Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 498: Thiếp Mời Bị Nữ Ma Đầu Phát Hiện

Chương 498: Thiếp Mời Bị Nữ Ma Đầu Phát Hiện
Chương 498: Thiếp Mời Bị Nữ Ma Đầu Phát Hiện
Nhìn sư tỷ đang mở to mắt trước mắt, Giang Hạo thở dài một cái:
"Sư tỷ, nếu ngươi không muốn sư huynh đi thì có thể nói với sư huynh. Không cẩn phải đưa thiếp mời cho người ta."
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Diệu Thính Liên thoải mái nói:
"Sư huynh của ngươi cũng không muốn đi, không cần ta mở miệng. Ta là thấy thiếp mời của hắn vô dụng, đặc biệt lấy ra đưa cho ngươi. Ngươi năm nay mấy tuổi rồi?"
Chần chừ một lúc, Giang Hạo mới mở miệng: "Ba mươi mốt."
Tuổi tác không nhỏ, trong lúc nhất thời có chút không muốn nghĩ về tuổi tác của mình.
Lúc trước, khi mới chỉ có mười mấy hai mươi tuổi, hắn căn bản sẽ không có suy nghĩ này.
Nhìn như thế, tuổi tác đúng là mang đến cho hắn ảnh hưởng không nhỏ.
"Ba mươi mốt rồi?" Diệu Thính Liên kinh ngạc:
"Mấy năm trước ngươi rõ ràng mới hai mươi bốn."
Giang Hạo: "…"
Trong đầu của Diệu sư tỷ chỉ có tình yêu, tư duy đã bắt đầu chậm chạp.
"Ba mươi mốt, vậy ngươi vẫn còn một mình? Là lúc nên tìm một đạo lữ rồi." Diệu Thính Liên chân thành nói.
"Sư tỷ, ta tìm đạo lữ cũng không cần đi Hoàng thành?" Giang Hạo nói.
"Ngươi không phải là không tìm được người trong tông môn sao?" Diệu Thính Liên hỏi.
Giang Hạo thở dài một hơi, sau đó nhìn về phía Mục Khởi sư huynh ở phía xa, chủ động đi qua chào hỏi.
"Ngươi lại làm gì rồi?" Mục Khởi nhìn về phía Diệu Thính Liên, bất đắc dĩ nói.
"Một ngươi có đạo lữ liền mặc kệ sư đệ của ngươi sao?" Diệu Thính Liên hùng hồn nói.
Mục Khởi thấy thiếp mời trong tay Giang Hạo liền biết nguyên do, sau đó nói:
"Sư đệ có rảnh thì có thể đi nhìn một chút, không rảnh cũng không cần đi. Thư mời của Hoàng tộc dù sao cũng có chút tác dụng, không ít người muốn đi."
Có thể bán? Giang Hạo lập tức nghĩ đến chuyện này.
Sau khi do dự một chút, hắn thu hồi thiếp mời rồi khách sáo nói với Mục Khởi và Diệu Thính Liên:
"Đa tạ sư huynh sư tỷ."
Vì không muốn nghe Diệu sư tỷ nói thêm cái gì, hắn lập tức rời đi.
"Giang Hạo nghĩ thông suốt rồi, dự định đi Hoàng thành nhìn một chút?" Diệu Thính Liên đụng đụng người bên cạnh, vẻ mặt tò mò.
Mục Khởi lườm đối phương, ôn hòa nói:
"Có lẽ bị thành ý của ngươi làm cho cảm động, hiểu rõ lợi hại trong đó."
Diệu Thính Liên hừ lạnh một tiếng, cảm thấy người bên cạnh đang lừa gạt nàng.
Giang Hạo không để ý đến hai người, tự lo chuyện của mình.
Còn về chuyện thiếp mời, đến lúc đó sẽ đi hỏi một chút, nhìn một chút xem có người nào mua hay không
Thanh danh của Hoàng tộc ở Nam Bộ cũng không tính là nhỏ, mặc dù không có chút liên quan nào tới Thiên m Tôn, nhưng mà vẫn có chút đặt thù đối với toàn bộ Nam Bộ. Nhưng dù có đặc thù đến mức nào thì cũng không có chỗ tốt nào đối với hắn cả.
Quỷ Tiên Tử ở bên kia, Thánh Đạo cũng nhúng tay vào.
Chỉ riêng hai chuyện này thôi đã nói lên tính nguy hiểm, nếu đi nhất định sẽ bị cuốn vào trong đó. Cần gì phải chuốc lấy cực khổ cho mình?
Không bằng bình yên thu bọt khí, quản lý linh dược.
Ban ngày trôi qua vô cùng nhanh.
Sau khi kiên nhẫn dạy bảo Trình Sầu, hắn mới đi về phía sân nhỏ.
Bây giờ hắn không có ý định quan tâm đến bất cứ chuyện gì, bởi vì muốn tập trung ý chí, chuẩn bị để đêm nay tấn thăng.
Mấy ngày trước tấn thăng hắn đã tìm đọc về những biến hóa, vì thế hắn đã bỏ ra một ngàn rưỡi mua trận pháp, che đậy khí tức và biến hóa xung quanh.
Tấn thăng đều sẽ tốn phí linh thạch, càng phải cố gắng kiếm mới được.
Sau khi trở lại sân nhỏ, Giang Hạo đi vào phòng khách, lấy thiếp mời ra, thuận thế dùng Chưởng Trung Càn Khôn phong ấn lại.
Thứ này thoạt nhìn chẳng phải là thứ bình thường, vẫn nên để ở chỗ này cho thỏa đáng.
"Quá rõ ràng."
Sau đó hắn trở lại phòng ngủ, đặt ở phía dưới gối.
Như này sẽ không có vấn đề gì.
Làm xong mấy chuyện này, hắn trực tiếp đi vào gian phòng tu luyện, bố trí trận pháp.
Sau đó ngồi xếp bằng.
Hắn cũng không vội tấn thăng, mà là giám định bản thân, sau khi không có vấn đề gì mới bắt đầu điều chỉnh trạng thái đến mức cao nhất, ổn định sự thay đổi của tâm cảnh.
Trước đó còn ngủ một giấc, chính là vì bảo đảm không có bất kỳ tâm ma nào tồn tại.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng tất cả, Giang Hạo bắt đầu rút tu vi và khí huyết ra.
Giữa hô hấp, khí huyết và linh khí bao trùm hắn. Tử khí cũng xuất hiện.
Sau khi Giang Hạo tấn thăng không bao lâu sau, con thỏ liền trở lại, nó nhìn xung quanh sân nhỏ, xác định không có vấn đề mới gì ghé vào bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa.
Sau đó hít hà, mùi thơm vào mũi, tinh thần sáng láng.
Hai con ngươi linh động cảnh giác quan sát trái phải, xác định chủ nhân không ở đây, nó vụng trộm tới gần Thiên Hương Đạo Hoa, lè lưỡi muốn liếm lá hoa một chút.
Chỉ là lúc sắp đụng tới, nó cảm thấy quá nguy hiểm, dự định lui về.
Nhưng mà đầu lưỡi của nó chưa kịp lui về, đột nhiên liền mất đi tri giác. Trong nháy mắt, con thỏ sưng mặt sưng mũi bị treo ở bên tường, không rõ sống chết.
Cùng lúc đó, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện trong sân nhỏ, nhìn về phía nhà gỗ.
Sau khi yên lặng một chút, nàng ngồi xuống trên ghế nhỏ, bắt đầu pha trà.
Dưới ánh trăng, một mình nàng thưởng thức trà.
Gió nhẹ thổi qua, góc áo nhẹ nhàng lắc lư, ngọn tóc thỉnh thoảng nhảy lên. Lá cây cũng truyền tới tiếng rì rào nhẹ nhàng.
Ngoài ra, không có một chút âm thanh dư thừa nào, yên tĩnh lại quạnh quẽ.
Nữ tử buông chén trà trong tay xuống, mây mù trên trời biến hóa, mãi đến khi trăng sáng lui về cũng chưa từng nhấc chén lần nữa. Nhưng hơi nóng bốc lên lại dường như chưa bao giờ lạnh đi.
Chân trời xuất hiện hồng quang, tia sáng mặt trời đầu tiên sắp xuất hiện.
Lúc này, nàng mới nhấc chén trà lên một lần nữa, bắt đầu nhấp một ngụm, nàng đột nhiên nhìn về phía con thỏ.
Ngón tay tinh tế cách không vẽ một vòng tròn.
Một sợi dây thừng trói chặt con thỏ, sau đó treo ở trên cành Bàn Đào Thụ. Sau đó, nàng quay đầu nhìn về nhà phía gỗ.
Bên trong dường như yên tĩnh hơn nhiều. Qua một lúc sau, có tiếng bước chân truyền đến.
Chỉ trong hô hấp, một bóng người đi ra, hắn mặc quần áo màu xanh đậm và đeo phục sức, xanh trắng đan xen, ở mép ngoài còn có một ít hoa văn màu đỏ.
Nhìn hình dạng, ngay ngắn lập thể, người bình thường trông thấy nhất định sẽ cảm thấy bất phàm.
Nhưng ở bên trong tu chân giới lại là một tu sĩ bình thường.
Hắn vốn đang bình tĩnh, lúc đưa ánh mắt nhìn sang thì mang theo một tia kinh ngạc.
Sau đó cung kính đi lễ gặp mặt: "Xin ra mắt tiền bối."
"Tấn thăng rồi?" Hồng Vũ Diệp mỉm cười hỏi.
"Đúng vậy." Đối phương đưa ra câu trả lời khẳng định.
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo đã ngẩng đầu, tiếp tục hỏi thăm:
"Tu vi gì rồi?"
"Kim Đan sơ kỳ." Giang Hạo trả lời.
Hồng Vũ Diệp mỉm cười, nói:
"Cho nên ngươi tối hôm qua là tấn thăng từ Trúc Cơ lên Kim Đan?"
"Mắt tiền bối đúng là sáng như đuốc." Giang Hạo bội phục nói.
"Ha ha." Hồng Vũ Diệp cười lạnh hai tiếng.
Chợt nhìn về phía con thỏ nói: "Đây là thứ gì?"
"Con thỏ." Giang Hạo đáp.
"Chủng loại?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Ngoa Thú." Giang Hạo trả lời.
"Ngươi nói xem, bản thân nó đã là Ngoa Thú, hay là sau khi tới gần ngươi mới thành Ngoa Thú?" Hồng Vũ Diệp cười nói.
"Tiền bối nói đùa." Giang Hạo cảm thấy áp lực lớn.
Thấy thế, Hồng Vũ Diệp cũng không nói thêm gì nữai, mà là đứng dậy đi vào bên trong.
"Giúp ta chuẩn bị nước nóng."
Lúc đi ngang qua phòng tắm, nàng phân phó.
Sau đó, nàng trực tiếp đi lên tầng hai.
Cũng không đợi người phía sau trả lời.
Tiếng bước chân vang lên bên tai Giang Hạo, lại như biến mất.
Nói rõ đối phương đã đến lầu hai.
Thấy thế, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Bắt đầu chuẩn bị nước nóng.
Bởi vì trực tiếp dùng thuật pháp là được cho nên sẽ không tốn hao bao nhiêu thời gian.
Hắn đi lên lầu kêu hai tiếng "Tiền bối", không thấy đối phương đáp lại, Giang Hạo mới cất bước đi lên.
Không bao lâu sau, hắn thấy Hồng Vũ Diệp ngồi bên cạnh bàn, nhìn một tấm thiếp mời màu đỏ. Là thiếp mời thông gia của hoàng tộc.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận