Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 789: Thì Ra Chúng Ta Thật Sự Đã Gặp Đại Tiền Bối

Chương 789: Thì Ra Chúng Ta Thật Sự Đã Gặp Đại Tiền Bối
Chương 789: Thì Ra Chúng Ta Thật Sự Đã Gặp Đại Tiền Bối
Tiểu Li tới, khiến Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. May mà ảnh hưởng không lớn.
Chuyện cần để ý nhất không phải Tiểu Li sẽ mang đến phiền toái gì.
Mà là có thể chọc giận Hồng Vũ Diệp hay không.
Nhưng mà sư phụ đã tính toán sai rồi, Tiểu Li có long châu tại Thi Giới đánh đâu thắng đó.
Căn bản sẽ không chạy tới tu luyện.
Bỏ ra chút thời gian, Giang Hạo mới thăm dò được hành vi của từ chỗ của ba Trúc Cơ.
Bởi vì đồ ăn bị ăn mất, cho nên nàng quét ngang Huyết Triều Lâm, thậm chí khiến cho bên kia xuất hiện biến hóa không rõ.
Sau đó, nàng còn bắt được cự thú Lôi Đình để đi đường.
Bọn hắn kể rất rõ ràng, nhưng mà Giang Hạo có thể hiểu rõ toàn bộ quá trình.
Vì đến chỗ mình tìm ăn, Tiểu Li đúng là đã dùng tất cả vốn liếng.
Lúc đầu, những chuyện này đều không có gì, vấn đề duy nhất ở chỗ, Tiểu Li sẽ chạy đến chỗ của hắn.
Như thế này, còn phóng sinh thế nào đây?
Thả ra liền chạy trở về, hơn nữa còn chọc rất nhiều phiền phức trở về.
Ý nghĩa của phóng sinh này chính là mình quá nhàn, cần tìm một chút phiền phức sao?
Tiểu Li ngồi ở bên cạnh Hồng Vũ Diệp, không ngừng kể lại chuyện mình đã gặp được dọc đường.
"Sư tỷ, ta nhìn thấy một vật kỳ quái tại rừng cây phía dưới, vụng trộm nhìn ta một chút." Tiểu Li suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cảm giác là lạ, ta quay đầu nhìn hắn một cái, nó liền chạy. Không biết là thứ gì."
Tiểu Li ở một bên nói, Giang Hạo ở một bên nghe.
Huyết Triều Lâm có thứ gì kỳ quái sao?
Suy nghĩ kỹ một chút, cũng không phải là không thể có.
Có nhiều chỗ căn bản không thể đi vào, đêm tối hoặc là ban ngày.
Dù sao vẫn cần tránh một đoạn thời gian.
Nhìn như an toàn, nhưng thật ra là nguy hiểm vẫn chưa bị khuếch tán.
Chỉ cần tránh đi sẽ tốt.
Cho nên nguy hiểm quỷ dị vẫn luôn tồn tại, chỉ là không nằm trong quy tắc.
Chỉ cần không tuân thủ quy tắc của Huyết Triều Lâm thì sẽ có thể gặp được.
"Các ngươi dự định ở mãi ở chỗ này sao?" Giang Hạo hỏi ba người Bạch Sương.
"Hả?" Ba người trong lúc nhất thời có chút khẩn trương.
Phải biết, nơi này cũng không phải là Huyết Triều Lâm.
Một khi rời khỏi Giang Tiểu Li thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Bị hủy diệt trong khoảnh khắc cũng không phải là không có khả năng.
Nguy hiểm không chỉ đến từ những người khác, mà còn có hoàn cảnh nơi này.
"Chúng ta cần giúp Tiểu Li tiền bối chuẩn bị đồ ăn." Bạch Sương vội vàng nói.
Một khi không có giá trị thì bọn hắn có thể bị ném vứt bỏ.
Loại chuyện này là đáng sợ nhất.
Giang Hạo đương nhiên nhìn ra lo lắng của bọn hắn, nói:
"Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là muốn hỏi, nếu đã tới, không có ý định đi tranh thủ cơ duyên sao?"
"Tranh thủ cơ duyên?" Ba người nhìn nhau.
Nghĩ thầm cơ duyên nơi này đều là của cường giả, bọn hắn không dám nghĩ tới.
"Đúng vậy, cơ duyên." Giang Hạo gật đầu nói.
Ba người này đều ở biên giới Kim Đan chỉ cần thu hoạch được cơ duyên tương ứng thì có thể tấn thăng Kim Đan.
Bách Trượng Sơn liên quan tới cơ duyên Kim Đan, chắc là không người dám đặt chân.
Dù sao cũng vô dụng đối với bọn hắn.
"Tu vi của chúng ta thấp, không dám lỗ mãng ở nơi này." Một tiên tử khác cúi đầu nói.
Giang Hạo ngưng tụ ra ba đạo khí tức, rơi xuống xuanh quanh ba người rồi nói: "Đi đi, bên trong Bách Trượng Sơn sẽ không có người làm khó các ngươi đâu."
Câu nói này khiến cho ba người cảm thấy có chút làm vẻ.
Kim Đan mà cũng dám nói ra loại lời này?
Nhưng mà bọn hắn lại không dám mở miệng, cũng không dám từ chối.
"Yên tâm đi, sư huynh sẽ không gạt người." Tiểu Li nói.
Hồng Vũ Diệp nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Giang Hạo.
Vẻ mặt trêu tức.
Ba đầu Bạch Sương cười khổ một cái, không thể không rời đi.
Bọn hắn cảm thấy chính là muốn đuổi bọn hắn đi.
Ba người bọn họ cùng nhau đi tới, không có công lao cũng cũng có khổ lao, thế mà lại bị ném bỏ như vậy.
Ba người bước ba bước thì quay đầu lại, hi vọng Giang Tiểu Li có thể hồi tâm chuyển ý mà giữ bọn họ lại.
Nhưng đến cuối cùng, Giang Tiểu Li đều không có mở miệng.
Rời khỏi khu vực vũ đình, ba người thận trọng đi ở trên đường lớn.
Nơi này tinh không vạn lý, nhìn như một mảnh yên tĩnh, nhưng tai hoạ ngập đầu có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Vận khí của bọn hắn cũng không tệ, đi nửa ngày đều chưa từng xuất hiện vấn đề gì.
Sau đó bọn hắn phát hiện vận khí của bọn hắn không chỉ là không tệ, mà là rất tốt.
Bởi vì không đi được bao lâu, bọn hắn nhìn thấy một gốc cây phát sáng.
Trên cây kết chín quả, vừa nhìn liền biết bất phàm.
Xung quanh vẫn chưa có người nào.
"Có vẻ như sắp trưởng thành." Bạch Sương nói.
"Không biết có yêu thú gì hay không?" Nam tử trẻ tuổi Chung Phát Hoa lo lắng nói.
"Hình như không có." Tiên tử còn lại nhìn xung quanh một chút nói.
Ba người không dám buông lỏng cảnh giác, cẩn thận tới gần từng chút một.
Không bao lâu sau, bọn hắn đi vào bên cây, lúc này quả đã chín.
Bọn hắn muốn mau chóng hái và rời đi.
Nhưng mà, lúc này có hai đạo khí tức nhanh chóng bay đến.
Một nam một nữ, khí tức va chạm.
Hai người giao thủ trong nháy mắt.
"Đạo hữu, đây là ta phát hiện trước." Tiên tử mặc đạo bào màu xám trên không trung lên tiếng.
"Nực cười, ta tới trước." Nam tử có râu ria lạnh giọng đáp lại.
Mà cảm nhận được lực lượng hai phe, toàn thân ba người Bạch Sương đều run lên.
Thật mạnh.
Bọn hắn thậm chí còn khó mà động đậy.
Cũng chính là vào lúc này, hai người trên không kết thúc đàm phán, một người một nửa.
Nhưng mà, khi bọn hắn xuống thì lại phát hiện nơi này có ba Trúc Cơ.
Bạch Sương vội vàng nói:
"Hai vị tiền bối thứ tội, chúng ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua, không có bất kỳ ý nghĩ xấu gì.”
"Như này là tốt nhất." Nam tử râu ria khẽ nhúc nhích.
Trong nháy mắt uy áp khuếch tán, muốn trấn áp ba người.
Nhưng mà, vào lúc uy áp sắp chạm đến ba người, tử khí lưu chuyển.
Trong nháy mắt, nam tử râu ria giống như nhìn thấy được một đôi tròng mắt màu tím.
Ánh mắt kia nhìn qua hắn, tựa như là tầm mắt của thiên địa rủ xuống.
Trong nháy mắt, Tinh Thần Chi Hỏa thiêu đốt.
Râu ria nam tử hoảng sợ, vô thức lui lại mấy bước.
Cũng may Tinh Thần Chi Hỏa đã biến mất.
Tiên tử áo bào xám bên cạnh mặc dù không cảm nhận được, nhưng đã nhìn ra khác thường.
Trúc Cơ có thể khiến người ta nghĩ tới, chỉ có hai người kia.
"Ba vị tiểu hữu đến từ chỗ nào?" Nàng hỏi.
Nàng lập phát hiện hỏi không đúng, sửa lời:
"Ba vị tiểu hữu có người quen biết ở đây không, là ở chỗ nào."
"Chúng ta đi theo một vị tiền bối tới đây, nàng ở vũ đình cách đó không xa."
Bạch Sương lập tức nói đến Giang Tiểu Li.
"Ha ha, thì ra là hậu bối của hai vị tiền bối kia, vừa rồi là Lộc mỗ đã càn rỡ." Nam tử râu ria vội vàng cười nói:
"Nếu ba vị tiểu hữu cũng ở đây, như vậy thì người gặp được đều có phần, ý của tiên tử như thế nào?"
Tiên tử áo bào xám liền vội vàng gật đầu:
"Đúng, nên như thế. Vậy ba bên chúng ta mỗi bên một phần?"
Hai người nhìn về phía ba người Bạch Sương.
Giờ phút này, bọn hắn cảm thấy có chút kỳ quái, lập trường của hai người kia hình như đã thay đổi.
Sự kiêng kị của đối phương gần như là viết lên trên mặt.
Bọn hắn kiêng kị cái gì?
Giang Tiểu Li?
Rõ ràng không có khả năng, bọn hắn nói là hai vị tiền bối kia.
Hai vị…
Trong nháy mắt, bọn hắn mới phát hiện ra tầm nhìn của mình quá hạn hẹp.
Hơn nữa, sư huynh của Giang Tiểu Li cũng không phải là nói đùa, thật sự là để bọn hắn tìm kiếm cơ duyên ở chỗ này.
Mấy câu khác cũng là thật.
Bên trong Bách Trượng Sơn sẽ không có người làm khó bọn hắn.
Thì ra, bọn hắn đã gặp được tiền bối mạnh nhất ở nơi này mà không biết.
Cơ duyên ở trên người bọn hắn, bọn hắn thế mà không biết nắm chắc, suýt nữa đã bỏ lỡ.
Chờ chia xong trái cây.
Hai người kia rất khách sáo nói câu cáo từ với bọn hắn rồi mới rời khỏi.
"Các ngươi nói xem chúng ta liệu có phải là đang được đại tiền bối không biết chiếu cố hay không?" Bạch Sương hỏi.
Hai người khác, gật đầu.
Khổ tận cam lai.
Bọn hắn đi theo Giang Tiểu Li, vốn cho rằng chỉ cần có thể sống sót là đủ rồi.
Không nghĩ tới, lại có được nhiều cơ duyên hơn tưởng tượng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận