Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 137: Tàn Nhẫn

Chương 137: Tàn Nhẫn
Đắt hơn năm linh thạch.
Nhưng mà cũng không còn cách nào khác.
Nếu không mua thì với số lá trà còn sót lại của hắn không biết có thể kiên trì được bao lâu.
"Lấy ba mươi tiền đi." Giang Hạo mở miệng nói.
Nghe vậy, Trần Tư Tư sững sờ tại chỗ.
Nàng lần đầu tiên gặp người mua lá trà như thế.
Nhưng nàng phải thông báo cho Giang Hạo một tin tức không tốt, tổng cộng chỉ còn lại hai mươi tiền.
Cuối cùng Giang Hạo mua hai mươi tiền, tốn một ngàn mốt, còn lại một vạn ba ngàn hai.
Sau khi cất Tuyết Hậu Xuân, hắn có chút tò mò mà hỏi một câu:
"Có Thiên Thanh Hồng không?"
Hắn mới chỉ hỏi thăm qua giá cả của Thiên Thanh Hồng ở Thiên Âm Tông.
Chưa bao giờ hỏi thăm ở các chỗ khác, cho nên có chút tò mò.
"Thiên, Thiên Thanh Hồng?" Trần Tư Tư có chút khó có thể tin nổi.
Nàng cũng là lần đầu tiên nghe qua cái tên này, thế nhưng đây đã không thể dùng đắt đỏ để giải thích nữa.
Còn tại sao nàng lại biết, là bởi vì chỗ của bọn hắn thật sự có một tiền.
Nghe nói là một nhân vật lớn nào đó mất trăm phương ngàn kế mới lấy được, sau đó gửi bán ở trong này.
"Có sao?" Sau khi biết được tin tức, Giang Hạo hơi kinh ngạc:
"Giá bán thì sao?"
"Nói là hơn chín nghìn, muốn ta thông báo giúp ngài sao?" Trần Tư Tư vô ý thức mà dùng tôn xưng.
"Thông báo đi." Nghe thấy là hơn chín nghìn, Giang Hạo liền muốn nhìn một chút.
Nếu như quả thật là Thiên Thanh Hồng bình thường, hơn chín nghìn thì có thể mua.
Bởi vì trở về sẽ phải tốn một vạn.
Sau đó Giang Hạo lại nhìn hạt giống linh dược một chút, hắn mua hai viên hạt giống Minh Nhật Thanh Tuyết.
Là nguyên liệu chính của một loại đan dược có tác dụng là Ngưng Thần.
Có mùi thơm ngát, linh khí ôn hòa.
Thiên Hương Đạo Hoa cũng có mùi thơm ngát, cộng với linh khí ôn hoà.
Minh Nhật Thanh Tuyết Hoa vừa vặn ăn khớp.
Một hạt giống một trăm linh thạch.
Hai hạt hai trăm.
Linh dược này không kém, có lẽ lúc nở hoa có thể xuất hiện một cái bọt khí màu lam.
Nhưng mà để hạt giống có thể sinh trưởng bình thường, hắn lại mua mười bốn bình Linh dịch.
Một bình cũng là ba mươi.
Tốn bốn trăm hai.
Không bao lâu sau, một vị lão giả đi vào trong phòng.
Ti vi Trúc Cơ viên mãn.
"Là ngươi muốn Thiên Thanh Hồng?" Trần lão dò hỏi.
Trúc Cơ trung kỳ, hắn làm sao cũng không cảm thấy người này có thể mua được.
"Có thể kiểm hàng trước không?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
Sau khi do dự một chút, Trần lão lấy một chiếc hộp đẹp đẽ ra.
Bên trong thật sự là một tiền Thiên Thanh Hồng.
Lúc mở ra, Giang Hạo ngửi được mùi thơm ngát, lá trà xanh biếc, ở rìa có một vệt đỏ.
Trà ngon.
Chỉ nhìn sự linh động của lá trà, hắn liền biết phẩm chất Thiên Thanh Hồng này không kém.
Sau khi đóng hộp lại, hắn nhấc lông mày nhìn lão giả: "Giá bán thì sao?"
"Nếu như tiểu hữu thật sự muốn, chúng ta đưa ra giá chín ngàn ba." Trần lão không dám nói quá cao.
Lá trà này để ở đây đã lâu rồi, bọn hắn cũng vội bán.
Giang Hạo không có hai lời, trực tiếp đưa linh thạch.
"Không có vấn đề, ta sẽ mang lá trà đi." Giang Hạo bình tĩnh nói.
Kiếm lời bảy trăm linh thạch.
Nhưng mà lần mua sắm lá trà này, đã tiêu hao phần lớn linh thạch của hắn.
Trước đó hắn có một vạn bốn ngàn ba linh thạch, bây giờ chỉ còn lại ba ngàn ba.
Thực ra cũng không ít.
Không để ý đến sự kinh ngạc của những người kia, Giang Hạo đi ra khỏi Vân Thượng Các.
Hắn nhìn lầu các cách đó không xa, nơi đó có một ít cửa hàng.
Tả Lam buôn bán người có thiên phú chính là ở chỗ đó.
Say khi xác định chênh lệch thời gian không nhiều, hắn liền đi về phía bên kia.
Lúc đi vào, hắn tới khu vực mà Tả Lam sử dụng.
Phát hiện không gian nơi này không nhỏ, còn có không ít gian phòng.
"Đạo hữu, mời vào bên trong." Một vị nam tử trẻ tuổi dẫn đường trước mặt Giang Hạo.
"Ngươi là Tả Lam?" Trên đường đi, Giang Hạo hỏi.
"Đạo hữu cảm thấy phải, vậy đó chính là ta. Nếu như đạo hữu cảm thấy ta không phải, vậy coi như không phải." Nam tử trẻ tuổi cười nói.
Giang Hạo quan sát hắn một thoáng.
Tu vi Trúc Cơ trung kỳ, tinh thần kéo dài có chút quái dị.
Chắc là khôi lỗi của Tả Lam.
Hắn thật sự không hành động thiếu suy nghĩ, mà đi theo người vào phòng nhỏ.
Không gian nơi này không lớn, có bàn trà điểm tâm, nhìn cũng không quá chen chúc.
"Đây là danh sách." Nam tử tự xưng là Tả Lam đưa danh sách cho Giang Hạo, bình tĩnh nói:
"Đạo hữu tới chậm, trước mắt chỉ còn lại hai người, đạo hữu nhìn một chút xem có vừa ý hay không."
Giang Hạo nhìn danh sách, phát hiện phía trên có hơn hai mươi cái tên, giới tính, tuổi tác, thiên phú, đều được đánh dấu.
Hơn hai mươi người, chỉ còn lại hai người cuối cùng vẫn chưa có người nào mua.
"Không phải buổi chiều mới bắt đầu sao?" Giang Hạo nhìn danh sách, thuận miệng hỏi.
Trên danh sách có mười cô gái, mười ba nam hài.
Lớn nhất là mười bốn tuổi, nhỏ nhất bảy tuổi.
Giang Hạo còn chưa thấy hành vi như này ở Thiên Âm Tông.
Thiên Âm Tông bắt người về làm việc cũng không bắt trẻ nhỏ như vậy.
“Đương nhiên là bọn hắn muốn bắt đầu sớm một chút, khách hàng làm trọng, ta đương nhiên phải bắt đầu sớm rồi." Người tự xưng Tả Lam kia cười cười, tiếp tục nói:
"Như thế nào? Đạo hữu muốn người nào?"
"Xuân Vũ, nữ, mười tuổi, thiên phú hạ đẳng." Giang Hạo nhìn danh sách rồi tiếp tục nói:
"Thiết Đản, nam, mười một tuổi, thiên phú trung đẳng."
"Đều được tìm tới từ đâu vậy?" Giang Hạo tò mò hỏi.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, dường như là đang nói chuyện phiếm.
"Bắt ở thôn xung quanh, được ta bắt về sẽ có khả năng thay đổi vận mệnh, theo lý thuyết thì ta hẳn là đại ân nhân của bọn hắn. Đáng tiếc bọn hắn không hiểu chuyện.
Nhất là cha mẹ của Xuân Vũ kia, thế mà cầm cuốc muốn công kích ta, đúng là ngu muội vô tri." Người tự xưng là Tả Lam lắc đầu cười nói.
"Sau đó thì sao?" Giang Hạo hứng thú mà hỏi.
"Ta liền giúp nhà bọn hắn dọn dẹp nhân khẩu, người nhà bọn họ cũng thật nhiều, như này cũng không cần lo lắng thức ăn không đủ nữa." Người tự xưng Tả Lam kia bày ra bộ dáng người tốt.
"Thật sự là đã giúp đối phương một đại ân." Giang Hạo gật gật đầu, sau đó tiếp tục nói:
"Dẫn cả hai người tới đi."
"Vẫn là đạo hữu thức thời, có mấy người tay cũng dính đầy máu tươi, thế mà lại không cảm thấy ngại mà nói ta tàn nhẫn. Tu Chân Giới có người tốt sao? Người có chút thực lực, ai mà không phải là bò ra từ đống người chết chứ? Cần gì phải làm bộ làm tịch?" Người tự xưng là Tả Lam có chút tán thưởng Giang Hạo.
Sau đó hắn liền đi ra phía ngoài.
Giang Hạo an tĩnh ngồi tại chỗ, chờ đợi đối phương đến.
Trong giây lát.
Cửa bị đẩy ra, người đàn ông tự xưng là Tả Lam trở về, phía sau hắn là hai người.
Giang Hạo nhìn sang.
Đây là hai đứa trẻ với sắc mặt tái nhợt, hai mắt nữ hài đỏ hoe, bên trong e ngại còn mang theo cừu hận.
Quần áo của nàng được làm từ vải thô, phía trên dính đầy máu tươi đã khô từ lâu.
Trên cổ đeo một cái vòng sắt rộng thùng thình.
Nam hài bên cạnh tốt hơn so với nàng nhiều, trong mắt của hắn có một tia kiên nghị, dường như hiểu rõ chỉ có sống sót mới có những khả năng khác.
Hắn đi chân đất, trên chân còn dính một chút bùn đất, giống như vừa làm ruộng giúp trong nhà.
Giang Hạo không có chú ý đến dung mạo.
Hao đứa bé dinh dưỡng không đầy đủ, nào có dung mạo gì để nói.
"Bao nhiêu?" Giang Hạo hỏi.
"Nữ một trăm năm mươi, nam hai trăm." Tả Lam cười nói:
"Chúng ta còn kèm theo cấm chế khống chế, đạo hữu cần không?"
"Không cần." Giang Hạo lắc đầu.
Oanh!
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nổ vang rền.
Giang Hạo quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện có một nam tử Kim Đan hậu kỳ xông lên trời.
Tốc độ nhanh lạ thường, nhìn dáng vẻ thì hình như là có pháp bảo trên người.
Mà phía sau hắn lập tức có ba đạo nhân ảnh đuổi theo.
Đều là cường giả cấp bậc Kim Đan.
"Là bọn hắn?" Giang Hạo liếc mắt liền nhận ra là ba người Phương Kim.
Nhưng hắn đã quan sát qua, người chạy đi chính là phân thân kia.
"Luôn có người gây rối." Nam tử tự xưng là Tả Lam lắc đầu thở dài, sau đó nhìn về phía Giang Hạo:
"Đạo hữu sẽ gây rối sao?"
Giang Hạo bình thản nhìn về phía đối phương, sau đó Bán Nguyệt ra khỏi vỏ.
Nguyệt Hoa hiện ra.
Keng!
Một đao mà qua.
Nam tử tự xưng là Tả Lam bị Giang Hạo chém rơi đầu.
Trong ánh mắt khó có thể tin nổi của đối phương, Giang Hạo chậm rãi đưa Bán Nguyệt vào vỏ, lạnh lùng nói:
"Sẽ."
Người sống, cũng nên có chút ranh giới cuối cùng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận