Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1127: Người Sắp Chết Lời Nói Cũng Thiện

Chương 1127: Người Sắp Chết Lời Nói Cũng Thiện
Tả Đạo Minh cảm thấy phẫn nộ.
Cũng không phải là bởi vì bản thân mình sắp chết, mà là bởi vì bị vũ nhục.
Chất dinh dưỡng của Rồng?
Hắn thân là người, vì thành tiên, cũng vì nắm giữ vận mệnh của mình.
Hắn có thể hèn mọn ở trong trần ai, nhưng hắn không thể dễ dàng tha thứ cho việc bị định nghĩa như này. Có lẽ đây là chân tướng, lại có lẽ là số mệnh không cách nào phản bác.
Nhưng hắn sẽ không tán đồng, cũng sẽ không tuyệt vọng.
Chết cũng muốn chết dưới sự phản kháng.
Trong lúc nhất thời, hắn dẫn động tất cả thủ đoạn mà sư phụ cho hắn, kích hoạt cả huyết mạch Long tộc trên người.
"Xem ra ngươi còn tức giận? Không nguyện ý thừa nhận bản thân là tạp chủng sao? Nếu đã không nguyện ý thừa nhận thì tại sao lại vận dụng huyết mạch của rồng? Hay là nói ngươi muốn làm rồng mà không phải là muốn làm người?
"Cũng đúng, người thì tính là thứ gì, sinh vật cấp thấp, chỉ xứng làm lương thực cho lão tổ, chưa đủ dính răng."
Tả Đạo Minh cũng không để ý đến lời nói của Hắc Long.
Nếu là bẩm sinh, mặc kệ đối phương làm sao chửi bới, làm sao định nghĩa, hắn cũng sẽ không lựa chọn bài xích. Hắn là cha mẹ sinh, cha mẹ dưỡng. Bản thân tại sao lại ghét bỏ thứ mà bọn họ lưu lại, tại sao lại cảm thấy tuyệt vọng chỉ vì như vậy? Muốn thay đổi cái nhìn của người khác thì phải thay đổi cách nhìn của bản thân đối với chính mình.
"Ta cho là rồng hẳn là tiền bối đáng kính trọng, nhưng sau khi nhìn thấy ngươi, ta phát hiện ta sai rồi." Hắn lạnh lùng nói.
"Tôn trọng của ngươi thì có tác dụng gì chứ?" Hắc Long cười lạnh.
Thủ đoạn của đối phương trong mắt hắn chẳng phải là cái gì.
Tả Đạo Minh không tiếp tục mở miệng, mà là cầm cuốc chim, trút tất cả lực lượng vào.
Trong lúc nhất thời, ánh sáng chiếu ra, đạo ánh sáng này phá vỡ trói buộc, sau đó nhảy lên một cái rồi đánh xuống, hướng về phía Hắc Long. Một kích này là tất cả của Tả Đạo Minh.
Cùng lúc đó, những pháp bảo khác trên người hắn hướng về phía sau,bao trùm ba vị sư đệ sư muội.
Hắn có chết hay không không quan trọng, nhưng hắn nhất định phải tranh thủ một chút hi vọng sống cho sư đệ sư muội. Nếu không phải vì bản thân mình muốn tranh thủ sinh cơ, sao có thể để bọn hắn lâm vào nguy cơ bực này được?
Hạ Lương bị pháp bảo bao trùm, thế nhưng một nháy mắt, pháp bảo công kích gào thét mà ra. Công kích về phía Hắc Long.
Hai người khác cũng làm ra phản ứng, nhưng cuối cùng đều bị pháp bảo bao trùm, bắt đầu hướng về phía ngoài.
Ầm ầm!
Lực lượng đụng vào nhau, ba người Hạ Lương bị pháp bảo bao trùm xông phá cửa, hướng về phía ngoài.
"Các ngươi biết cái gì gọi là kiến càng lay cây không?" Tiếng cười nhạo của Hắc Long vang lên:
"Bất kỳ hành động nào đối với ta mà nói, đều là buồn cười như vậy."
Giọng nói rơi xuống, Long khí phun trào bao trùm tất cả xung quanh, bao gồm cả ba người thoát đi.
Ầm!
Ba người bị bắn ngược trở về, chật vật ngã xuống đất.
Mà Tả Đạo Minh cũng bị lực lượng cường đại phản phệ, máu tươi chảy ra từ khắp nơi trên người hắn, nhưng hắn vẫn muốn đột phá phòng ngự của Hắc Long.
Nhưng mà Long khí phun trào, va chạm ở trên người hắn, cả người đều bị đánh bay ra ngoài, cuốc chim suýt nữa tuột khỏi tay, nhưng vẫn bị hắn gắt gao nắm chặt.
Hắn từ đầu đến cuối đều tin tưởng, đây chính là một chút hi vọng sống cuối cùng của hắn.
Phịch một tiếng.
Hắn ngã xuống ở trước mặt ba người, thất khiếu chảy máu. Lực lượng tán loạn, cả người phảng phất như đã mất đi linh trí.
"Sư huynh." Ba người kinh hãi.
Trình Linh lập tức đỡ Tả Đạo Minh dậy.
Ánh mắt mơ hồ, mang theo máu tươi, nhưng mà Tả Đạo Minh vẫn nhìn thấy ba vị sư đệ sư muội. Hắn không khỏi hỏi: "Các ngươi, làm sao, làm sao vẫn còn ở nơi này?"
"Bởi vì trốn không thoát nha." Hắc Long đi ra khỏi quan tài, cười nói:
"Trước hết để cho ta ăn ngươi, còn về mấy người bạn này của ngươi, ta cũng sẽ đưa tiễn bọn chúng. Món bảo vật này của ngươi không tệ, hiện tại là của ta."
Hắc Long nói xong vươn tay muốn giết chết Tả Đạo Minh, đồng thời cướp đi cuốc chim. Song khi Long khí tới gần Tả Đạo Minh, đột nhiên có ánh đao lướt qua.
Soạt!
Đao quang nghiền nát Long khí, thẳng đến bên cạnh Hắc Long.
"Người nào?" Hắc long kinh hãi.
Long khí phun trào chống cự một đao này.
Ầm!
Lực lượng va chạm, chấn động vách tường xung quanh.
Chờ dao động tiêu tán, Hắc Long nhìn về phía cửa chính. Lúc này tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài.
Ngay sau đó là một giọng nói.
"Hiền đệ, có người muốn đoạt đồ của vi huynh, ngươi nói phải làm sao?"
"Có quan hệ gì với ta?"
"Vi huynh sắp chết rồi, bọn hắn ngay cả người sắp chết đều muốn bắt nạt, có phải là có chút quá đáng hay không?"
"Chỉ là một con lươn nhỏ mà thôi, hắn giành đồ của ngươi sao? Ngươi liền định tội danh cho hắn?"
"Lời ấy của hiền đệ sai rồi, vi huynh sắp chết rồi, người sắp chết lời nói cũng thiện, sao lại oan uổng người khác được? Còn nữa, đối phương không thích nghe những lời vừa rồi đâu. Đó là Hắc Long, sao có thể nói là cá chạch được?"
Hai người tự do nói chuyện phiếm, giọng nói càng ngày càng gần.Chỉ là thái độ của bọn hắn hình như cũng rất rõ ràng, căn bản không có để chuyện nơi đây ở trong lòng.
Đông Phương Tĩnh hơi nghi hoặc một chút, nhìn về phía sau: "Là có người tới cứu chúng ta rồi sao?"
Tả Đạo Minh nắm chặt cuốc chim, hắn cảm thấy chủ nhân cuốc chim đến rồi. Hơn nữa, không biết xảy ra chuyện gì, hắn cảm thấy mệnh số đen tối của mình nghênh đón một ánh sáng sáng tỏ. Thì ra một chút hi vọng sống ở chỗ này?
Hắn vẫn cho rằng bản thân đã đào được sinh cơ, không ngờ tới ước hẹn ba năm năm đó mới là sinh cơ của bản thân.
Hắc Long mặt âm trầm, nhìn chằm chằm bên ngoài.
Sau đó, hai thân ảnh bước vào trong.
Một thư sinh áo trắng, một nam tử trung niên dáng vẻ uy vũ.
Hắc Long đưa ánh mắt nhìn về phía bạch y thư sinh, hắn nhíu mày: "Ngươi là người?"
Giang Hạo nhìn qua lão giả, mở quạt xếp ra, nói: "Ta không phải người sao?"
"Là người." Hắc Long hơi nghi hoặc một chút, sau đó chắc chắn nói:
"Đúng là người."
"Thất vọng rồi?" Giang Hạo cười hỏi.
"Nhân loại lại dám quản chuyện Hắc Long chúng ta? Ngươi không sợ lo chuyện bao đồng sẽ dẫn tới tai ương sao?" Hắc Long cao ngạo hỏi.
"Đương nhiên là sợ." Giang Hạo nở nụ cười: : "Cho nên ta mang hiền đệ của ta tới, hi vọng ngươi có thể nể mặt hắn, không cần nổi giận."
Hắc Long quay đầu nhìn về phía Thánh Chủ, cười ha hả:
"Một nhân loại? Hắn là cái thá gì? Dù thần hồn có cao minh một chút, cũng chỉ là đồ ăn mỹ vị mà thôi. Nhân loại cũng xứng có mặt mũi ở trước mặt lão tổ ta?"
"Ồ?" Giang Hạo thoáng có chút ngoài ý muốn nhìn về phía người bên cạnh: "Hiền đệ, hắn không biết ngươi?"
"Phế vật làm sao có thể nhận biết ta?" Thánh Chủ cười lạnh nói.
Giang Hạo ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, người nào mà không biết Thánh Chủ cao minh, cường đại? Mặc kệ là vị kia của Thánh Đạo, cường giả Long tộc, Nhân Hoàng, đều nhận biết.
Không biết được xưng là phế vật cũng không đủ.
"Phế vật? Ha ha ha." Hắc Long không những không giận mà còn cười: "Hiện tại nhân loại lớn gan rồi? Không sợ lại bị diệt một nửa nhân khẩu sao?"
Giang Hạo có chút kinh ngạc: "Một nửa nhân khẩu? Thời đại Nhân Hoàng cũng xảy ra loại chuyện này sao?"
"Rất rõ ràng, hắn căn bản không ở thời đại của Nhân Hoàng, nếu không có Hắc Long nào lại dám nói như vậy? Khẩu phần lương thực nói chuyện đúng là càng ngày càng lớn gan, mặc dù người người đều muốn nô dịch nhân tộc, nhưng ở thời đại Nhân Hoàng, đừng nói là nô dịch, các tộc rất sợ Nhân Hoàng xuất chinh. Cho dù là Tiên Tộc mạnh nhất cũng đổ sụp trước mặt Nhân Hoàng. Hắc Long nhất tộc thì tính là thứ gì?" Thánh Chủ khinh thường nói.
"Nhân loại đúng là thích nằm mơ, nhân tộc cũng xứng đánh đồng với Tiên Tộc?" Lực lượng Hắc Long phun trào, tựa hồ muốn động thủ.
Giang Hạo kêu đối phương dừng lại: "Tiền bối, có chuyện muốn nói với ngài một chút."
"Chuyện gì?" Hắc Long nhướng mày hỏi.
Chỉ là hắn còn chưa kịp nói xong, hắn liền phát hiện thân ảnh của Giang Hạo đã biến mất.
Phốc!
Một thanh trường đao đột nhiên xuyên qua ngực hắn.
Giọng nói băng lãnh truyền đến từ phía sau: "Là như vậy, đồ vật quý giá của vãn bối lại bị ngài phá hỏng như thế, cho nên vãn bối muốn báo thù vì nó."
Trong lúc nhất thời, Hắc Long nổi giận, chỉ là nhân loại mà dám tổn thương hắn như thế. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng.
Hắn đưa tay chộp về phía sau, nhưng mà đao quang lấp lóe, trực tiếp chém xuống.
Thiên Đao, một đao bình thường.
Phốc!
Cánh tay khô bại bay lên.
"Ngươi dám!" Hắc Long truyền ra tiếng rống giận dữ.
Thân thể hắn lúc này bộc phát lực lượng vô tận, muốn để Giang Hạo trả giá đắt.
Bốn đệ tử Hạo Thiên Tông phía dưới đều cảm thấy thân thể sắp tan ra.
Giang Hạo vươn tay bắt lấy đầu lâu của đối phương, lạnh giọng cười nói: "Tiền bối, kiếp sau không nên xúc động như vậy."
Thiên Đao vung lên, thức thứ nhất Thiên Đao, Trảm Nguyệt.
Ánh đao như trăng, chém ra một đao.
Phốc!
Vào lúc Hắc Long muốn động thủ , đao xẹt qua cổ của hắn.
Một đao chém đầu.
Giang Hạo mang theo đầu lâu đầu lâu của đối phương, đá bay thân thể Hắc Long.
Bốn người Tả Đạo Minh nhìn thấy một màn kinh khủng này, trong lòng bọn họ nhấc lên sóng lớn, có chút khó có thể tin nổi.
Lão tổ vừa rồi còn không ai bì nổi, lại bị chém đầu như vậy.
Giang Hạo nhìn bốn người này, hơi xúc động, bản thân hắn hình như đã hù dọa tới bốn đứa nhỏ này rồi.
"Nhân loại." Lúc này, đầu lâu Hắc Long phát ra âm thanh:
"Ngươi không giết chết được ta, ngươi biết chênh lệch giữa chúng ta là gì không? Thuật pháp nhân loại không giết chết được ta, chỉ có lực lượng đại thế mới có thể ma diệt thần hồn của chúng ta. Đối với các ngươi mà nói, chúng ta bất tử bất diệt. Hôm nay ta không chết, ngày khác ta sẽ diệt tận thành trì nhân tộc."
Giang Hạo nhấc đầu đối phương lên, vươn tay ngưng tụ Sơn Hải Ấn Ký. Trong nháy mắt, ba hòn núi lớn xuất hiện, đại thế sơn hải chấn động tứ phương.
"Tiền bối nói là cái này?" Giang Hạo cười hỏi.
Ngạch? Hắc Long trợn tròn mắt. Khó có thể tin nổi.
Giang Hạo điểm ấn ký lên đầu lâu đối phương, tiếng hét hoảng sợ xuất hiện.
Không bao lâu sau, liền không còn động tĩnh nữa.
Đã bị Giang Hạo phong ấn lại.
Hắn thuận tay ném đối phương vào trong trữ vật pháp bảo, để chung cùng Thiên Cực Ách Vận Châu. Hi vọng đối phương có thể thích người hàng xóm này.
Những chuyện này xảy ra rất nhanh, khiến người khác có chút cảm giác như mộng như ảo. Một nháy mắt, đầu nguồn uy hiếp liền biến mất.
Thánh Chủ đi đến trước quan tài, tìm tòi bên trong, quả nhiên tìm được một viên Long Châu màu đen.
"Long Châu đều bị đánh ra, còn dám kiêu ngạo như vậy?" Hắn cảm khái.
"Hắc Long chắc là không kém Chân Long chút nào, nhưng Hắc Long này hình như có chút yếu." Giang Hạo hơi tò mò.
"Ngươi thử bị phong ấn như hắn xem, đến lúc đó ngươi khả năng cũng không phải là yếu, mà là một đống xương trắng." Thánh Chủ nói.
Giang Hạo gật đầu.
Cũng đúng, dù có mạnh như thế nào đi chăng nữa thì sau khi bị phong ấn đều sẽ trở nên yếu đi. Hơn nữa, đối phương còn bị đánh ra Long Châu, lại càng yếu hơn.
Giang Hạp không để ý đến việc Thánh Chủ thu Long Châu lại mà nhìn về phía Tả Đạo Minh.
Lúc này bốn người mới tỉnh táo lại, cung kính hành lễ: "Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối."
"Không cần khách sáo, ta chỉ là tới lấy lại đồ mà thôi." Giang Hạo đi đến trước mặt Tả Đạo Minh, nói: "Đạo hữu, kỳ hạn ba năm đã đến, đến lúc trả lại pháp bảo cho ta rồi."
Tả Đạo Minh nhìn cuốc chim trong tay, cuối cùng dâng lên bằng hai tay.
Giang Hạo tiếp nhận cuốc chim, có chút cảm khái.
Đã xa cách nhiều năm, cuối cùng lại trở về, hắn còn chưa dùng nó để đào quáng nữa.
"Tiền bối, ta chỉ là chất dinh dưỡng của Hắc Long, đây là sự thực sao?" Tả Đạo Minh nhịn không được mà hỏi.
"Thật hay giả thì lại có thể như thế nào?" Giang Hạo khẽ cười nói:
"Người người đều muốn giết ta, huynh đệ của ta còn ước gì ta chết. Nhưng mà mấy chuyện này đều có làm sao đâu? Ảnh hưởng đến ta truy cầu tiên lộ sao?"
"Trên người hắn có ấn ký của Hắc Long, trốn không thoát, đại thế giáng lâm, tất nhiên sẽ bị Hắc Long để mắt tới." Thánh Chủ đi tới nói.
"Vi huynh không tin, ta cảm thấy tương lai hắn có thể sẽ phá vỡ được ấn ký của Hắc Long, khiến Hắc Long e ngại." Giang Hạo khép quạt xếp lại, nói.
"Ngươi cảm thấy thì có làm được cái gì?" Thánh Chủ nhếch miệng cười.
"Vậy hiền đệ có dám cược với vi huynh không?" Giang Hạo nhìn Tả Đạo Minh, nói:
"Cược tương lai của hắn."
"Đánh cược như thế nào?" Thánh Chủ đang nhàm chán nghe vậy thì có chút hứng thú.
"Ngươi và ta cho hắn một chút trợ giúp, sau đó để hắn tùy ý phát triển, xem xem hắn có thể xông phá ấn ký của Hắc Long và trở nên quang mang vạn trượng hay không." Giang Hạo nói.
"Trợ giúp, trợ giúp gì?" Thánh Chủ hỏi.
"Ta sẽ giúp hắn áp chế ấn ký Hắc Long một đoạn thời gian." Giang Hạo nói xong liền vươn tay ra, ba hòn núi lớn xuất hiện, sau đó chìm vào mi tâm của Tả Đạo Minh.
Trong lúc nhất thời, đại thế dung nhập vào thân thể của hắn, áp chế ấn ký Hắc Long.
Làm xong những chuyện này, Giang Hạo nhìn về phía Thánh Chủ.
"Vậy ta truyền cho hắn Tinh Thần Pháp, có thể giúp thần hồn của hắn lớn mạnh một cách nhanh chóng. Nhưng mà, cho dù thiên phú của hắn có tốt, lại cố gắng đi chăng nữa thì cũng không làm nên chuyện gì được đâu." Thánh Chủ cười lạnh nói.
"Như vậy tiền đặt cược của chúng ta thì sao?" Giang Hạo mở quạt xếp ra, đi ra phía ngoài.
Thánh Chủ đi theo, cười lạnh nói: "Tiền đặt cược? Ngươi muốn cái gì không phải đều là ăn cướp trắng trợn sao?"
"Đó là vì do huynh sắp chết, hành động bất đắc dĩ mà thôi." Giang Hạo lắc đầu thở dài.
Thánh Chủ: "…"
Ngươi đã nói mình sắp chết rất nhiều lần rồi, có thể tìm cái cớ khác được không?
Bọn hắn rời đi, hoàn toàn không để bốn người kia vào mắt, dường như tất cả đều chỉ là ngẫu nhiên, cũng không có bất kỳ ý nghĩ dư thừa gì.
Mà Tả Đạo Minh thì sững sờ đứng đấy, vừa rồi hắn có cảm giác tính mạng của mình mấy lần, đều là tràn đầy sương mù. Không chỉ như thế, hắn còn chiếm được Tinh Thần Pháp cực kỳ ghê gớm.
Những thứ này hội tụ lại một chỗ, chính là sinh cơ của hắn.
Trong lúc nhất thời, hắn đã hiểu ra, lĩnh ngộ được con đường tương lai của mình.
Cùng lúc đó, mi tâm hắn phát ra một đạo ánh sáng, bên trong có một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ bao trùm lấy bốn người. Vết thương trên người bọn họ lập tức khôi phục chỉ trong chốc lát.
Một thân ảnh trung niên chậm rãi xuất hiện.
Bốn người kinh hãi: "Sư phụ?"
"Đạo Minh." Nam tử trung niên nhìn đệ tử của mình, nói: "Chúc mừng ngươi đã đạt được một sợi sinh cơ không giống bình thường."
"Sư phụ, sao bây giờ người mới xuất hiện?" Đông Phương Tĩnh lập tức phàn nàn:
"Chúng ta vừa rồi thiếu chút nữa đã chết rồi."
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Nam tử trung niên hỏi.
Tả Đạo Minh kể lại toàn bộ tình huống, không giấu diếm bất cứ chuyện gì.
Hắn cũng không biết sư phụ đã để lại đạo thần thức này trên người bọn hắn từ lúc nào.
Nghe xong, nam tử trung niên mới cười nói: "Người này không đơn giản, các ngươi biết hắn là ai không?"
"Ta…" Đông Phương Tĩnh lập tức nói: "Ta có lẽ biết."
Nam tử trung niên cũng không thèm nhìn về phía nàng, mà chỉ nói: "Các ngươi cũng không biết cũng là chuyện bình thường."
"Ta thật sự biết." Đông Phương Tĩnh lớn tiếng nói.
"Vậy ngươi nói đi." Nam tử trung niên không nhịn được nói.
Hắn chẳng lẽ còn không rõ đồ đệ của mình là người như nào sao? Nàng thì có thể biết cái gì?
Biết gõ mộ phần người khác rồi hỏi người có ở đây hay không à?
"Thiên hạ vô song." Đông Phương Tĩnh đáp.
Nghe vậy, những người khác hơi nghi hoặc một chút.
"Trên cây quạt của hắn, các ngươi không nhìn thấy chữ trên cây quạt của hắn sao? Trên đó có viết bốn chữ lớn, thiên hạ vô song." Đông Phương Tĩnh thấy bọn họ không hiểu thì lập tức nói:
"Hải ngoại gần đây xuất hiện một người vô cùng nổi tiếng, thường xuyên mang theo quạt xếp, phía trên viết ‘Thiên hạ vô song’. Các ngươi đều quên rồi sao?"
Nghe vậy, Trình Linh sửng sốt một chút nói: "Thiên Nhân Thiên Diện Tiếu Tam Sinh?"
"Là Tiếu Tam Sinh thiên hạ vô song, đây là phiên bản mà ta nghe được." Đông Phương Tĩnh đáp.
Nam tử trung niên hơi nghi hoặc một chút, sau đó bắt đầu suy tính.
Một lát sau, hắn cực kì kinh ngạc nói: "Tiếu Tam Sinh? Kẻ này ghê gớm nha."
Đám người Tả Đạo Minh có chút ngoài ý muốn.
"Sư phụ tính ra cái gì rồi?" Hạ Lương hỏi.
"Không có gì." Nam tử trung niên lắc đầu:
"Hắn che đậy thiên cơ, suy tính đơn giản sẽ không thể tính ra được. Nhưng mà, ta phát hiện ra phía trên thiên cơ có khí tức của Đọa Tiên tộc, hơn nữa còn là khí tức không bình thường, chắc là kiểu không chết không thôi. Dưới tình huống như vậy mà hắn đều có thể bình yên vô sự, lại dám chạy đến chỗ này, sao có thể đơn giản được? Nhớ kỹ cái tên Tiếu Tam Sinh này, thông báo cho đồng môn của các ngươi, sau này nhìn thấy người này thì phải cẩn thận. Vạn Vật Chung Yên lại có nhân vật như này."
Sau khi nhắc nhở xong những chuyện này, nam tử trung niên nhìn về phía Tả Đạo Minh, nói: "Đồ nhi, ngươi đã đi theo vi sư rất lâu, chuyện vi sư có thể làm vì ngươi cũng chỉ có thế. Ngươi chắc là cũng đã nghe thấy cuộc đánh cược của bọn hắn, cho nên ngươi định làm gì?"
Tả Đạo Minh rũ mắt, suy tư một lát, nói: "Sư phụ, đệ tử không trở về Hạo Thiên Tông."
Nghe vậy, nam tử trung niên cười ha ha: "Tốt, đi xông pha đi, vi sư sẽ xử lý chuyện nhân quả cho ngươi. Tiếu Tam Sinh sẽ nhận được tạ lễ của vi sư."
Bạn cần đăng nhập để bình luận