Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1309: Tiếu Tam Sinh Ngươi Hèn Hạ Vô Sỉ, Bức Bách Thượng Quan Nhất Tộc Ta 1

Chương 1309: Tiếu Tam Sinh Ngươi Hèn Hạ Vô Sỉ, Bức Bách Thượng Quan Nhất Tộc Ta 1
Hải ngoại.
Biểu và bầu trời đều xanh thẳm.
Trên hòn đảo nhỏ bị nước biển vô tận vờn quanh là rừng cây tươi tốt, trên mặt đất thường xuyên có hoa cỏ chập chờn theo gió. Toàn bộ hòn đảo đều có hương hoa thanh đạm.
Tại vị trí trung tâm hòn đảo có một sơn phong, nếu như là người am hiểu trận pháp liền có thể lập tức phát hiện sơn phong có cửa hang bị che đậy.
Trong đó có động thiên khác.
Rầm rầm!
Bên trong có tiếng dòng nước gấp rút truyền đến, là thác nước. Bên cạnh có một phần đất trống, rất nhiều trận pháp bao trùm. Ở giữa là một nữ tử mặc váy màu xanh
Nàng lúc này nhìn như bình tĩnh, thật ra nội tâm đang lao nhanh như là thác nước. Thượng Quan Thanh Tố nhìn xem xung quanh, hai tay nắm chắc, không tự chủ mà dùng sức.
Đêm nay chính là thời gian tiếp nhận nguyền rủa.
Đã nhiều năm rồi không có giống như hôm nay, nàng đã sớm quên loại cảm giác thống khổ khiến cho người ta hít thở không thông kia. Thế nhưng ba tháng trước nàng lại lần nữa nhớ tới cảm giác sợ hãi khi bị nguyền rủa chi phối.
Bây giờ, lại phải chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón địch.
Chờ đợi thống khổ tiến đến , chờ đợi thời gian đã sớm quên kia trở về.
Lực chọn của nàng khác với Thượng Quan nhất tộc, vốn cho rằng là lựa chọn quang minh, không ngờ lại lâm vào khoảng thời gian trước đây, không biết còn có thể kiên trì bao lâu.
Nàng vốn có thể tiếp nhận hắc ám, nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh sáng thì tâm thần lại càng thêm bất ổn. Có lẽ đạo tâm có khả năng bởi vậy mà vỡ vụn, chuyện duy nhất có thể làm chính là cố gắng không nghĩ nhiều, yên lặng tiếp nhận thống khổ.
Chờ đợi một ngày nhìn thấy ánh sáng lần nữa.
Khác với Thượng Quan Thanh Tố, lúc này Thượng Quan nhất tộc vẫn đi vào cấm địa đâu vào đấy. Bọn hắn vây quanh sơn phong cấm địa rồi ngồi xếp bằng.
Bọn hắn sớm đã quên thống khổ trước đó.
Bọn hắn tới đây giống như là nhiệm vụ bình thường, không còn tích cực như trước đó nữa. Không chỉ như thế, còn có một số đứa trẻ căn bản không rõ ý nghĩa của việc tới đây, luôn cảm thấy là Trưởng lão trong tộc ngoan cố, mỗi ngày đều muốn đến tế bái tiên tổ, không đến còn không được. Thậm chí có một số đứa trẻ còn muốn tránh né nơi này.
Thời gian khiến cho không ít người đã không biết đến dáng vẻ trước đây của Thượng Quan nhất tộc. Có một số người căn bản là chưa từng trải qua lịch sử trước đó, dù sao cũng đã qua vài chục năm.
Thời gian mấy chục năm này, rất nhiều người đều không có tiếp nhận thống khổ, cho nên tộc nhân đều nhiều hơn rất nhiều. Trước đây dù bọn hắn có cố gắng như thế nào cũng không cách nào làm cho người trong tộc nhanh chóng gia tăng.
Không có gì hơn cái khác, chỉ là không thể thừa nhận thống khổ. Phụ nữ có thai, hoặc là trẻ nhỏ đều phải tiếp nhận thống khổ như vậy. Đây chính là Bách Dạ. Không một ai có thể thoát khỏi nguyền rủa.
Lúc này Thượng Quan Kỳ Thành đứng ở phía trên cùng, bọn hắn đang thảo luận có nên xây dựng thêm cấm địa. Bởi vì tộc nhân càng ngày càng nhiều, nơi này không cần bao nhiêu năm nữa sẽ không đủ chỗ.
"Ta cảm thấy nên xây dựng thêm trận pháp vào trong tộc, đến lúc đó không cần qua đây cũng có thể chống cự được nguyền rủa." Có người nói.
"Đúng là như thế, chỉ là trận pháp không dễ bố trí, nhưng mà trong tộc có không ít thiên tài trận pháp, không phải là không có biện pháp, vấn đề là thời gian bao nhiêu. Không chỉ như thế, chỉ cần chúng ta trở nên đủ cường đại thì nguyền rủa sẽ không cách nào ảnh hưởng đến chúng ta. Như thế mới có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã." Có Trưởng lão vừa cười vừa nói.
Mục tiêu của bọn hắn vô cùng rõ ràng, chỉ là không muốn bị người khác ước thúc. Chỉ cần cho bọn hắn thời gian, Tiên Tộc có lẽ cũng có thể bị bọn hắn đuổi kịp.
Trên mặt mấy người ở đây đều lộ ra nụ cười.
Lúc này, một nam tử trung niên mở miệng nói: "Có cần cẩn thận Tiếu Tam Sinh một chút hay không? Lỡ như hắn làm cái gì đó thì sẽ rất phiền phức."
"Sợ cái gì? Nếu như hắn có thể làm gì còn chờ đến bây giờ sao?" Một người khác khinh thường nói: "Phải biết Tiếu Tam Sinh vô cùng cuồng vọng, nếu như hắn có thể báo thù thì đã sớm đã báo thù rồi, còn cần chờ tới bây giờ sao. Chờ hắn có thực lực, Thượng Quan nhất tộc chúng ta sớm đã không còn là Thượng Quan nhất tộc trước đó nữa. Hắn cũng bất lực."
"Nói thì nói như thế, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút, nhất tộc chúng ta tấn thăng quá nhanh, tâm cảnh có chút táo bạo, ta cảm thấy nên tỉnh táo một chút." Một vị nam tử trung niên nói nghiêm túc.
"Ngươi đúng là hèn nhát, người như ngươi sao có thể làm được việc lớn? Cái này cũng sợ, cái kia cũng lo lắng. Thượng Quan nhất tộc khác với trước đó ở chỗ nào?" Người phản bác trước đó nổi giận nói.
Vào lúc người kia còn muốn nói chuyện, Thượng Quan Kỳ Thành đã lên tiếng: "Được rồi, đều đừng nói nữa."
Lúc này, đám người mới an tĩnh lại, sau đó Thượng Quan Kỳ Thành tiếp tục nói:
"Các ngươi nói đều có lý, không thể quá mức tự cao, nhưng cũng không thể quá nhát gan, ngay cả dũng khí đều không có thì còn quật khởi thế nào? An bài Linh thú cảnh giác bốn phía, phòng ngừa bất kỳ chuyện ngoài ý muốn, để tất cả người bên ngoài chuẩn bị tốt cho việc bị tập kích."
Sắp xếp như thế, đám người cũng không nói được gì. Nhưng mà phần lớn mọi người đều cảm thấy là vẽ vời thêm chuyện.
Tiếu Tam Sinh là một người sẽ chờ đến hôm nay để báo thù sao? Có thể đến thì đã sớm đánh tới rồi, sao đến mức đợi đến hôm nay?
Theo thời gian dần trôi, đám người cũng không nói thêm gì nữa, mà đi theo Thượng Quan Kỳ Thành tới dưới ngọn núi.
Tại nơi gần cấm địa nhất.
Trước mắt toàn bộ cấm địa đều đã bị lực lượng của bọn hắn bao trùm, khóa lại mảnh không gian này, không có người nào có thể tùy ý ra vào.
Sau đó người toàn tộc bắt đầu chờ đợi.
Hàng trước nhất còn có một vị trí, kia là vị trí của Thượng Quan Thanh Tố. Nhìn vào vị trí, những người khác không khỏi bắt đầu mỉa mai.
"Không biết nàng có hối hận hay không."
"Đáng tiếc hiện tại hối hận đã không còn ý nghĩa, lúc cần nàng nàng không đến, hiện tại không cần nữa."
"Không bao lâu nữa, dáng vẻ thiên tài của nàng sẽ không còn nữa."
"Năm đó nàng lợi hại bao nhiêu, một mình rời đi, cảm thấy chúng ta có lỗi với nàng. Lúc rời đi nàng có bao nhiêu ngạo khí, hiện tại sẽ có bấy nhiêu chật vật."
Đám người cười lạnh, sau đó quan sát thời gian, chờ đợi đến giờ Tý.
Một số thành viên bình thường phía sau thậm chí đều đã ngủ thiếp đi.
Đối với những người mười mấy, hai mươi tuổi kia mà nói, tới đây chính là lãng phí thời gian, còn không bằng trực tiếp đi ngủ.
Những người còn lại thì bắt đầu nói chuyện phiếm, nói một chút chuyện xung quanh. Không có người nào coi trọng chuyện Bách Dạ cả.
Nhưng mà giờ Tý lặng yên không tiếng động mà đến.
Trong lúc nhất thời, một cỗ khí tức nguyền rủa màu đỏ sậm bắt đầu lưu chuyển ở giữa mọi người. Nhưng mà còn không có bao nhiêu người phát hiện được, dù là có chỗ phát hiện thì đều chỉ là cảm thấy kỳ quái, hôm nay hình như có chút không giống.
Không đợi bọn hắn suy nghĩ nhiều, trong mi tâm ẩn ẩn có chút đau.
Lúc này, mọi người mới dừng lại, cảm giác có chút kỳ quái, theo bản năng sờ lên mi tâm. Những người vốn đang ngủ thì trở mình, cảm giác có chút khó chịu.
Mà đám người Thượng Quan Kỳ Thành cảm nhận được mi tâm biến hóa, cảm giác kinh ngạc, có chút quái dị. Trước đó không có.
Nhưng mà ngẫm lại ngay từ đầu cũng là có, khả năng lần này đối phương phản công tương đối nghiêm trọng, nhưng chẳng mấy chốc sẽ bị áp chế xuống thôi.
Nhưng mà đau nhức nơi mi tâm không có bất kỳ tiêu giảm gì, thậm chí còn có hồng quang xuất hiện, ngay sau đó bắt đầu kéo dài ở trong thân thể, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai truyền khắp toàn thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận