Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 411: Vợ Chồng Thực Sự Có Thể Được Sử Dụng Chưởng Pháp

Chương 411: Vợ Chồng Thực Sự Có Thể Được Sử Dụng Chưởng Pháp
Chương 411: Vợ Chồng Thực Sự Có Thể Được Sử Dụng Chưởng Pháp
Hồng Vũ Diệp đứng dậy, cũng không thèm để ý đến Giang Hạo miệng đầy lời dối trá.
Nàng đi một đường vào đại sảnh, lại đi lên lầu hai.
Cuối cùng đi đến trước bàn Giang Hạo, nhìn đạo cụ phù lục phía trên.
"Vẽ một tấm phù lục cho ta xem."
Giang Hạo một đường đi theo, nghe được yêu cầu cũng không suy nghĩ nhiều, mà là mà đi đến bên cạnh bàn bắt đầu chế phù.
Là thập vạn thần kiếm phù tương đối khó khăn.
Trải qua những ngày học tập qua, hắn đã khác với trước đó.
Bút pháp phù lục cân đối hữu lực, mỗi một nét đều khác với người khác, ẩn chứa sức mạnh.
Toàn bộ quá trình trôi qua như nước chảy mây trôi.
Chờ vẽ xong, Hồng Vũ Diệp cầm lên xem.
Không nói câu đánh giá gì, mà đi tới ban công.
“Bao lâu ngươi không ngủ rồi?”
Nghe được câu này, Giang Hạo kinh ngạc, chẳng lẽ mình lại trúng độc gì mà không biết?
Nhìn linh khí mạnh mẽ trong viện, cảm thấy thứ này có thể là độc.
"Đã lâu lắm rồi." Giang Hạo trả lời.
Hồng Vũ Diệp quay đầu lại nhìn Giang Hạo, bình tĩnh nói:
"Một mực truy cầu tâm cảnh, dễ dàng tổn thương khí huyết, tận lực."
Giang Hạo kinh ngạc, không ngờ là nhắc nhở chuyện này.
Lúc này thân ảnh Hồng Vũ Diệp đang dần biến mất.
"Trà của ngươi gạt ta rất lâu, lần sau nếu vẫn còn như vậy, thì theo ta đến chỗ ta uống đi." Giọng nói của Hồng Vũ Diệp mang theo trêu tức.
Vừa dứt lời, toàn bộ cơ thể của nàng cũng hoàn toàn biến mất.
Thật ra Giang Hạo vẫn không biết Hồng Vũ Diệp ở đâu.
Nhưng luôn luôn cảm thấy một chút nguy hiểm.
Những thứ này hắn đều hiểu, có…
‘Phù của ta đâu?'
Sau đó, hắn bắt đầu điều chỉnh trạng thái của mình.
"Khí huyết bị hao tổn?"
Hắn cũng không nhận ra được.
Có lẽ nên ngủ một giấc xem sao.
Hồng Vũ Diệp không đến mức hại hắn, ít nhất là bây giờ không đến mức.
Mặc kệ ra sao, hắn có đủ giá trị, đặc biệt là trạng thái nhỏ yếu bây giờ.
Muốn giết hắn, không cần phải phiền phức như vậy.
So sánh với những người khác, hắn tin tưởng Hồng Vũ Diệp hơn.
Nhưng mà chờ hắn dần dần cường đại, tất cả rồi sẽ trở nên không rõ.
Cho nên cần phải lưu lại một ít át chủ bài, một ít át chủ bài mà đối phương không thể nhận ra được.
Thần thông, hoặc thần vật.
Nhưng đây không phải là công việc của một ngày.
Không cần phải gấp gáp.
‘Trước hết giám định trạng thái, xem cái bàn tay này là gì.”
Giang Hạo nhìn bàn tay đỏ thẫm trên ngực, có chút để ý.
Chẳng bao lâu thần thông đã xuất hiện phản hồi.
【 Trạng thái: Trên người trúng Thiên Tuyệt Cổ Độc và Đồng Tâm Chưởng của Hồng Vũ Diệp. Đồng Tâm Chưởng khó có thể hóa giải, chưởng này chỉ có vợ chồng mới có thể sử dụng, người thi chưởng có thể dùng phương pháp đặc biệt, vượt qua không gian đi tới bên cạnh người trúng chưởng.】
Nhìn phản hồi, Giang Hạo đột nhiên sửng sốt.
Lại là chưởng pháp như vậy.
Nói cách khác, Hồng Vũ Diệp chỉ có thể sử dụng cho hắn, nếu hắn muốn học, trên thực tế chỉ có thể sử dụng cho Hồng Vũ Diệp?
"Giống như Càn Khôn Cửu Hoàn, nhưng lại hoàn toàn khác nhau. Nhưng tại sao Hồng Vũ Diệp lại sử dụng cho mình?"
Suy nghĩ một hồi, hắn đã có suy đoán.
Đó là bản thân đi về phía đông, mà Hồng Vũ Diệp muốn tìm được hắn sẽ không còn dễ nữa.
Chỉ cần mình cách đủ xa, muốn tìm cũng cực kỳ khó.
Dù sao khoảng cách quá mức xa xôi.
Thực lực của Hồng Vũ Diệp không thể vượt qua khoảng cách này.
Giang Hạo cảm thấy khả năng rất cao, có thể nhớ kỹ, sau này có thể hữu ích.
Tất nhiên, cũng phải phòng ngừa bên kia cố ý hành động.
Phải xác định được.
Một chưởng này không gây ra bất kỳ tổn thương gì, hắn cũng không quan tâm.
Mà là ngã xuống giường, bắt đầu đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Khi thức dậy, hắn thấy cả người thanh tỉnh hơn không ít.
Chưa nói tới thay đổi bao nhiêu, nhưng tình trạng thực sự tốt hơn.
"Xem ra sau này phải thỉnh thoảng ngủ một giấc."
Mỗi ngày tu luyện, chế phù, quả thật cũng không được.
Đi vào viện, hắn nhìn linh khí xung quanh, lúc trước còn tưởng rằng lại là Bạch Dạ âm thầm làm gì.
"Đã lâu lắm rồi không đi qua đó, đi một chuyến xem sao."
Đêm đó, Giang Hạo đi đến Bách Cốt Lâm.
Chỉ là rất nhanh đã quay về.
Nguyên Thần sơ kỳ, thương thế cũng còn một ít.
Bạch Dạ này thực sự ra tay tàn nhẫn với mình.
Rơi vào đường cùng, Giang Hạo chỉ có thể một lần nữa buông tha, tiếp tục quan sát.
Thiên Trần sư huynh bên kia không có bất kỳ tin tức gì.
Cái chết của Ngữ Tuyên sư tỷ và Bách Kỵ sư huynh, dường như không làm bọn họ chú ý tới bất kỳ điều gì.
Cũng không ai để ý tới hắn.
Về phần vị Y Luyến sư tỷ kia, ngược lại đã qua đây một lần.
Xin lỗi hắn.
Dường như còn đang chờ Ngữ Tuyên sư tỷ trở về.
Giang Hạo có thể thông cảm, đối với Y Luyến sư tỷ mà nói, Ngữ Tuyên sư tỷ thật sự đối xử tốt với nàng.
Nhưng mà kiểu tốt này, có đôi khi cũng là một thứ độc.
Chỉ cần bất cẩn một chút hai người đều sẽ độc phát thân vong.
Ngẫm lại, Giang Hạo đôi khi cũng sẽ ra mặt.
Hôm nay hắn chưa hẳn sẽ trở thành Ngữ Tuyên ngày xưa,
Cách duy nhất có thể tránh khỏi chỉ có một, yên tâm tu luyện, chờ đợi tương lai.
Ngoài ra, Linh Dược Viên rốt cuộc không bao giờ gặp phải chuyện gì nữa.
Toàn bộ tông môn đều bước vào trạng thái nghỉ ngơi và hồi phục.
Bình tĩnh hơn rất nhiều.
Giang Hạo cũng vui vẻ như thế, thỉnh thoảng chỉ điểm Trình Sầu, rảnh rỗi sẽ đi quan sát Lâm Tri.
Lâm Tri rất tốt, xuân đi thu đến, mỗi ngày hắn đều lặp đi lặp lại chuyện tương tự, cho dù bị bắt nạt cũng toàn lực bảo vệ bản thân.
Mà đối mặt với hai người bạn tốt của mình, cũng chỉ có thể giữ im lặng.
Bởi vì chênh lệch quá lớn.
Mà hai người bọn họ cũng càng ngày càng ít đến rồi.
Tu vi chênh lệch, sẽ mang lại khoảng cách nhận thức, cho dù tình cảm của bọn họ có tốt, có ở cùng nơi cũng không cách nào trò chuyện được.
Là bọn họ thay đổi ư?
Không phải.
Chỉ là trưởng thành, mọi người đi về một con đường khác nhau.
Càng chạy càng xa, càng không có cách nào trò chuyện.
Một thế giới có cảnh giới cao không hiểu nổi, một cảnh giới thấp không hiểu được.
Lâm Tri ứng phó không nhất thiết phải tốt, nhưng mà đều gắng gượng qua rồi.
"Rất tốt." Giang Hạo nhìn xa không khỏi khen ngợi.
Nửa năm, tu vi của đối phương không có tiến triển, nhưng trong lòng ổn định hơn rất nhiều.
Mỗi ngày tu luyện chưa bao giờ dừng lại, cũng không bao giờ chán chường.
Mà là đang chờ đợi, chờ đợi một ngày biến hóa.
Phá kén thành bướm.
Mặc dù không thấy ngọn lửa hy vọng, nhưng mà hắn chưa từng bỏ cuộc, cũng không còn lo lắng.
Bây giờ là tháng Chín.
Cách thời gian bọn họ rời đi đã một năm.
Giang Hạo cũng bình tĩnh trải qua một năm này.
Qua vài tháng nữa, bọn họ sẽ đến Minh Nguyệt Tông.
Khi đó hắn cũng phải đi xem.
"Không biết có kịp tấn thăng hay không."
Nhớ tới hắn liền nhìn giao diện,
【 Tên: Giang Hạo 】
【 Tuổi: 29 】
【 Tu vi: Luyện Thần sơ kỳ 】
【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên. 】
【 Khí huyết: 62/100 (có thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 60/100 (có thể tu luyện) 】
【 Thần thông: 0/3 (không thể thu được) 】
"Gần đến 30 tuổi rồi."
"Tu vi cũng hơn một nửa."
Sau đó, hắn tiến về Vườn Linh Dược dự định quản lý linh dược.
Nhưng vừa mới đến đã có một vị nam tử tới gần hắn, cung kính nói:
"Giang sư huynh."
“Vị sư đệ này là?"
Giang Hạo nhìn người đàn ông trước mắt nhíu mày.
Hơi thở của đối phương hỗn loạn, nhưng có dấu hiệu đột phá.
Tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Với lại từ hơi thở đối phương tỏa ra, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi máu tanh.
Người này không bình thường.
Nhưng không phải là thân phận có vấn đề, mà là công pháp tu luyện.
"Làm sư huynh chê cười rồi." Người đàn ông cung kính nói:
"Tại hạ là đệ tử nội môn của Hoành Lưu Bộc, Bùi Nguyên.
Tìm tới sư huynh kỳ thật có chút vấn đề tu luyện muốn hỏi một chút."
Nói xong thậm chí hắn còn lấy ra năm mươi linh thạch.
Rất quý giá.
"Vấn đề tu luyện?" Giang Hạo vẫn chưa vội vàng nhận lấy.
"Đúng vậy, sư đệ ta muốn hỏi biện pháp tu luyện của Nguyện Huyết Đạo, bởi vì rất ít người tu luyện, chỉ có thể quấy nhiễu sư huynh." Bùi Nguyên nói.
Giang Hạo sửng sốt, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận