Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 458: Huyễn Thuật Thôi Mà Cũng Muốn Gạt Ta

Chương 458: Huyễn Thuật Thôi Mà Cũng Muốn Gạt Ta
Chương 458: Huyễn Thuật Thôi Mà Cũng Muốn Gạt Ta
Phản hồi lần này khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Lần đầu tiên nhìn thấy có đệ tử dám động thủ ở trong tông môn.
"Bởi vì chỉ còn lại hai mươi năm tuổi thọ, cho nên không thể không rời đi sao?"
Giang Hạo thở dài, quả nhiên lúc người sắp chết thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Sau này vẫn nên bớt tiếp xúc với loại người này thì hơn, bởi vì bọn hắn có thể trở nên cực đoan chỉ vì một chút chuyện không vừa ý.
Bùi Nguyên cười lớn một tiếng rồi rời đi, dường như cảm thấy thống khoái khi Giang Hạo cúi đầu.
Thế nhưng sát ý không giảm, tựa như lúc này chỉ mới bắt đầu.
Nhìn bóng lưng của đối phương, Giang Hạo có một loại cảm giác, người này có thể giết không ít người.
Hắn chỉ là một trong số đó mà thôi.
Cũng không biết là người thứ mấy.
Chỉ cần không phải người thứ nhất, vấn đề sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều.
Nếu là người thứ nhất, hắn mà mượn đao giết địch sẽ dễ dàng rước lấy phiền toái.
Giang Hạo khẽ lắc đầu, cũng không vội, nhập gia tùy tục.
Đêm!
"Bùi sư huynh, ta chỉ là bất đắc dĩ đi theo phía sau Trình sư huynh mà thôi, lúc trước là hắn cướp đoạt tài nguyên của ngươi, không phải là ta. Ta thấy trạng thái của ngươi không tốt, còn đặc biệt cho ngươi một khối linh thạch." Trên bụng của nam tử Trúc Cơ hậu kỳ có một vết thương.
Hắn không ngừng lui về sau, lui đến góc tường.
"Đưa linh thạch cho ta?"
Góc áo Bùi Nguyên nhuộm máu đỏ tươi, đi từng bước một, tới gần người trước mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười:
"Lúc đó, ngươi có phải là còn muốn ta cảm tạ ngươi hay không? Cướp đồ của ta, còn muốn ta cảm kích ngươi? Nực cười, quả thực là nực cười. Ngươi là đang vũ nhục ta sao? Hơn nữa, ngươi không cần lo lắng, ta giết đã Trình sư huynh, hiện tại đến lượt ngươi."
"Nhưng mà, lúc làm nhiệm vụ tông môn, ta từng cứu ngươi." Trúc Cơ hậu kỳ hoảng sợ nói.
"Cứu ta? Ngươi tại sao phải cứu ta? Còn không phải là bởi vì các ngươi cảm thấy còn có thể cướp đồ của ta sao?" Bùi Nguyên vặn vẹo nói.
Tiếng nói vừa dứt, trường kiếm đâm ra.
Mặc dù có pháp bảo phòng ngự, nhưng mà ở trước mặt Kim Đan, chút phòng ngự này không ngăn cản được cái gì.
Trong chốc lát, một kiếm này đã đâm vào thân thể của đối phương.
Bùi Nguyên điên cuồng cười to, rút kiếm ra, muốn chém đầu người trước mắt.
Kiếm nhuốm máu, nhanh chóng chém xuống.
Trong lúc đối phương tuyệt vọng, một đạo ánh sáng nhạt đột nhiên bay qua.
m vang!
Kiếm bị đánh lui.
"Người nào?" Bùi Nguyên nhìn về phía sau.
Hắn vẫn luôn chú ý đến xung quanh, cũng không phát hiện ra có người nào tới.
"Là ta." Giang Hạo xuất hiện ở cửa ra vào, nhìn Bùi Nguyên.
"Hả?" Bên trong ánh mắt dữ tợn của Bùi Nguyên mang theo một tia kinh ngạc: "Sao ngươi lại tới đây, ta định làm xong bên này sẽ đi tìm ngươi, ngươi gấp gáp như vậy làm gì?"
"Muốn hỏi ngươi mấy vấn đề." Giang Hạo chủ động nói.
"Huyễn thuật?" Bùi Nguyên nhìn thấy vị sư huynh bên cạnh chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.
Hơn nữa, bản thân cũng không phát hiện được có người tới gần.
Cách giải thích duy nhất chính là trúng huyễn thuật của người trước mắt.
"Xem như thế đi." Giang Hạo gật đầu, tiếp tục mở miệng:
"Ta muốn hỏi hỏi ngươi, là ai dạy ngươi Nguyện Huyết Đạo."
Nghe vậy, Bùi Nguyên cười ha ha:
"Ngươi cũng cảm thấy vậy sao? Nguyện Huyết Đạo ta tu mới là Nguyện Huyết Đạo chính xác nhất, mấy thứ của các ngươi chẳng qua chỉ là tàn phẩm mà thôi. Hơn nữa, ngươi dùng giọng điệu gì nói chuyện với ta đó? Không phải cho rằng dùng huyễn thuật là có thể vây khốn ta đó chứ?"
"Ta vẫn nên đổi đề tài thì hơn, Doãn Vệ là ai?" Giang Hạo hỏi.
"Hắn là ai?" Bùi Nguyên hơi nghi hoặc một chút.
Giang Hạo kinh ngạc.
Đối phương không biết người chỉ đạo hắn là Doãn Vệ?
Là tên giả sao?
"Ta thật ra không tu Nguyện Huyết Đạo." Giang Hạo đột nhiên mở miệng.
Nhưng mà Bùi Nguyên lại nhếch miệng mỉm cười, trong lúc hắn muốn mở miệng thì đột nhiên động.
Thanh kiếm nhuộm đỏ chém về phía Giang Hạo, mang theo vẻ điên cuồng.
Kiếm đâm vào thân thể Giang Hạo, nhưng mà chỉ là một cái bóng mờ.
Phốc!
Một thanh trường đao chém qua gáy Bùi Nguyên, chỉ trong nháy mắt, Bùi Nguyên cảm thấy sinh cơ đang tiêu tan.
"Ngươi, là tu vi gì?" Một đao này vượt xa suy nghĩ của hắn, mà hắn cũng không biết tại sao lúc sắp chết lại nghĩ tới chuyện này.
"Nguyên Thần sơ kỳ." Giang Hạo đáp.
Phịch một tiếng, Bùi Nguyên hoàn toàn ngã xuống.
Trước khi chết hắn vẫn không thể nào hiểu được tại sao một Nguyên Thần lại làm việc lặt vặt ở Linh Dược Viên.
Sau khi bổ thêm hai đao, Giang Hạo mới cầm lấy trữ vật pháp bảo của đối phương, sau khi lấy hết những món đồ đáng tiền đi, hắn liền trả trữ vật pháp bảo về sau đó lui ra ngoài.
Lúc này.
Trúc Cơ hậu kỳ ngã vào góc tường, có chút mờ mịt.
Vừa rồi, Bùi Nguyên bỗng biến mất trong chớp mắt.
Tựa như rời đi.
Hắn muốn rời khỏi chỗ này, nhưng mà vết thương quá nặng khiến hắn căn bản không động đậy.
Đột nhiên, một đạo thân ảnh xuất hiện ở trước mặt hắn.
Ngã vào bên cạnh chân của hắn.
Lúc nhìn thấy mặt đối phương, hắn có một loại hoảng hốt.
Bùi Nguyên chết rồi?
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Loại chuyện quỷ dị này khiến cho lòng hắn cảm thấy sợ hãi.
Hắn muốn rời khỏi nhưng làm thế nào cũng không động đậy được, sự sợ hãi khiến cho hắn vứt bỏ tất cả mặt mũi, hô to đối với bên ngoài:
"Cứu, cứu mạng."
---
Trở lại sân nhỏ.
Giang Hạo ngồi dưới Bàn Đào Thụ, bắt đầu xem xét thu hoạch.
Lần này hắn chủ động ra tay, là vì không chọc phiền toái gì.
Nếu như đối phương ra tay đối với người khác trước, mọi chuyện dễ làm hơn nhiều.
Giết người rồi lại bị giết, chưa chắc sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Chỉ cần người trọng thương kia lớn mật một chút, hoàn toàn có khả năng ôm lấy công lao.
Cho dù Chấp Pháp Phong biết người giết người là một người khác thì cũng sẽ không truy đến cùng.
Càng không có khả năng vận dụng Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Cho nên động thủ vào thời điểm kia vừa thích hợp nhất lại vừa an toàn nhất.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là không hỏi ra được chuyện gì.
Tin đồn càng ngày càng khoa trương, có lẽ sau này sẽ có người tới tìm hắn thỉnh giáo Nguyện Huyết Đạo.
Đây cũng là vì tiện lợi mà mang tới phiền toái.
Chỉ hy vọng những người khác sẽ không dễ tức giận giống như Bùi Nguyên sư đệ.
Nếu không sẽ không tốt đối với tất cả mọi người.
Giang Hạo bỏ quan những vấn đề này, bắt đầu xem xét đồ của Bùi Nguyên sư đệ.
Thứ hắn chú ý nhất đương nhiên là linh thạch, không có bất kỳ ngoài ý muốn gì, đối phương không tích góp được bao nhiêu.
Chỉ có một trăm ba mươi lăm linh thạch.
Người vừa mới tấn thăng Kim Đan, bình thường tương đối nghèo.
Đây là trong trường hợp đã giết một người.
Đan dược, chỉ có một viên đan dược Trúc Cơ đơn giản, bán đều không bán được.
Bởi vì trên thị trường đều bán theo bình.
Không có pháp bảo.
Ngoài ra còn có một quyển sách và một tấm lệnh bài.
Tên sách là《 Nguyện Huyết Thánh Đạo Luyện Khí pháp 》.
"Thánh đạo?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Không phải là tà đạo sao?
Dưới nghi hoặc, hắn bắt đầu quan sát thư tịch, ban đầu đang còn tốt, nhưng phía sau lại có chút tối tăm khó hiểu.
Hắn mở thần thông Không Minh Tịnh Tâm ra.
Sau một hồi.
Giang Hạo xem như đã hiểu rõ đại khái.
Nguyện Huyết Đạo cần nguyện huyết, càng là máu của người thành tâm thành ý thì sẽ càng hữu hiệu, di chứng càng thấp.
Cần tiêu hao thọ nguyên của mình.
Mặc dù máu của những người khác cũng có thể nhanh chóng tăng lên, thế nhưng cần tiêu tốn lượng tuổi thọ lớn.
Nhập không đủ xuất.
Mà biện pháp hấp thu tốt nhất là hấp thu một lần duy nhất.
Nếu tách ra thì hiệu quả sẽ yếu đi rất nhiều, thế nhưng sẽ không gia tăng tác dụng phụ.
Nguyện Huyết Hồ Lô chính là vì tế thủy trường lưu.
Cái này được xưng là tà đạo, bởi vì ngay từ đầu đã phải tàn sát một lượng lớn người, từ đó luyện chế Nguyện Huyết Hồ Lô.
Giang Hạo cũng nhìn qua phương pháp tu luyện, có thể hiểu rõ đại khái.
Thật ra Nguyện Huyết Đạo còn có một điểm cực kỳ tàn nhẫn. Đó chính là lúc hai bên đều thành tâm thành ý, mới là nguyện huyết cấp cao nhất.
Chẳng khác gì với việc dùng mệnh của người thân nhất để trải rộng con đường tu tiên.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận