Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1551: Tìm Lý Do Chủ Động Tiến Về... Ỉ

Chương 1551: Tìm Lý Do Chủ Động Tiến Về... ỈChương 1551: Tìm Lý Do Chủ Động Tiến Về... Ỉ
 
 Phía tây thành trì.
 
 Mây đen ép đến, yêu vật chậm rãi tới gần.
 
 Đều là yêu thú trong núi, do một số yêu thú hình người thông ngự.
 
 Sau khi đám người Mặc Đan cảnh cáo Giang Hạo liền nhanh chóng hướng về phía trước, bắt đầu ngăn cản yêu thú tiển vào thành trì.
 
 Ít nhất cũng phải kiên trì được đến lúc người bình thường rút lui hêt. "Giang đạo hữu, làm phiền ngươi đi thông báo với bọn hắn mau chóng rời khỏi." Mặc Đan dặn dò một câu, sau đó tiếp tục hướng về phía trước. Chỉ trong nháy mắt, lực lượng nổ vang đỉnh tai nhức óc.
 
 Yêu thú bắt đầu công kích, mà mười mây người Mặc Đan thì bày kiểm trận, bắt đầu ngăn cản. Lực lượng của bọn hắn không tệ, cũng cực kì ăn ý, trong lúc nhất thời đúng là có thể ngăn chặn được yêu bầy vây công.
 
 "Sư huynh, chúng ta cần đi thông báo cho người phía sau không?" Trình Sâu hỏi.
 
 Giang Hạo lắc đầu nói: "Không cần thiết."
 
 Hắn mang theo Trình Sầu đi tới trên tường thành, nhìn về phía trận chiến, có chút cảm khái: "Ngươi thấy thể nào?"
 
 Nghe vậy, Trình Sầu có chút ngoài ý muốn: "Ta không biết. "
 
 "Ngươi cảm thấy mấy người Mặc Đan kia như thể nào?"' Giang Hạo lại hỏi.
 
 "Xem như danh môn chính phái. " Trình Sầu nói.
 
 "Phải nói là người tốt, danh môn chính phái có không ít, nhưng lại không có nhiều người chính trực như vậy." Giang Hạo nhìn về phía trước, bình tĩnh nói:
 
 "Ngươi có thể hiểu được kiểu người tốt này không?" Trình Sâu lắc đầu. Hắn xác thực không hiểu. Hắn luôn ở trong Ma Môn, nơi đó nào có dạng người này.
 
 "Trời xanh không hiểu ân tình ấm như nào, lặng lẽ nhìn hoa đều là buồn, ta cũng không hiểu bọn hắn." Giang Hạo nhìn người phía dưới, nhẹ giọng nói:
 
 "Nhưng có thể hiểu được những người này."
 
 Lúc này, lượng lớn yêu thú xung quanh gào thét mà đền, yêu thú cường đại cũng tới theo, nhất là những đại yêu hình người kia. Tu vi đều không tầm thường, nhưng mà vào lúc hăn muốn động thủ thì đột nhiên cảm giác được cái gì đó. Sau đó "Phanh " một tiêng, vỡ ra tại. Trình Sầu cẩn thận quan sát, có chút không thể tin nổi nhìn về phía sư huynh.
 
 Yêu tộc hình người kia hình như vô cùng cạnh. Nhưng sư huynh vừa mới tiện tay vung lên, hắn liền chết.
 
 "Những người này không cùng đường với chúng ta, nhưng là người chúng ta cần phải tôn trọng." Giang Hạo nhìn đám người Mặc Đan, nói:
 
 "Trên đời này có một số chuyện cần một số người đi làm, có một sô người không cầu gì khác, chỉ cầu thiên hạ thái bình. Người như vậy cũng không phải là vô tư, chỉ là trong lòng có thứ quan trọng hơn. Ngươi cho răng bọn họ đôi mặt với yêu thú như này sẽ không sợ hãi sao? Chỉ là do chúng ta còn ở phía sau bọn họ mà thôi. Có một số việc tóm lại phải có người đi làm, mà bọn hắn chính là những người này. " Giang Hạo vừa dứt lời, vô số Yêu tộc nháy mắt bạo thể mà chết. Trong cơ thể của bọn họ có lực lượng gào thét mà di chuyển, tuôn về phía đám người Mặc Đan, để bọn hắn khôi phục thực lực, không đền mức kiệt lực, thậm chí càng thêm tỉnh tiền.
 
 Giang Hạo nhìn những người này, chậm rãi nói:
 
 "Cho nên ta chưa từng đi tranh đoạt cơ duyên với bọn hắn, thứ nên là của bọn hắn sẽ là của bọn hẵn. Chúng ta không phải người tốt lành gì. Nhưng bọn hẳn ở phía trước giữ vững trật tự thiên đại, chúng ta há có thể ở phía sau ăn cắp cơ duyên của bọn hắn? Trừ phi là muốn tiếp nhận bọn hãn."
 
 Trình Sầu cúi đầu trầm mặc. Hắn không hiểu cho lãm.
 
 Giang Hạo cũng không thèm để ý, chỉ là già rồi nói có chút nhiều. Hăn chưa từng cần đặc biệt đi làm cái gì, chỉ cần thầm nghĩ là được.
 
 "Chúng ta đi thôi." Giang Hạo nhẹ giọng nói.
 
 Sau đó, hắn mang theo Trình Sầu bước ra một bước, nháy mắt sau đã xuất hiện ở giữa bầy yêu.
 
 Lúc Giang Hạo đi tới, vô số Yêu tộc cường đại tử vong trong nháy mắt. Giang Hạo đi ra từng bước một, Trình Sâu thầy Yêu tộc ngã xuông từng dãy. Mấy người Mặc Đan phía sau cũng thê như chẻ tre, dường như muôn xông ra hết thảy.
 
 Cho đến khi tất cả yêu bầy ngã xuồng, Giang Hạo và Trình Sầu cũng đã biên mất.
 
 Đám người Mặc Đan kiệt sức ngã xuống đâãt, bọn hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Yêu tộc đã được giải quyết. Xem như tránh thoát một lần công kích của Yêu tộc.
 
 "Đúng rồi, Giang đạo hữu có đi thông báo cho người khác không?" Mặc Đan đột nhiên tỉnh ngộ lại. Bọn hắn nhìn qua, phát hiện không thây người đâu.
 
 "Chạy rồi, đồ hèn nhát." Có người cười nói. "Vốn là chuyện rất nguy hiểm, chúng ta làm vậy là quá cấp tiền." Mặc Đan nói.
 
 Vào lúc bọn hắn đang trò chuyện thì có một đám người bay tới, phần lớn là nam tử trung niên.
 
 Thấy người đến, đám người Mặc Đan hưng phân phât tay: "Sư thúc, bên này."
 
 Rất nhanh, một vị nam tử trung niên rơi xuống trước mặt bọn hẳn, lông mày nhíu lại, giận dữ măng mỏ: "Các ngươi điên rổi?"
 
 "Sư thúc, ngài nói gìvậychứ? Chúng ta không phải đều đang rất tốt sao?" Mặc Đan nói.
 
 "Đúng vậy, chúng ta nhìn thấy Yêu tộc tiên công liền động thủ, còn có hai đạo hữu kia không biêt đã bị dọa chạy đi đâu rồi." Một vị tiên tử đắc ý nói.
 
 Sau đó, nam tử trung niên để người đi kiểm tra.
 
 Một lát sau, hắn trầm mặt: "Làm sao? Với mười người Nguyên Thần và Kim Đan các ngươi có thể tiện tay diệt sát đại yêu Vũ Hóa? Trận pháp của các ngươi có thể vượt qua Luyện Thần, Phản Hư, giết Vũ Hóa?"
 
 Lời nói của nam tử trung niên khiến mãy người Mặc Đan ngây ngần cả người.
 
 "Còn cái gì mà hai đạo hữu chạy trồn? Sợ răng nều như không có bọn họ thì các ngươi không biết đã chết bao nhiêu lần rối. "
 
 Nam tử trung niên nghiêm túc nói: "Nhìn lại trên người các ngươi đi, khí huyết Yêu tộc xung quanh đang không ngừng tu dưỡng cho các ngươi, tu vi đều đang tỉnh tiền. Đây cũng là chuyện mà các ngươi có thể làm được sao? Đám người các ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng, gặp được Đại tiền bồi thực sự mà còn không tự biêt."
 
 Những lời này khiến cho đám người Mặc Đan kinh ngạc, có chút khó có thể tin nổi.
 
 Sau đó, đám người đứng lên, phát hiện nơi xa có không biết bao nhiêu yêu đã chết.
 
 Hình như cũng không phải là bọn hãn giết.
 
 Lúc nhớ tới hai người kia, Mặc Đan ngây ngẩn cả người.
 
 "Ta không nhớ rõ dáng vẻ của bọn hẳn, các ngươi thì sao?" Những người khác cũng lập tức nhớ lại, phát hiện cũng không nhớ gì cả. "Hắn tên là gì?" Nam tử trung niên lập tức hỏi.
 
 Mặc Đan muốn nói ra một cái tên, nhưng rất nhanh hán liên ngây ngần cả người: "Gọi, gọi là gì?" Nam tử trung niên không khỏi chảy mồ hôi lạnh.
 
 Những tiểu tử này sợ là đã gặp phải Đại tiền bồi ân thê rối.
 
 Giang Hạo và Trình Sầud đi lại trong rừng cây.
 
 "Chúng ta đi đâu đây?" Trình Sầu hỏi.
 
 "Đi xem xem đầu nguồn ở đâu, tóm lại là phải giải quyết." Giang Hạo nói.
 
 Nơi này là quê nhà của Tiểu Li, sau này trở về nều như không còn nữa, nàng tám phẩn là sẽ rât khó chịu. Mà Giang Hạo cũng có chút để ý đối với khí tức Thi Hải.
 
 Trên đường đi, hắn nhìn thấy không Ít Yêu tộc, chỉ cần có khí tức Thi Hải, tât cả đều bị chém giết.
 
 Rất nhanh, Giang Hạo dừng lại ở trước một ngọn núi, nơi này có khí tức Thi Hải dày đặc, mà ở trong đó cũng có đại yêu trông coi.
 
 Cho dù là người có tu vi kém như Trình Sầu cũng có thể cảm nhận được nơi này bât phàm tuyệt - không phải nơi mà người như hắn có thể đên gần.
 
 "Sư huynh, ta có gây thêm phiền phức cho ngươi không?" Trình Sầu hỏi.
 
 Nếu là vậy thì để hắn chờ ở bên ngoài thì hơn.
 
 "Không ngại, coi như là đi chứng kiên chút việc đời đi." Giang Hạo nói.
 
 Khí tức Thi Hải càng ngày càng nhiều, xem ra Thượng An đạo nhân sẽ có thể nhanh chóng tìm được biện pháp tiển vào Thi Hải.
 
 Giang Hạo nghênh ngang đi vào trước sơn môn.
 
 Lúc này, có một vị đại yêu ngăn cản Giang Hạo: "Người nào?"
 
 "Ta muốn gặp quản sự của các ngươi một chút." Giang Hạo nói với đôi phương.
 
 Trên người đại yêu này có lân phiến, giống xà yêu.
 
 Giống như phát hiện được ánh mắt của Giang Hạo, đại yêu mở miệng nói: “Là mãng yêu, đừng có nhận lầm thành răn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận