Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 669: Ngươi Không Muốn Để Thời Đại Này Thuộc Về Ngươi Sao?

Chương 669: Ngươi Không Muốn Để Thời Đại Này Thuộc Về Ngươi Sao?
Chương 669: Ngươi Không Muốn Để Thời Đại Này Thuộc Về Ngươi Sao?
Gần Huyền Thiên Tông.
Bích Trúc mang theo Xảo Di một đường hành tẩu, hướng về phía Huyền Thiên Tông.
"Công chúa sao có thể xác định được người đang ở Huyền Thiên Tông?" Xảo Di hỏi.
"Không chắc chắn, nhưng mà đi vào dạo chơi cũng tốt, nghe nói nơi này có đại cơ duyên, Xảo Di có lẽ cũng có thể có được chút chỗ tốt. Còn về người của Sơn Hải Kiếm Tông, chúng ta không cần đặc biệt đi tìm bọn họ, bọn hắn cũng tới Huyền Thiên Tông." Bích Trúc vừa cười vừa nói.
Xảo Di cũng không nghi ngờ những lời này.
Công chúa cho đến nay đều không thể hiện rõ thực lực của nàng, thế nhưng tin tức lại luôn đúng.
Nhưng mà, nàng vẫn muốn tận mắt nhìn một chút xem lúc công chúa động thủ với người khác sẽ như thế nào.
Không nhìn thấy chuyện này, nàng vẫn không thể hoàn toàn thừa nhận công chúa chính là đệ nhất thiên tài hoàng tộc.
Sau đó nàng nói về việc nằm trong phận sự:
"Bích Du điện hạ hỏi công chúa lúc nào trở về."
"Sao nhị ca lại đột nhiên tìm ta vậy?" Bích Trúc hơi nghi hoặc một chút.
"Có lẽ cảm thấy Hoàng thành sẽ an toàn hơn chút, dù sao mấy ngày trước Hoàng thành đã trải qua đủ loại thanh tẩy." Xảo Di giải thích.
Khi đó có người làm phản, liên quan đến rất nhiều người, người vào tù nhiều vô số kể. Phần lớn đều bị phế sạch tu vi rồi lưu vong.
Bởi vì nhân số chợt giảm, khu vực kia không người quản hạt, cũng dễ xuất hiện hai lòng.
Công chúa ở bên ngoài khó tránh khỏi có chút nguy hiểm, nhất là công chúa bình thường.
Mà Bích Trúc chính là điển hình, lớn tuổi lại không gả ra được.
"Chính là vì đại thanh tẩy nên ta mới không muốn trở về, mùi máu tươi quá nặng." Bích Trúc lắc đầu, sau đó nói:
"Ngươi cứ nói là chúng ta đang du ngoạn, qua chút thời gian nữa sẽ trở về, bảo hắn không cần lo lắng."
Xảo Di chỉ có thể gật đầu, nàng không có cách nào với công chúa cả.
Cũng may lần này còn để cho nàng đi theo, trước kia đều là một người chạy khắp nơi.
Bích Trúc đột nhiên dừng lại, nhìn về phía bên cạnh.
Xảo Di vừa muốn mở miệng, chỉ thấy bên kia xuất hiện mấy chuôi phi kiếm.
Mỗi một chuôi đều mang theo khí thế lẫm liệt.
Khiến cho người ta không rét mà run.
"Sơn Hải Kiếm Tông." Bích Trúc có chút kinh ngạc nói.
Nàng gặp người của tông môn này cũng không nhiều.
Bắc Bộ và Nam Bộ cách nhau cực xa, dùng tu vi của nàng cũng không cách nào chạy khắp nơi trong thời gian ngắn được.
"Những người này đều không đơn giản." Xảo Di có thể phát hiện được rõ ràng.
"Đi, bắt kịp bọn hắn, hỏi một chút về tình huống của Doãn Tự Trần." Bích Trúc hứng thú nói.
Cuối cùng cũng có thể hỏi thăm tình huống rồi.
"Công chúa muốn hỏi ngay lúc này sao?" Xảo Di có chút không hiểu.
"Dĩ nhiên không phải, xem bọn hắn đi đâu, chúng ta đi cùng, sau đó tiếp xúc với một hai người rồi hỏi thăm, nhiều người thì bọn hắn sẽ khó trả lời." Bích Trúc lại cười nói.
Xảo Di gật đầu.
---
Sau khi trao đổi xong với Phong Hoa đạo nhân, Giang Hạo liền thu dọn xung quanh. Ghế dựa và trận pháp đều bị hắn thu vào, đồng thời hắn đã biến lại dáng vẻ bình thường. Thiên Diện Bảo Phiến cũng được cất vào trữ vật pháp bảo.
"Tẩu tử ~ "
Vào lúc Giang Hạo muốn nói rõ tình huống, giọng nói của Tiểu Li truyền ra, mơ mơ màng màng lại có thể nghe rõ.
Lời này khiến Giang Hạo sững sờ, bị dọa ngay tại chỗ, vội vàng giải thích:
"Trong gia đình A Bà của Tiểu Li có một huynh trưởng và tẩu tử."
Hồng Vũ Diệp hơi nhướng mày, chuyển ánh mắt từ trên người Tiểu Li đến nam tử trước mặt, nói:
"Huynh trưởng của nàng tên là gì? Tẩu tử đối với nàng như nào?"
"Vãn bối biết rất ít về chuyện này." Giang Hạo hạ giọng nói:
"Tình huống gia đình của Tiểu Li là việc riêng, không tiện hỏi quá nhiều."
Vẻ mặt của Hồng Vũ Diệp vẫn bình tĩnh, không thể nhìn ra suy nghĩ của nàng lúc này.
"Đại Địa Hoàng Giả sắp xuất hiện." Nàng đột nhiên nói
"Tại Huyền Thiên Tông sao?" Giang Hạo hỏi.
Trước đó chỉ là suy đoán, bây giờ Hồng Vũ Diệp mở miệng, mang ý nghĩa chắc chắn sẽ xuất hiện.
"Ngươi không tới xem sao?" Hồng Vũ hỏi.
"Quá nguy hiểm." Giang Hạo lắc đầu.
"Đối với ngươi mà nói, chỗ nào mới là an toàn?" Hồng Vũ Diệp đứng dậy đến cạnh góc tường, một thanh trường đao bị nàng rút ra.
Chính là Bán Nguyệt số bốn.
Vấn đề này khiến cho Giang Hạo suy tư thật lâu.
Chỗ nào mới là an toàn nhất?
Đối với hắn mà nói, hình như không có chỗ an toàn nhất, tứ phương và hải ngoại đều có gian nan của nó.
Sau khi đến Đông Bộ và đi qua hải ngoại, hắn cuối cùng vẫn cảm thấy Thiên m Tông là chỗ hắn muốn ở lại nhất. Nơi này mặc dù cũng gặp nguy hiểm, nhưng bản thân có khả năng chống cự. Bên ngoài thì không phải vậy.
Rất lâu sau, Giang Hạo mới lên tiếng:
"Thiên m Tông an toàn hơn rất nhiều."
"Ngươi muốn trốn ở chỗ này cả đời?" Hồng Vũ Diệp thu đao, thuận miệng hỏi.
Giang Hạo cúi đầu, nói khẽ:
"Tu vi của vãn bối còn thấp, không nghĩ được chuyện xa như vậy."
Hắn đang đi trên con đường mạnh lên, tránh né nguy hiểm, giải quyết mối nguy.
Mặc dù tương lai có hi vọng, nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa từng cẩn thận nghĩ tới tương lai. Bởi vì hiện tại mới là quan trọng nhất.
Hồng Vũ Diệp yên lặng một lát, để Giang Hạo cõng Tiểu Li.
Cạnh dòng sông, Giang Hạo cõng Tiểu Li hướng về chỗ ở của nàng.
Hồng Vũ Diệp đi sóng vai cùng hắn.
"Tiền bối cảm thấy Đại Địa Hoàng Giả xuất hiện sẽ xuất hiện chuyện gì? So với Thiên Đạo Trúc Cơ thì thế nào?" Trên đường đi, Giang Hạo hỏi.
"Không so được." Hồng Vũ Diệp lắc đầu:
"Bây giờ Đại Địa Hoàng Giả khác với Đại Địa Hoàng Giả trước đó."
Giang Hạo hiểu rõ, dị tượng không bằng Thiên Đạo Trúc Cơ, việc bị nhằm vào cũng sẽ ít đi. Nhưng phía sau lại không thể nói trước được ai mạnh ai yế.
"Thế nhưng Đại Địa Hoàng Giả liên quan đến một thứ." Hồng Vũ Diệp nói.
"Kiếm của Nhân Hoàng?" Giang Hạo vô thức hỏi.
Hiên Viên Kiếm, lúc trước là bội kiếm của Nhân Hoàng.
Vị kia là Nhân Hoàng chân chính, Giang Hạo có thể nhận thấy được chuyện này qua các sự kiện khác nhau.
Tiên tộc, Cửu U, Thiên Linh tộc, Thánh Đạo, đều bại bởi Nhân Hoàng.
"Ngươi không sử dụng kiếm?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Thỉnh thoảng sẽ dùng." Giang Hạo đáp.
Hắn có Thái Sơ Thiên Đao Thi Ngữ, thật ra dùng kiếm gì đều không cần quá để ý. Hơn nữa, hắn không khống chế được mấy thanh kiếm cao cấp.
Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng cất bước, bước đi của Giang Hạo tương đồng với bước đi của nàng.
Hai người đi dọc theo bờ sông.
"Cầm Hiên Viên Kiếm, ngươi có thể lưu lại một nét bút dày trong thời đại này.” Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn người bên cạnh, nói.
Giang Hạo lắc đầu, chỉ là biên độ không lớn, lo lắng khiến cho Tiểu Li sau lưng tỉnh lại:
"Vãn bối không muốn lưu bút trong thời đại này."
"Nhân Hoàng là đại biểu cho thời đại kia, đó là thời đại của hắn." Hồng Vũ Diệp nói nghiêm túc:
"Ngươi không muốn để cho thời đại này thuộc về ngươi sao?"
"Chí của vãn bối không ở chỗ này." Giang Hạo không hề lưỡng lự.
Hồng Vũ Diệp lại cười nói:
"Lúc ta bằng tuổi ngươi, lòng cao hơn trời."
"Tiền bối có vạn cổ tài hoa, vãn bối chỉ là đệ tử nội môn của tông môn bình thường, không cách nào so sánh được." Giang Hạo cung kính nói.
"Vậy sao?" Hồng Vũ Diệp bình thản đáp lại một câu.
Hai người không nói thêm gì nữa, mà là đi dọc bờ sông, chỗ ở của Tiểu Li cách nơi này còn một khoảng.
"Tiền bối không lo lắng bị nhìn thấy sao?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn hắn, cũng không mở miệng.
Cảm thấy giống như đang khinh thường trả lời vấn đề này.
"Tiểu Li bao nhiêu tuổi rồi?" Hồng Vũ Diệp chợt hỏi.
"Hai mươi ba?" Giang Hạo vừa suy tư vừa nói:
"Nếu như theo lời nói của A Công A Bà nàng, lại tính theo số tuổi nhân loại, chắc là cũng khoảng hai mươi ba."
"Những năm này nàng không lớn một chút nào." Hồng Vũ Diệp nhìn Tiểu Li trên lưng Giang Hạo rồi nói.
"Đúng vậy, cân nặng, chiều cao, thân cao, tâm trí, đều không có biến hóa rõ ràng." Giang Hạo gật đầu nói.
Hắn cũng quan tâm đến chuyện này, cũng hỏi thăm con thỏ.
Mấy chục năm ở trên người Tiểu Li cũng chỉ là trong nháy mắt. Tiểu Li là Long tộc chân chính.
Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
---
Ngân Sa nhìn hai người bị cầm tù trước mắt, có chút không hiểu.
Một người có dáng vẻ già nua, là cường giả của Thiên Hạ Lâu, bên cạnh hắn là một vị nam tử chừng ba mươi tuổi, không nằm trong tư liệu.
"Người này là ai?"
"Không biết." Đồng môn bên cạnh lắc đầu:
"Nghe nói lúc tìm được mục tiêu, đối phương đúng lúc ở đó. Hai người hình như là quen biết cũ, vì để không ảnh hưởng đến chuyện phía sau nên đã cùng mang về."
"Tên thì sao?" Ngân Sa hỏi.
"Căn cứ theo tin tức, hình như là họ Doãn, mấy chuyện khác đành nhờ vào Ngân Sa sư tỷ rồi."
Ngân Sa tiên tử kiểm tra một phen, chau mày, sau đó nói:
"Không phải nhân tộc, giống như Nam Cung Nguyệt, là Thiên Linh tộc."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận