Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1095: Ta Hiện Tại Ghét Nhất Chính Là Ngươi

Chương 1095: Ta Hiện Tại Ghét Nhất Chính Là Ngươi
Hậu viện Thiên Văn Thư Viện, đối học sinh Thư Viện mà nói là một chỗ cực kỳ thần bí.
Học sinh bình thường căn bản không có khả năng đi vào. Dù là một số học sinh ưu tú cũng chưa chắc đã có thể tiến vào bên trong. Dù có tiến vào được cũng có thể gặp phải tao ương.
Số lần Nhan Nguyệt Chi đi vào khá nhiều, nhưng vẫn cảm thấy nếu có thể không đến hậu viện thì vẫn nên không đi thì hơn.
Dưới ánh trăng, nàng dừng lại ở trước cánh cửa hậu viện.
Hồi tưởng lại lần trước lui lại cánh cửa, trong lúc nhất thời có chút thổn thức.
Hi vọng lần này sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn.
Chỉ là lúc nàng muốn tới gần, cánh cửa đột nhiên xuất hiện vặn vẹo. Ngay sau đó xung quanh lần lượt xuất hiện cánh cửa mới. Chỉ trong hô hấp, chín cánh cửa vây quanh nàng.
Dù là người luôn luôn đoan trang thanh tao lịch sự như nàng đều cảm thấy sững sờ, giống như làm sao cũng không nghĩ tới, đột nhiên lại nhiều hơn mấy cánh cửa.
Giữa nghi hoặc, nàng chọn một cái rồi cất bước.
Sau khi đi vào, nàng nhìn thấy tám cánh cửa khác, cộng với một cái sau lưng chính là chín cái.
Giống như quay về với ban đầu.
Nhan Nguyệt Chi nhắm mắt lại, sau đó bắt đầu cất bước vào từng cánh cửa.
Bước ra lại thu hồi.
Lúc đi đến cánh cửa thứ sáu, cánh cửa bỗng lui một bước.
Tìm được rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bầu trời đêm vốn đầy sao bất tri bất giác đã bị một vòng mặt trời đỏ thay thế.
Lúc này Nhan Nguyệt Chi mới mỏi mệt đi tới trước cửa lớn hậu viện.
Dù nàng có phát hiện được cửa chính xác, cũng cần phí hết tâm tư mới có thể tiến vào.
May mà thời gian không phụ người có lòng.
Sau khi tiến vào, nàng lại chịu đựng một lần khảo nghiệm nữa.
Đến lúc nhìn thấy ba người kia, đã là giữa trưa.
Lúc này, ba người Cảnh Đại Giang không có nằm ở cạnh ghế dựa uống trà.
Mà là chuyển đến một cái bàn, mười ngón giao nhau, khuỷu tay tựa ở mặt bàn.
Bên trong ánh mắt mang theo một sợi trang nghiêm.
"Gặp qua ba vị tiên sinh." Nhan Nguyệt Chi không dám vô lễ.
"Ngươi biết không? Qua nhiều năm như vậy, ta ghét nhất chính là viện trưởng tới tìm ta, nhưng mà hiện tại thay đổi rồi." Cảnh Đại Giang nhìn cô gái trước mắt, nghiêm mặt nói: "Giờ này ngày này, ngươi đã vượt qua viện trưởng, mang đến sự chán ghét cho ta. Ta tình nguyện gặp viện trưởng cũng không muốn nhìn thấy ngươi. Ngươi còn không tỉnh lại một chút?"
Nhan Nguyệt Chi rũ mắt, cung kính nói: "Tiên sinh dạy phải."
"Nếu đã hiểu thì trở về đi." Cảnh Đại Giang làm tư thế mời.
"Học sinh có việc muốn nói với tiên sinh." Nhan Nguyệt Chi vẫn duy trì vẻ cung kính.
"Tốt, rất tốt, rất tốt." Cảnh Đại Giang cười to:
"Ngươi không làm khó dễ ba lão cốt đầu chúng ta thì ngươi liền không vui đúng không? Lần thứ mấy rồi?"
Nhan Nguyệt Chi cúi đầu, không hề mở miệng.
"Nói đi, chuyện gì." Cảnh Đại Giang hỏi.
"Nghe nói Bắc Bộ loạn." Nhan Nguyệt Chi nói.
Nghe vậy, lông mày Cảnh Đại Giang giãn ra: "Rất tốt, hiểu chuyện, loạn thì loạn, vấn đề không lớn, cũng không phải là Bắc Bộ không có."
"Nghe nói Thi Tổ còn ở Tây Bộ, có phân thân hành tẩu." Nhan Nguyệt Chi lại nói.
"Rất tốt, chúng ta nói một chút về chuyện Bắc Bộ loạn đi." Cảnh Đại Giang duy trì ý cười.
Thi Tổ cái gì đó liền xem như không nghe thấy.
Lần trước đối phương bại, có trời mới biết rõ ràng là đang nhảy nhót, lúc này là thời điểm then chốt, hơn nữa đối phương sớm muộn gì cũng trở về.
Hiện tại lãng phí thời gian trêu chọc, không phải là hành động sáng suốt.
Biết mà không làm chút gì thì có chút khó coi, nhưng mà chỉ cần không biết thì tất cả đều vui vẻ.
Việc cấp bách của bọn hắn vẫn là tìm được Cổ tiền bối trước.
Nhan Nguyệt Chi cũng không do dự, nói ra đại khái tình huống Bắc Bộ.
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy phịch một tiếng.
Cảnh Đại Giang vỗ bàn đứng lên:
"Sơn Hải Kiếm Tông là tông môn cùng chúng ta sóng vai trấn áp hung vật Thiên Cực, hiện nay bọn hắn bị áp lực, ta sao có thể bỏ mặc được? Đi, đi Bắc Bộ."
Ba người nói xong liền muốn rời khỏi, cuối cùng vẫn không quên nhắc nhở Nhan Nguyệt Chi:
"Trong khoảng thời gian này chúng ta muốn đi Bắc Bộ, có chuyện gì chờ chúng ta trở lại hẵng nói. Quá sốt ruột thì đi tìm viện trưởng."
Sau đó ba người biến mất.
Nhan Nguyệt Chi đứng nhìn như vậy.
Trầm mặc một lúc, quay người rời đi.
Dự định đi tìm Thiên Thi Đan.
Nàng có nghe được tin tức Thi Tộc, có lẽ có thể tìm tới.
Nếu như không cách nào tìm tới cũng không sao cả.
Cố gắng hết sức.
---
Lúc này Giang Hạo vẫn đang lau bảo vật.
Một số bảo vật phía sau cơ bản không có tro bụi, nhưng mà cũng may có không ít vết rỉ, lần lượt bắt đầu xuất hiện bọt khí màu trắng.
Màu lục cũng có.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, ngày thứ hai cũng không có bọt khí màu lam.
Ngày thứ ba, lau lau nửa ngày, gặp một kiện món bảo vật kỳ quái, giống như là bình phong thu nhỏ.
Nhìn giới thiệu đúng là bình phong.
Là vật còn sót lại từ ba ngàn năm trước, phương pháp rèn đúc chưa từng lưu truyền.
Lau một cái, bình phong sạch sẽ hơn rất nhiều, một chút vết rỉ phía trên cũng đang biến mất.
Ngay sau đó là bọt khí màu lam.
【 Tu vi +1 】
【 Tu vi +1 】
"Một chút thôi mà có tận hai bọt khí màu làm?" Giang Hạo lập tức ngây người.
Không cần nghĩ cũng biết bên trong chứa cái gì.
Hắn chưa từng suy nghĩ nhiều, tiếp tục lau.
Cũng không để ý quá nhiều.
Chỉ là cái thứ hai lại không có bọt khí.
Bởi vì không lớn nên chỉ lau năm lần là xong.
Một lần cuối cùng ra một bọt khí.
【 Khí huyết +1 】
"Ba bọt khí, trước mắt ba ngày năm bọt khí, đúng là nhanh hơn làm những việc khác một chút." Giang Hạo thở phào một cái, miễn cưỡng nhanh hơn đào quáng, bản thân cũng không lỗ.
Sau khi để lại ký hiệu hắn lại tiếp tục lau.
Nơi này còn có rất nhiều thứ, có lẽ không bao lâu nữa, bản thân sẽ có thể tấn thăng cấp ba.
Tốc độ lau cũng không chậm, nhưng mà so với toàn bộ nhà kho lại lộ ra vẻ chậm chạp.
Hai ngày sau đó lần lượt xuất hiện hai bọt khí.
Giang Hạo thuận tiện nhìn bảng.
【 Khí huyết: 90/100(có thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 94/100(có thể tu luyện) 】
"Nếu như tất cả thuận lợi, chừng mười ngày liền có thể tấn thăng." Giang Hạo cũng không sốt ruột, mà là ổn định tâm tính, lau từng chút một.
Lúc gấp không thể chậm, lúc nên chậm không thể gấp.
Hắn sẽ đánh dấu những vật có thể cho ra bọt khí màu lam.
Bọt khí nhiều ký hiệu sẽ càng nặng.
---
Quán trọ gần biên giới hoàng thành Nam Bộ.
Bích Trúc nằm trên nóc nhà, nhìn xem trăng sáng, có chút cảm khái.
"Tiền bối, lúc trước tại sao ngài cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy?” Giọng nói nghi hoặc vang lên.
"Bởi vì ngoại trừ ngươi ra thì không có người nào nhìn trộm ta cả." Cố Trường Sinh đáp lại nói.
"Ngoại trừ chuyện này ra?"
"Ngươi không cảm thấy thiên phú của ngươi rất được sao?"
"Tiền bối vẫn là có ánh mắt, nhưng có không ít người có thiên phú như vậy."
"Đây chính là vận khí, vừa có thiên phú lại còn có thể nhìn trộm ta, còn là nguyền rủa thể."
Nghe vậy, Bích Trúc không khỏi không cảm khái.
Ưu điểm của bản thân đúng là không ít, mười tám tuổi mà đã cao minh như vậy, xứng đáng là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc.
Đáng tiếc, danh hào của nàng đã bị những người khác dùng mất.
Trong khoảng thời gian này, nàng muốn đi thăm hỏi vị đệ nhất thiên tài Hoàng tộc kia.
"Đúng rồi, tiền bối cảm thấy tại sao nhân vật quan trọng của Vạn Vật Chung Yên lại tạm hoãn trở về?" Bích Trúc đổi đề tài.
"Tạm hoãn trở về?" Cố Trường Sinh có chút ngoài ý muốn.
"Đúng vậy, lúc đầu ảnh hưởng của hắn sắp bắt đầu, lại đột nhiên trì hoãn trở về." Bích Trúc nói.
Nàng đương nhiên nghĩ không ra lý do.
"Gần đây có xảy ra chuyện gì sao?"
"Bắc Bộ loạn, bên kia chắc là xảy ra không ít chuyện."
"Còn gì nữa không?"
"Tổ Long Chi Tâm ở hải ngoại xuất hiện dao động, cụ thể thì không biết."
Đối phương trầm mặc chốc lát rồi nói: "Nhưng mà Long tộc sắp xuất hiện, chí ít sẽ có vết tích nhất định."
Nghe vậy, Bích Trúc hơi nghi hoặc một chút: "Tiền bối làm thế nào mà đoán được."
"Hướng đi của Long tộc vẫn luôn là một điều bí ẩn, nhưng mà theo như tình huống hiện tại thì nhân vật quan trọng của Vạn Vật Chung Yên không có khả năng vô duyên vô cớ trì hoãn trở về, có khả năng là Long tộc sắp trở về, hắn cố ý nhường đường. Lúc trước, vị này từng bị ném vào vùng biển hư vô. Nếu như suy đoán chính xác thì Long tộc chắc là cũng ở nơi đó. Bọn hắn xuất hiện rõ ràng ở bên trong, cho nên đối phương lựa chọn nhường đường. Phải biết cường giả bên ngoài càng nhiều, càng phù hợp với lợi ích của hắn. Chỉ khi cường giả nhiều thì sơn hà đại địa mới có thể bị đánh nát, vạn vật mới có thể chung yên. Còn về việc tại sao Long Châu lại trở về, có lẽ có liên quan tới Thiên Cực Mộng Cảnh Châu. Nhưng mà đây đều là suy đoán." Cố Trường Sinh nói.
Mặc kệ đúng sai, hắn đều không thèm để ý.
Hiện nay, hắn không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Mà Bích Trúc nghe xong luôn cảm giác như bắt được cái gì đó.
Lúc trước Tỉnh dẫn động từng biến hóa, chính là vì đạt được món đồ liên quan đến Long tộc ở bên trong Uyên Hải.
Mà nếu như Long tộc xuất hiện, vậy chuyện chính là…
Thượng Quan nhất tộc bởi vì nguyền rủa mà đến Nam Bộ tìm Tiếu Tam Sinh. Sau đó, nàng nhìn trộm Cố Trường Sinh, bản thân thuận tiện chọc đối phương.
Sau đó, Tỉnh giúp nàng áp chế Cố Trường Sinh, khiến cho Cố Trường Sinh thoát khỏi dòng sông kia, Thiên Cực Mộng Cảnh Châu xuất hiện buông lỏng.
Bởi vì Thiên Cực Ách Vận Châu và Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu đều đã rời đi, cho nên Thiên Cực Mộng Cảnh Châu tất nhiên sẽ hiện thế.
Sau đó bị Tỉnh trấn áp, mà bởi vì trấn áp, Long tộc có phản ứng, bắt đầu trở về.
Mà Long tộc thật
Nghĩ tới đây, Bích Trúc cảm thấy suy đoán của mình lúc trước là đúng.
Bàn tay vô hình đang dẫn Long tộc trở về, Tỉnh và rồng có quan hệ lớn lao.
Tất cả đều có mục đích.
Nàng là thuận tiện bị cuốn vào trong đó.
Nghĩ tới đây, Bích Trúc trùng điệp thở dài.
"Tuổi vừa mới mười tám, lại phải thừa nhận áp lực vòng xoáy lớn như thế, toàn bộ Nam Bộ không thể tìm ra người thứ hai."
"Ngươi năm ngoái không phải mười tám sao?" Giọng nói của Cố Trường Sinh truyền ra.
"Tiền bối, ngươi nói xem nếu như bị cường giả truy sát thì phải làm sao?" Bích Trúc dời chủ đề.
"Trốn thôi." Cố Trường Sinh nói.
Bích Trúc trầm mặc. Sau đó lại hỏi về dị thú.
"Làm thế nào để xác nhận có phải là dị thú hay không?"
Cố Trường Sinh suy tư rồi nói:
"Cũng không khó, nếu như bây giờ có phát hiện dị thú vậy thì càng dễ dàng, cướp đoạt một sợi khí tức, sau đó xem xét bên cạnh các dị thú khác. Có thể cộng hưởng thì đó chính là dị thú."
Bích Trúc suy tư rồi gật đầu, sau đó hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
"Tiền bối, trên đời này còn có hạt châu Thiên Cực nữa không?"
"Bên trong lưu truyền chỉ có ba viên, chắc là không có."
Bích Trúc nghe thế liền thở phào một cái, không có thì tốt, không có thì tốt.
---
Giang Hạo càng lau thì phát hiện bảo vật cũng không phải là càng ngày càng tốt. Mặc dù nhìn như càng tốt, nhưng trên thực tế lực lượng tích chứa không có gia tăng.
Lau được bọt khí màu lam, ít nhiều đều có thành phần vận khí.
May mắn, một ngày hai ba cái cũng không có vấn đề gì.
Một tuần sau.
Giang Hạo đặt bình hoa đã lau được một nửa lên trên kệ.
Vừa rồi, bình hoa này xuất hiện một bọt khí màu lam.
Hiện nay, bọt khí của hắn đã đầy.
Có thể tấn thăng.
Hắn cũng không tìm kiếm chỗ khác mà là ngồi khoanh chân tại chỗ, bố trí m Dương Tử Hoàn, mở Nhật Nguyệt Hồ Thiên.
Sau khi đặt một chút trận pháp, hắn liền bắt đầu khôi phục trạng thái.
Lúc trạng thái đủ tốt, hắn liền rút ra tu vi, bắt đầu tấn thăng.
Lần này, Giang Hạo lần nữa cảm nhận được bản thân đứng ở trước cầu thang, phía trước là một mảnh sương mù. Sau đó, hắn nhấc chân hướng về phía trước.
Khác với lúc trước, áp lực lần này phải tiếp nhận lớn hơn trước đó rất nhiều, toàn thân giống như bị đè ép. Đối mặt với áp lực như vậy, Giang Hạo không lui bước chút nào, lấy thái độ cường ngạnh xua tan sương mù để lộ nấc thang thứ ba. Sau đó một cước đạp lên.
Hô!
Trong nháy mắt đặt chân xuống, cuồng phong gào thét, giống như muốn thổi người xuống.
Giang Hạo chưa từng chịu ảnh hưởng, cả người vững vàng rơi xuống trên nấc thang thứ ba. Sau đó, lực lượng mới bộc phát ra từ trong thân thể.
Chờ lực lượng du hành một hồi trong thân thể, Giang Hạo mới mở mắt ra.
Xác định thời gian, phát hiện thời gian đã trôi qua một ngày.
Giang Hạo chưa từng chần chờ, bắt đầu xem xét bảng.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Bốn mươi bốn 】
【 Tu vi: Đăng Tiên cấp ba 】
【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Kim Cương Bất Hoại, Sâm La Vạn Tượng 】
【 Khí huyết: 45/100(có thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 43/100(có thể tu luyện) 】
【 Thần thông: 0/3(không thể thu hoạch được) 】
"Chỉ còn lại hơn bốn mươi, tiêu hao nhiều hơn trước đó, không biết là bởi vì còn chưa củng cố, hay là bởi vì cấp hai khó tấn thăng hơn." Trong lòng Giang Hạo cảm thấy nghi hoặc.
Cũng mặc kệ như thế nào, hắn đều không tiếp tục vận dụng khí huyết và tu vi.
Hắn không thể dùng cái này để củng cố tu vi được, quá lãng phí.
Chuyện cần làm hiện tại chính là mau chóng tích lũy đủ một trăm, sau đó tiếp tục tấn thăng.
Củng cố ư, dành ra ba ngày để củng cố là đủ.
Cảm ngộ cảnh giới cũng đều có thể không cần.
Bởi vì không bao lâu nữa sẽ tiếp tục tấn thăng. Bảo vật trong nhà kho còn không có lau bao nhiêu.
Thời gian có đôi khi như là đồng hồ cát, bất tri bất giác sẽ xói mòn toàn bộ.
Thu đi đông lại.
Đoan Mộc Ý đứng chờ ở bên ngoài nhà kho, bởi vì người bên trong không rời đi nên hắn cũng không thể rời đi.
Hắn cần biết đối phương làm cái gì, cũng cần hiểu rõ lúc nào rời đi.
Ngay từ đầu hắn cho rằng đối phương sẽ ở chỗ này không được bao lâu.
Một ngày không đủ, vậy thì hai ngày ba ngày thì sao? Chắc là đủ rồi chứ?
Dù có lấy đi tất cả mọi thứ thì cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Nhưng mà, hắn làm sao cũng không nghĩ tới bản thân đợi một ngày lại một ngày, một tháng lại một tháng.
Tổng cộng đã trôi qua năm tháng, đã là tháng một năm sau.
Đối phương vẫn còn chưa đi ra.
Chuyện này khiến cho hắn không khỏi tò mò, không biết liệu đối phương có còn ở bên trong nữa hay không, hay là đối phương vẫn luôn ở bên trong.
Qua một đoạn thời gian nữa có lẽ Thiên Vương sẽ trở về, không biết rõ ràng có chút không hay cho lắm.
Hắn thầm thở dài một tiếng.
Đoan Mộc Ý hạ quyết tâm, muốn vào xem tình huống một chút.
Chỉ là vừa mới đi tới cửa, đột nhiên cảm thấy cánh cửa xuất hiện dao động. Ngay sau đó, một thư sinh áo trắng đi ra từ bên trong. Tay hắn cầm quạt xếp.
"Đoan Mộc đạo hữu còn ở nơi này sao?" Giọng nói đối phương ôn hòa, mang theo ý cười.
Đoan Mộc Ý có thể phát hiện ra người này không giống với năm tháng trước, nhưng lại không nói ra được là khác chỗ nào, chỉ có thể cung kính nói: "Hồi lâu không thấy tiền bối, phong thái tiền bối càng hơn lúc trước."
Giang Hạo mỉm cười nói: "Để đạo hữu đợi lâu rồi, chờ Thiên Vương các ngươi trở về thì nói là ta đang chờ bảo vật ở chỗ khác."
"Xin tiền bối yên tâm." Mặc dù Đoan Mộc Ý không biết là thật hay giả nhưng cũng không dám lãnh đạm.
Sau đó, Giang Hạo liền biến mất tại chỗ.
Đoan Mộc Ý nhìn xung quanh không có một ai, luôn cảm thấy tất cả giống như ảo giác.
Sau đó, hắn đi vào bên trong xem xét tình huống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận