Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 541: Thì Ra Thiên Vương Có Ý Định Này

Chương 541: Thì Ra Thiên Vương Có Ý Định Này
Chương 541: Thì Ra Thiên Vương Có Ý Định Này
Giang Hạo nhìn Thiên Vương trước mắt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Tu vi của đối phương vẫn là Nguyên Thần hậu kỳ, không biết là vẫn luôn như này hay là rơi xuống trong hai tháng ở trong này.
Nhưng mà cũng tính là ưu đãi.
Còn có thể tiếp tục ổn định tại Nguyên Thần hậu kỳ.
Trang Vu Chân là đau khổ duy trì Nguyên Thần sơ kỳ, đã lâu như vậy, hắn đã hao hết tâm lực.
Đây còn là do Vô Pháp Vô Thiên Tháp nhường nữa.
Nếu không hắn đã sớm biến thành Luyện Khí và đi đào quáng rồi.
Sau khi lên tiếng chào hỏi với đối phương, Giang Hạo quay đầu nhìn về phía nhà tù số ba.
Là một tiên tử mặc váy màu trắng bạc, y phục trên người sạch sẽ lạ thường, làn da cũng trắng nõn như tuyết.
Đây là người Bạch Chỉ Trưởng lão để cho ta gặp? Thoạt nhìn cũng không có gì đặc thù, nhưng mà thực lực còn cao hơn Hải La Thiên Vương.
Đối phương trước mắt là Nguyên Thần viên mãn.
Nhưng mà không bao lâu nữa sẽ rơi xuống, đại khái qua một thời gian ngắn thì người có tu vi cao nhất nơi này vẫn là Hải La Thiên Vương.
Sau đó, Giang Hạo đón ánh mắt khiêu khích của Hải La Thiên Vương, nói khẽ:
"Thiên Vương, đã lâu không gặp."
"Thiên Vương? Thiên Vương là cho ngươi kêu sao?" Hải La Thiên Vương cười lạnh:
"Tới hành lễ, gọi bản Thiên Vương một tiếng Thiên Vương gia gia."
Giang Hạo: "…"
Hắn trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, Hải La Thiên Vương không sợ sinh tử, không sợ cực hình.
Người Vô Pháp Vô Thiên Tháp không có biện pháp nào với hắn, vẫn phải nghe hắn ồn ào.
Trước kia Trang Vu Chân cũng là như thế này, thế nhưng không thuần túy như Hải La Thiên Vương.
Giám định.
Giang Hạo cũng không có ý định nói thêm cái gì, muốn nhìn xem vị Thiên Vương này có tính toán gì.
Không có Diệu An Tiên, cũng không có gì để trói buộc đối phương cả.
Vậy cũng chỉ có thể nhìn hắn hung hăng càn quấy.
Chỉ là tại sao hắn lại tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp, quả thật làm cho người nghi hoặc.
【 Hải La: Một trong Thập Nhị Thiên Vương của vùng biển Thiên hà, tu vi bị Vô Pháp Vô Thiên Tháp hấp thu, còn sót lại Nguyên Thần hậu kỳ. Thoát khỏi vùng biển Thiên Hà đi vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, một là vì khiến khí vận Thiên Vương rời khỏi thân thể đi tới chỗ Diệu An Tiên, có xác suất cứu được nàng.
Hai là vì muốn lấy lại danh dự ở chỗ của ngươi, hắn hôm nay cảm thấy mình không có chút nhược điểm nào, không chịu bất kỳ người nào dùng thế lực bắt ép. Cảm thấy ngươi nhất định sẽ hỏi về bí mật Vạn Vật Chung Yên và Đại Thiên Thần Tông, thế nhưng hắn sẽ không nói, cho ngươi tức chết. 】
Giang Hạo: "…"
Một phần mục đích của Hải La Thiên Vương chính là vì lấy lại danh dự?
Nhưng mà khí vận Thiên Vương là gì gì?
Cái này có thể giải cứu Diệu An Tiên ở dưới vực sâu đáy biển?
Xem dáng vẻ là cần Vô Pháp Vô Thiên Tháp trợ giúp.
Bất kể như thế nào, Hải La Thiên Vương thật sự đúng là một người si tình.
Đáng tiếc đối phương dường như không quá cảm kích.
Nhìn tầm mắt vừa khiêu khích vừa lo lắng của Thiên Vương, Giang Hạo liền cảm thấy buồn cười.
"Ngươi đang lo lắng cái gì?" Hắn đột nhiên hỏi.
Hải La Thiên Vương cười ha ha: "Lo lắng? Nực cười, bản Thiên Vương là sợ ngươi không có biện pháp, cho ngươi một chút mặt mũi. Bản Thiên Vương chỗ nào cũng không cứng rắn, chỉ có xương cốt cứng rắn, nói cái gì chính là cái đó. Hiện tại chính là thích nói chuyện lớn tiếng."
Giang Hạo nhìn đối phương, cuối cùng cũng không nói gì.
Bạch Trưởng lão chỉ bảo hắn tới đây để gặp Thiên Vương, cũng không bảo hắn thẩm vấn.
Nếu như Hải La Thiên Vương muốn đắc ý, vậy thì để cho hắn đắc ý đi.
Không cần thiết phải ảnh hưởng đến hắn.
Sau đó, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía trên người nữ tử kia, khí tức bình ổn, tu vi hạ xuống chậm rãi.
Năng lực khống chế không kém Trang Vu Chân, đây cũng là một nhân vật lợi hại.
"Một Kim Đan?" Bạch y nữ tử nhướng mày:
"Kim Đan tại sao lại diễu võ giương oai ở chỗ này?"
Giang Hạo tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, cảm giác có chút kỳ quái.
Mặc dù Vô Pháp Vô Thiên Tháp sẽ áp chế cảm giác, thế nhưng hắn hiện tại đang dùng tầm mắt để xem xét.
Có thể nhìn thấy một chút khí tức kéo dài.
Mà khí tức kéo dài của nữ tử này có chút kỳ quái, giống như từng gặp qua ở đâu, lại hoàn toàn không cách nào bắt lấy.
Càng nhìn trong lòng Giang Hạo càng nghi hoặc, giống như muốn bắt được cái gì đó từ trong bóng tối.
Lại giống như là vẫn không thể bắt được.
"Càn rỡ."
Giọng nói âm u cắt ngang trạng thái của Giang Hạo.
Trong lúc nhất thời, hắn lấy lại tinh thần, lại nhìn về phía đối phương, nhưng không còn cảm giác trước đó nữa.
Giang Hạo bỏ qua việc này, trong lòng thở dài, nếu như vừa rồi mà tiếp tục.
Hắn có lẽ có thể bắt được vật kia.
Cụ thể là cái gì, còn không có đầu mối.
Thế nhưng luôn cảm thấy một khi bắt được, hắn sẽ có một sự thay đổi cực lớn.
"Một Kim Đan mà cũng dám mạo phạm ta?" Nữ tử trong nhà tù lạnh lùng nói:
"Thiên m Tông sự thật vô sỉ, lại dám vũ nhục ta như thế."
"Nơi này là Ma Môn." Trang Vu Chân nhắc nhở.
Bạch y nữ tử: "…"
Giang Hạo cũng không để ý, sau khi xác định vẫn còn một chút thời gian.
Hắn tới trước mặt Trang Vu Chân, đưa vài hũ rượu lên.
"Muốn học cái gì?" Trang Vu Chân khách khí nói.
"Không phải muốn học cái gì, là muốn hỏi một chút khi nào Thi Giới mở." Giang Hạo nhẹ giọng mở miệng.
Hắn còn nhớ rõ, Thượng An Đạo Nhân đã rời khỏi Hạo Thiên Tông.
Bây giờ không biết đi tới nơi nào, theo lý thuyết thì sẽ đi phía Tây hoặc phía Bắc, Thi Giới Hoa lưu thông ở hai chỗ này.
Thượng An Đạo nhân muốn vào Thi Giới, chỉ có hai lựa chọn này.
Mặc dù Thiên m Tông cũng có, nhưng mà nơi này xa xôi, tin tức khó mà truyền đến phía Đông.
"Thi Giới Hoa?" Trang Vu Chân lắc đầu:
"Còn chưa đến lúc, mặc dù đã qua mấy năm, nhưng Thi Giới Hoa không nở sớm như vậy. Hơn nữa cũng không sắp nở hoa, các ngươi xem hạt giống liền biết, có một loại phương pháp phân rõ."
Sau đó Trang Vu Chân nói rõ chi tiết về chuyện này, Giang Hạo nhớ kỹ.
Sau đó có thể giao cho các sư huynh sư tỷ trong tông môn xử lý.
Sau khi kết thúc, Giang Hạo nhìn người nam tử trung niên chật vật trước mắt, đột nhiên nói:
"Muốn cái gì không?"
Chuyện Khuất Trọng mất tích không có gì đáng nói, không tiến triển chút nào.
Đã nhiều năm như vậy, đối phương cũng không còn quá để ý nữa.
Cho nên không có gì đáng nói, chỉ có thể hỏi về nhu cầu.
"Lần sau có thể mang thịt không?" Trang Vu Chân uống rượu, hỏi.
"Được." Giang Hạo gật đầu.
Sau đó, hắn quay người rời đi.
Nhìn Giang Hạo rời đi, Trang Vu Chân lườm Hải La Thiên Vương một cái, nói:
"Ngươi không phải không sợ sao? Vừa rồi tại sao lại không kêu gào."
Hải La Thiên Vương ngẩng đầu khinh thường nói: "Ta cảm thấy hắn không có bị kích thích, cho nên liền tha hắn một lần."
"Ngươi là nhìn thấy được vẻ bình tĩnh từ trong ánh mắt của hắn cho nên, chột dạ?" Trang Vu Chân hỏi.
Trước khi Giang Hạo vẫy chào, tất cả đều là nói suông.
Một khi vẫy chào, còn không sợ hãi.
Đây mới thực sự là đánh bại thần thoại.
Hải La Thiên Vương cười ha ha:
"Trò chơi đương nhiên là phải chơi như này mới thú vị. Thần thoại cũng phải dần tan rã mới có cảm giác thành công, các ngươi cho là bản Thiên Vương ở tầng năm với tâm thái gì? Không, là tại mười tám tầng của Vô Pháp Vô Thiên Tháp."
"Mười tám tầng, ngươi phối hợp được sao?" Bạch y nữ tử bên cạnh nói.
Hải La Thiên Vương lạnh lùng nói: "Im miệng, kỹ nữ."
Đối phương: “…”
Giang Hạo rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, trong lúc đó hắn gặp Tả Thành sư huynh.
Sau đó hắn nói lại chuyện liên quan tới Thi Giới Hoa.
Cũng tính là có thu hoạch, lộ ra việc hắn không phải là không có quan hệ gì với nơi này.
Có giá trị, mới dễ dàng tạo mối quan hệ cùng những người này.
Tả Thành cũng nói cho hắn biết, qua một thời gian ngắn nữa Ngân Sa sư tỷ sẽ trông giữ nơi này một lần nữa.
Nghe vậy, Giang Hạo cũng là cao hứng.
Hắn và Ngân Sa sư tỷ cũng coi như là quen biết.
Lần sau có thể dành thời gian ra nói chuyện với nàng. Tốt nhất là có thể hỏi về chuyện liên quan tới chỗ sâu, không đến mức không biết gì cả.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận