Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 303: Ngươi Tưởng Ta Là Trúc Cơ Sơ Kỳ Sao

Chương 303: Ngươi Tưởng Ta Là Trúc Cơ Sơ Kỳ Sao
Chương 303: Ngươi Tưởng Ta Là Trúc Cơ Sơ Kỳ Sao
Cảm giác được người tới, Giang Hạo nhíu mày lại.
Một Kim Đan, nhất là Kim Đan vừa thăng cấp, hắn không có cách nào biết được quá nhiều tin tức từ trong miệng đối phương.
Tuy nhiên, cũng không sao, hắn còn có cơ hội.
Không thể sốt ruột.
Kiên trì chờ đợi.
"Đạo hữu, lại gặp mặt rồi." Bộ Hải Thành đứng ở bên ngoài trận pháp, cười nói.
Giang Hạo nghe vậy, đi ra ngoài.
Hai người bước vào trong rừng cây.
Giang Hạo vẫn chưa phát hiện ra đối phương có dấu hiệu ra tay, nhưng vẫn duy trì sự cảnh giác.
Kim Đan có đôi khi cũng tồn tại nguy hiểm, không chỉ có vậy còn phải cảnh giác xem có mai phục không.
Đề phòng sự cố bất ngờ xảy ra.
"Lần này, ngươi muốn hỏi gì?" Giang Hạo bình thản nói.
"Diệp Đông có hỏi gì không?" Bộ Hải Thành nhìn xung quanh với vẻ mặt cảnh giác.
"Không." Giang Hạo thành thật trả lời.
Diệp Đông đã không nói chuyện được nữa, bây giờ người nói chuyện là Thượng An.
"Gần đây, hắn có gì khác thường không?" Bộ Hải Thành lại hỏi.
"Chắc đang chuẩn bị gì đó." Giang Hạo đáp lại.
"Cụ thể là gì?" Mặc dù Bộ Hải Thành biết không thể có đáp án nhưng theo bản năng vẫn hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
"Chúng ta sắp bắt đầu thực hiện kế hoạch, đại khái vào ngày kia. Đến lúc đó, Diệp Đông rời đi, ngươi đi ra nói cho chúng ta biết.
Hắn không rời đi, ngươi cũng phải nghĩ cách để cho hắn đi.
Sau đó, người tiếp ứng ngươi là Tuyết Nguyệt tiên tử.
An toàn của ngươi cũng do nàng chịu trách nhiệm." Bộ Hải Thành cười nói:
"Tuyết Nguyệt tiên tử là cường giả Nguyên Thần, như vậy an nguy của ngươi tuyệt đối không xảy ra sai sót gì."
Giang Hạo hạ thấp mi, ý ngươi là bảo ta chạy trời không khỏi nắng?
Hắn im lặng suy nghĩ một lát mới nói:
"Có thời gian hạn chế không?"
"Có, phải trước khi trời tối." Bộ Hải Thành nói.
Quả nhiên tới vì nguy cơ ban ngày. Nhưng bọn họ tiến vào thế nào? Giang Hạo suy nghĩ cực nhanh, sau đó nói:
"Ta làm sao liên hệ được với các ngươi?"
"Ngươi sử dụng cái này." Bộ Hải Thành ném ra một miếng ngọc bội.
Sau khi kiểm tra sơ qua, Giang Hạo cũng biết cái này dùng để định vị.
Sau đó, Bộ Hải Thành tính rời đi.
Vì lý do an toàn, Giang Hạo giám định đối phương.
Vẫn chưa có nhắc nhở nguy hiểm gì, tuy nhiên nhận được tin tức, hai ngày sau, hắn mất đi giá trị, cũng sẽ mất mạng.
Vạn Vật Chung Yên không thu nhận hắn.
Giang Hạo: "..."
Tư chất của mình cũng không tệ, Vạn Vật Chung Yên thu nhận người khắp nơi, lại có thể chướng mắt mắt.
Bởi vì quan niệm khác nhau sao?
Ngày hôm sau.
Lúc mọi người đều ở đó, Giang Hạo nói với tất cả mọi người:
"Ngày mai sẽ có người bắt đầu đánh mỏ quặng. Ngày mai, sau khi các ngươi ra ngoài thì tốt nhất trực tiếp rời khỏi Huyết Triều Lâm."
"Có người muốn đánh mỏ quặng sao?" Đinh Dư lộ vẻ nghi ngờ:
"Vì sao?"
"Bởi vì Tiểu Mị à?" Thượng An đạo nhân hỏi.
"Không phải." Giang Hạo lắc đầu:
"Mục đích của bọn họ hẳn là nguy cơ ban ngày. Cho nên sáng mai, một khi tiền bối rời đi, bọn họ sẽ ra tay."
"Kế hoạch của ta là tối ngày mốt, chậm hơn bọn họ một ngày. Xem ra, tối nay tốc độ của ta phải nhanh hơn mới được." Thượng An đạo nhân nhíu mày.
"Vật kia thì làm thế nào?" Cố Văn nhìn về phía khoáng thạch và linh dược bên cạnh.
"Chia đều." Thượng An đạo nhân nói.
Trong lòng Giang Hạo thở dài, thế này là giải tán rồi.
Thật ra có người giúp tìm linh dược, còn có người bán quặng giúp, cuộc sống như thế thật sự không tệ.
Chia ra lợi ích thu được cũng xem như hợp lý, tất cả mọi người không ai nhàn rỗi.
Đám người Cố Văn cũng cảm thấy đáng tiếc.
Tuy nhiên, bọn họ tuyệt đối không chất vấn lời Giang Hạo nói, bởi vì trước đó không lâu, bọn họ đã gặp được Hạ Đông.
Khi đó, Hạ Đông thành công bước vào Kim Đan sơ kỳ.
Nàng qua tìm bọn họ không phải muốn gia nhập bán quặng lại.
Mà nói cho bọn họ biết một câu, đó là Giang Hạo còn lâu mới đơn giản như bọn họ nghĩ.
Có lẽ hắn đến chỉ vì đào quặng.
Hơn nữa, nàng còn nói lúc sắp rời đi, tốt nhất là nghe theo lời khuyên của Giang Hạo.
Hắn nói mấy câu có thể trực tiếp tăng thêm xác suất thăng cấp thành công.
Điều này khiến bọn họ chấn động.
"Nếu không, Thượng An đạo nhân thu đồ trước, chờ tất cả lắng xuống, chúng ta lại tiếp tục?" Cố Văn đột nhiên đề nghị.
"Ta không có ý kiến." Đinh Dư lập tức tán thành.
"Không được." Thượng An đạo nhân lắc đầu:
"Mấy ngày nữa, ta muốn thử rời đi, nếu thất bại đại khái sẽ chết ở đây.
Cho nên, nếu sau này các ngươi muốn tiếp tục, vậy đổi một người khác cất đồ là được rồi."
"Vậy giao cho Giang đạo hữu?" Cố Văn thử hỏi.
Giang Hạo không trả lời ngay, hắn đang tính toán chuyện sau này.
Vạn Vật Chung Yên có ảnh hưởng không nhỏ, nhưng sau này vẫn còn mấy tháng, đương nhiên tiếp tục như vậy là tốt nhất.
Bạn hợp tác khác chưa chắc đã tốt như những người này được.
Cho nên vẫn có thể tiếp tục.
"Được, vậy ngày mai ta sẽ thu đồ." Giang Hạo đáp lại.
"Linh dược thì sao?" Đinh Dư hỏi.
"Cũng vậy, ta có thể thu." Giang Hạo dừng lại một lát mới nói tiếp:
"Phần của Thượng An tiền bối, tốt nhất tối nay nên thu sớm."
Lần này, Thượng An đạo nhân bị ép phải ra, cho nên theo quy định có thể được chia đồ.
Đương nhiên, Thượng An tiền bối có tu vi cao, không phù hợp với quy định cũng không sao.
Nói chung, không làm cho đối phương thấy phản cảm mới là quan trọng nhất.
Dù sao, nếu đối phương muốn trở mặt, mọi người sẽ chẳng có gì hết.
Thượng An đạo nhân không từ chối điều này, hình như cũng rất cần phải linh thạch.
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Thượng An đạo nhân đi ra, đã nhìn thấy nhà kho và linh dược bên ngoài biến mất.
Hắn không cần linh dược, bởi vì không có cách nào mang theo.
Cho nên được chia thêm một ít khoáng thạch.
"Hai vị tiểu hữu kia đã rời đi sao?" Thượng An đạo nhân hỏi.
"Ừ." Giang Hạo trả lời, sau đó hỏi:
"Tiền bối tính làm thế nào?"
Tối hôm qua, Giang Hạo không đào quặng mà quan sát xung quanh.
Hắn phát hiện xung quanh xuất hiện thêm một số linh thú.
Rất nhiều.
Rất có khả năng có liên quan tới Vạn Vật Chung Yên.
"Ta cũng đào sắp xong rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi. Đến lúc đó, có cơ hội ta sẽ trực tiếp bước vào, chỉ cần đào được Tiểu Mị, ta có thể đưa nàng cùng rời khỏi Thi Giới." Thượng An đạo nhân nói.
Giang Hạo im lặng một lát mới khẽ nói:
"Xác suất thành công có cao không?"
"Hai người thì phải thử, nhưng xác suất một người ra ngoài sẽ thành công rất cao." Thượng An đạo nhân mỉm cười nói:
"Đây là biện pháp tốt nhất mà ta có thể nghĩ được."
Có đáng không? Trong lòng Giang Hạo nghi ngờ, nhưng không hỏi ra miệng.
"Buổi chiều, tiền bối phải rời khỏi đây. Bọn họ sẽ ra tay vào chập tối, có thể càng có cơ hội hơn." Đây là giới hạn Giang Hạo có thể làm được.
Hắn là một Nguyên Thần hậu kỳ không thể tham dự vào chuyện này, cho nên hắn sẽ rời xa nơi này.
"Cảm ơn." Thượng An đạo nhân cảm kích nói.
Buổi trưa.
Giang Hạo từ một số sóng linh khí dao động, cảm giác được rất nhiều linh thú đang đến gần.
Không chỉ vậy, còn có một loại sóng khí tức dao động chắc hẳn vượt quá Nguyên Thần.
Quả nhiên, lựa chọn rời đi mới là chính xác nhất.
Vừa qua buổi trưa, Thượng An đạo nhân đã từ biệt rời đi.
Giang Hạo thấy vậy cũng không do dự nữa.
Hắn đi tới một khu vực có sóng linh khí dao động bình thường nhất.
Ở đây thuận tiện cho hắn rời đi.
Đến chỗ này, hắn lại kích hoạt ngọc bội.
Không bao lâu, hắn cảm giác được có Nguyên Thần tới gần.
Quả nhiên là Tuyết Nguyệt tiên tử lúc trước.
Nàng mặc trang phục màu trắng, vẻ mặt lãnh đạm, vừa qua đã hỏi:
"Diệp Đông rời đi rồi sao?"
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Hắn có nói gì không?" Tuyết Nguyệt tiên tử lại hỏi dò.
"Hắn mang đi tất cả mọi thứ, chắc là có phát giác." Giang Hạo trả lời vấn đề, sau đó mở miệng hỏi thăm:
"Có phải các ngươi bắt đầu thực hiện kế hoạch không? Ta phát hiện xung quanh có linh thú, đây cũng là một phần của kế hoạch à?"
"Ngươi không cảm thấy ngươi hỏi quá nhiều sao?" Tuyết Nguyệt tiên tử nhìn Giang Hạo, châm chọc:
"Ngươi chưa từng nghĩ tới. ngươi là một Trúc Cơ hậu kỳ căn bản không có tư cách mở miệng hỏi thăm sao?
Ta cảm giác ngươi không biết sợ."
Giang Hạo nhìn thấy ngọc bội của đối phương sáng lên, hình như có thứ gì truyền ra, tiếp đó hắn lại cảm thấy linh khí xuất hiện dao động.
Hình như bắt đầu rồi.
Thấy vậy, hắn lại yên lòng:
"Tiền bối truyền tin tức đi?
Lúc rảnh rỗi có thể trả lời vãn bối một vài vấn đề không?"
"Nghe giọng điệu này của ngươi, ngươi xem ta là Trúc Cơ sơ kỳ sao?" Tuyết Nguyệt tiên tử cười lạnh, uy áp của Nguyên Thần tản ra.
Lúc này, nàng nhìn chằm chằm vào Giang Hạo với vẻ mặt lạnh lùng:
"Lẽ nào ngươi không phát hiện ra sao? Giá trị của ngươi đã không còn nữa."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận