Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 964: Có Tài Đức Gì

Chương 964: Có Tài Đức Gì
Tây Bộ.
Thiên Văn Thư Viện.
Nhan Nguyệt Chi đứng trước cửa Thư Viện, nhìn về phương xa.
Căn cứ theo tin tức, Thiên m Tông sắp tới.
Nàng đến xem danh sách, xác định một chuyện.
Chuyện này vốn không có quan hệ gì với nàng. Mặc dù nàng đúng là đã mang về một số người, bọn họ cũng đang tiếp tục sinh sống ở trong Thư Viện, nhưng cũng không có tự do như vậy.
Nàng đang cầm tù hai người kia ở trong Thư Viện.
Xem qua một chút người có khả năng đến gần là chuyện đương nhiên.
Một lát sau.
Nơi xa có pháp bảo phi hành tới gần.
Pháp bảo lập tức rơi xuống đất, một đám người đi bộ đến trước cửa Thư Viện.
"Thiên m Tông mang theo đệ tử đến Thiên Văn Thư Viện."
Một nam tử trung niên cung kính mở miệng.
Nhan Nguyệt Chi đi tới, quần áo chỉnh tề dáng người đoan trang, giống như dung hợp cùng với xung quanh. Không nhìn thấy lực pháp thần quang hiển lộ, lại không ai dám khinh thường. Nàng nhìn xuống danh sách, nhìn thấy cái tên Tiêu Thành ở cuối cùng.
Sau đó, nàng nhường đường qua một bên, để người ta mang người Thiên m Tông đi vào.
Tiêu Thành là tên trước đây của Man Cốt.
Thấy bọn họ đi vào, Nhan Nguyệt Chi thuận miệng bổ sung một câu: "Ngoại trừ hậu viện, các ngươi có thể đi tham quan các nơi khác, không cần quá để ý."
Người đàn ông trung niên dẫn đầu nói cảm tạ.
Thực lực của đối phương vượt xa hắn, Tiên Môn dù sao cũng là Tiên Môn.
Chênh lệch quá xa.
Man Cốt phía sau cúi đầu, trong mắt có một loại khát vọng cực hạn đang được gắt gao đè ép xuống.
Nhan Nguyệt Chi không chờ đợi những người khác nữa mà là tiến vào trong Thư Viện.
Sau đó, nàng chào hỏi với người hậu cần, cho một người nghỉ mấy ngày.
Làm xong những chuyện này, nàng trực tiếp quay về trong sân của mình, bắt đầu đọc sách viết chữ.
Làm chuyện mình thích, khoan thai thanh lịch.
Khí tức bình hòa hiện lên xung quanh nàng.
Mỗi thời mỗi khắc đều đang biến cường.
Khu vực hậu cần của Thiên Văn Thư Viện.
Tang Tú đã hỏi thăm, mấy ngày nay chính là ngày mà người các nơi đến.
Nàng có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi, lo lắng.
Mặt khác, nàng muốn lén đến chỗ khách ở quan sát một chút, mình tìm không thấy, tốt xấu gì cũng có thể khiến cho người ta nhìn thấy.
Nhưng mà, rất nhiều chuyện đã sắp xếp xong xuôi từ trước, không đi được.
Chỉ có thể đợi qua mấy ngày nữa xem có được sắp xếp đi bưng trà rót nước hay không.
Hôm nay, nàng đến tìm quản sự để thương lượng.
Thật ra chuyện này rất khó, nhưng nàng rất muốn thử xem.
Chỉ là lúc nàng tìm tới, đối phương lại có chút kinh ngạc: "Cái gì? Bưng trà? Ngươi không biết sao?"
"Hả?" Tang Tú một mặt mờ mịt.
"Nhan tiên tử bảo ngươi mấy ngày nay không cần làm gì cả, mặt khác còn cho ngươi đủ quyền hạn, ngoại trừ việc không thể tùy tiện rời khỏi Thư Viện ra thì ngươi gần như có thể đi các nơi. Mặt khác, nàng còn bảo ngươi đến khu dệt vải của Thư Viện, nhận quần áo."
Quản sự nhìn Tang Tú, có chút tò mò: "Nhan tiên tử là gì của ngươi vậy?"
Tang Tú cũng rất mờ mịt, đúng vậy, đối phương là gì của mình chứ?
Thế mà lại đối tốt với mình như vậy?
Trong lúc nhất thời, hốc mắt của Tang Tú có chút ẩm ướt.
Nàng căn bản không biết nên báo đáp đối phương như thế nào.
Mặt khác, nàng cũng biết, người mình mong có lẽ đã tới.
Nếu không thì tại sao đối phương lại đột nhiên đưa ra sắp xếp như vậy?
Mình có tài đức gì?
Ban đêm.
Tang Tú nhìn thấy một nam tử mặc hắc bào đứng ở trong sân.
Hắn đứng ở nơi đó, thân thể giống như đều đang run rẩy.
Cho đến khi chiếc mũ màu đen trên đầu rơi xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giống như là thế giới vĩnh hằng.

Đảo Lưu Ly.
Trong một quán trọ cạnh sông và dựa vào núi, Giang Hạo khoanh chân ngồi ở bên trong trận pháp.
Lúc này, trận pháp có lực lượng thần hồn phun trào, còn có linh khí lăn lộn ở trong đó. Thần hồn đang nhanh chóng bị hấp thu.
Cùng lúc đó, trước mi tâm của Giang Hạo có một ngọn sơn hải đang dần ngưng thực, trở nên to lớn.
Có đại thế sơn hải hiển lộ rõ ràng. Lực lượng nặng nề khuếch tán ra, nhưng cũng không có tràn ra ngoài trận pháp.
Theo thời gian dần trôi, thần hồn Thánh Chủ càng ngày càng đơn bạc, cho đến khi chỉ còn lại một phần tư ban đầu, trận pháp lúc này mới ảm đạm đi.
Mà sơn hải phía trước mi tâm của Giang Hạo cũng chậm rãi tán đi.
Chờ lúc hắn mở mắt ra, trong mắt mang theo một loại áp bách, giống như có sơn hải đại thế khuếch tán, mang theo lực lượng trấn áp vô hình.
"Rất mạnh."
Giang Hạo đứng lên, nắm chặt tay, hắn có thể cảm nhận được một khi mình vận dụng Sơn Hải Ấn Ký thì có thể lấy đại thế sơn hải trấn áp xung quanh.
Hơn nữa, sức mạnh công kích của Sơn Hải Ấn Ký cũng không phải bình thường, đã vượt qua Vũ Hóa viên mãn bình thường.
Nếu như thần hồn Thánh Chủ đủ nhiều, sau khi tiêu hóa toàn bộ đúng là khó có thể tưởng tượng nổi.
Giang Hạo cảm khái một câu rồi rời khỏi phòng.
Hắn muốn đi tìm hiểu tin tức liên quan tới Long quật và các cường giả tham dự, để đề phòng một hai.
Long quật là cạm bẫy mà Đại Thiên Thần Tông thả ra, vật bên trong nhất định sẽ thu hút cường giả.
Dù thế nào cũng không thể nào là sân nhà của Luyện Thần, Phản Hư được.
Đảo Loạn Thạch bị hạn chế, mạnh nhất chính là đảo chủ Vũ Hóa sơ kỳ.
"Không biết với tu vi này của ta có thể đi vào được hay không."
Hắn nhớ Cung phu nhân còn đang ở bên trong, muốn biết tin tức gì đều có thể hỏi thăm nàng.
Không chỉ như thế, còn có Chân Long.
Đáng tiếc là không cách nào giao lưu với Chân Long.
Kẽo kẹt!
Mở cửa phòng, một con chó màu đen đứng lên, vẫy đuôi với hắn.
Bộ lông đen nhánh có chút tỏa sáng, hơn nữa còn cao hơn không ít.
Có thể là do trước đó được ăn một bữa tốt.
Cửu U dường như đã có thêm linh trí.
"Coi như hiểu chuyện."
Không có ý đồ chạy trốn, nếu không hắn sẽ trực tiếp phong ấn, sau đó đặt cùng một chỗ với Thiên Cực Ách Vận Châu.
"Gâ ~ "
Tiểu Uông kêu một tiếng, yên tĩnh theo ở phía sau.
Coi Giang Hạo như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Thấy thế, Giang Hạo cũng không có để ý nhiều, mà là đổi một gương mặt cho Tiểu Uông, biến nó thành một con chó con màu trắng đen.
Vì để uy vũ hơn một chút, hắn biến nó lớn hơn không ít, nhìn như này cũng không có vấn đề gì.
Để Tiểu Li nuôi cũng không dễ dàng bị nhận ra.
Sau đó, hắn đi đến trước cửa phòng Hồng Vũ Diệp, gõ hai tiếng, không có ai trả lời.
Do dự một chút, hắn mở cửa tiến vào.
Chỉ thấy đối phương đang dùng một tay chống cằm, đôi mắt đẹp nhắm chặt, là đang nghỉ ngơi.
"Tiền bối?" Giang Hạo kêu một tiếng.
Không thấy đáp lại.
"Tiền bối ngủ rồi sao?" Giang Hạo cất bước đi vào.
Có lẽ có thể thử giám định một chút.
Vào lúc hắn tới gần dự định sử dụng thần thông, đối phương đột nhiên mở miệng: "Đi mua một ít đồ ăn."
Giọng nói này xuất hiện đột ngột, khiến Giang Hạo vốn đang chột dạ không khỏi cảm thấy sợ hãi. Hắn vội vàng cúi đầu hành lễ rồi ngay lập tức lui ra ngoài.
"Hô ~ "
Vừa rời khỏi quán trọ, Giang Hạo liền thở phào một cái.
Xem ra giám định chỉ có thể chờ đợi cơ hội, không thể cố gắng tiến hành.
Sau đó, hắn bắt đầu tìm kiếm chỗ bán đồ ăn.
Bởi vì lui ra ngoài quá vội vàng, hắn cũng không hỏi thăm Hồng Vũ Diệp muốn ăn cái gì, chỉ có thể dựa vào cảm giác của bản thân để mua.
Trên đường phố người đến người đi, ngoài lượng lớn người tu tiên ra, còn có rất nhiều người bình thường.
Tiểu thương, cửa hàng gì đó đều là người bình thường.
Xem ra người bình thường trong tòa thành này không ít.
"Bánh nướng, bánh nướng đây."
Một giọng nói đột nhiên truyền đến.
"Bánh nướng bán thế nào?" Giang Hạo đi vào sạp bánh nướng, hỏi.
"Ba đồng." Chủ quán cười nói:
"Công tử có muốn mua một cái không?"
"Cha ta vò bánh cho ngươi." Một bé gái khoảng năm tuổi bên cạnh cầm một đống bột, cười nói.
Chủ quán vội vàng dặn dò con gái đừng chạy ra ngoài.
Giang Hạo nhìn qua bọn họ, chậm rãi gật đầu: "Được."
"Chúng ta cũng muốn, muốn ba cái." Một giọng nói cởi mở truyền đến.
Giang Hạo nhìn lại, phát hiện là Đường Nhã, mà phía sau nàng chính là Đào tiên sinh và Chu Thâm.
Chủ động tìm tới?
Bạn cần đăng nhập để bình luận