.
Con thỏ vui vẻ nhảy lên trên bàn.
Giang Hạo cũng không thèm để ý chuyện này: "Nói một chút về chuyện của Lâm Tri đi."
Nghe đến Lâm Tri, con thỏ gặm cà rốt, nói:
"Lâm Tri trở về, chuyện thật ra hết sức phức tạp."
Nghe con thỏ nói, vẻ mặt Giang Hạo không thay đổi.
Chỉ là sau khi nghe xong một phần, hắn không khỏi cảm khái:
"Dây thừng luôn chọn chỗ mục để đứt, vận rủi chỉ tìm người số khổ."
Tu Chân Giới có rất người người cực khổ, năm đó ở Thi Thần Tông gặp phải Tuyết Nguyệt tiên tử, tên đầu trọc trong Hải Vụ Động đều là như thế.
Người trước bị hắn giết, nhưng mà hắn cũng thuận tay hỗ trợ giải quyết kẻ thù của đối phương, cũng coi như hiểu rõ tâm sự của đối phương.
Còn về tên tu sĩ đầu trọc, mình chỉ là xuất phát từ chức trách mới cứu hắn một lần, đã muốn cùng chịu chết với hắn.
Giang Hạo nhớ kỹ ánh mắt khó thể tin nổi kia, giống như gặp được ánh sáng thần kỳ và cảm động nhất trong đời.
Trong lời nói của con thỏ, Lâm Tri đúng là đã trở về, cũng đúng là gặp được Lâm nãi nãi.
Nhưng hắn cố gắng, cầu người, lấy thuốc, làm tất cả chuyện nên làm, chẻ củi, nấu cơm, tu sửa phòng ốc.
Nhưng mà người kia lại muốn phản ứng đến hắn, mời thầy lang qua loa cho xong, cơm nầu thì Lâm nãi nãi không thể nuốt xuống. Phòng ốc tu sửa ngăn không nổi gió lạnh trời đông.
Chờ đốt củi xong, Lâm nãi nãi cũng hoàn toàn nhắm mắt bên trong trời đông giá rét.
Tâm nguyện duy nhất trước khi chết là, muốn trứng gà ăn một lần.
Lâm Tri xin được một quả trứng gà từ chỗ khác, nhưng mà khi trở về liền thấy Lâm nãi nãi đã vĩnh biệt cõi đời bên trong sự lạnh lẽo.
Hắn giống như cái gì cũng làm, nhưng lại không làm được gì cả.
"Đây là toàn bộ quá trình, hắn đã làm tất cả chuyện nên làm, thế nhưng lại không cứu nổi vị trưởng bối hấp hối kia." Con thỏ gặm cà rốt, lắc đầu nói:
"Thịt của những người này đều quá đắng, ăn không vô."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận