Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 986: Trừ Khi Vị Kia Thánh Đạo Đích Thân Tới

Chương 986: Trừ Khi Vị Kia Thánh Đạo Đích Thân Tới
Trên biển.
Đồng Vũ nhìn qua mặt biển.
Từng cường giả tiến vào bên trong, không thiếu một số kiêu tử Tiên tông.
Nhưng sau khi bọn hắn tiến vào, đáy biển truyền đến các loại tiếng nổ.
Soạt!
Mặt nước phun trào, rất nhiều người đều bị đánh lui từ phía dưới. Cả đám đều có chút kinh ngạc.
"Không vào được?" Nam tử trẻ tuổi cõng kiếm, nói: "Không phải dưới tiên, mà là dưới Đăng Tiên."
Hắn lập tức nhận ra điều khác thường. Những người khác cũng khiếp sợ không thôi.
"Không phải chứ, đã nói là dưới tiên rồi mà, tại sao lại xuất hiện biến cố?" Tráng hán vỗ vỗ nước đọng trên người, cảm giác không hiểu.
"Như này còn chưa rõ ràng hay sao?" Một vị tiên tử thở dài, nói:
"Thiên Linh tộc động tay chân, người người đều biết là dưới tiên, cho nên đều lựa chọn ra những người lợi hại nhất trong khoảng gần tiên. Dù Thiên Linh tộc có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng đạt được chỗ tốt ở bên trong. Mà chỉ cần áp chế tu vi thì sẽ có thể đánh cho tất cả mọi người trở tay không kịp. Bọn hắn cũng không ngốc."
"Nói như vậy chúng ta đều là ngốc sao?" Một tên mập mạp cười nói.
Hắn chợt nhìn về phía Đồng Vũ, sau đó lập tức bộc phát ra lực lượng cường đại.
Người kia kinh hãi, động thủ ngăn cản.
Ầm ầm!
Lực lượng phong bạo đánh bay Đồng Vũ ra ngoài, không đợi hắn đứng vững, sóng gió vô tận đã đánh tới, lập tức cắn nuốt nó. Cuối cùng chìm vào Thâm Hải, hình thành áp lực thật lớn.
Oanh!
Lực lượng bộc phát, có máu tươi tràn ra mặt biển.
Thấy thế, tên mập mạp mới vừa lòng thỏa ý nói: "Tóm lại là phải tìm Thiên Linh tộc để trút giận."
"Ta không thích người như ngươi." Nam tử tẻ tuổi cõng kiếm nhìn tên mập, nói.
"Người không thích Bàn gia ta có rất nhiều, ngươi thì tính là cái gì?" Tên mập cười lạnh.
Sau đó, một đạo kiếm quang quét ngang mà xuống. Kiếm ý nghiêm nghị, theo gió vượt sóng.
Tên mập kinh hãi, vận dụng hết tất cả lực lượng để đối kháng.
Ầm ầm!
Kiếm đụng vào người tên mập, đánh bay người ra ngoài.
"Đáng chết, nếu như ngươi cảm thấy ta giết người không tốt thì tại sao vừa rồi lại không ngăn cản ta? Nhất định phải chờ ta giết người rồi mới động thủ?" Tên mập giận dữ hét lên.
Kiếm quay lại trong tay người đàn ông trẻ tuổi, giọng nói hắn bình thản: "Ta cũng không thích Thiên Linh tộc, giết ngươi không phải là vì gặp chuyện bất bình, chỉ là tìm cái lý do để giết ngươi mà thôi."
Từ lúc bọn hắn động thủ, càng có nhiều người bắt đầu xảy ra tranh chấp.
Hai người Thánh Đạo quan sát xung quanh, tim có chút đập nhanh. Những người này đều là cường giả của từng thế lực, nếu như cùng nhau đi vào tuyệt đối sẽ quét ngang. Khó trách Thiên Linh tộc muốn áp chế đến hạn mức cao nhất. Nhưng mà vẫn có không ít người đi vào, đều là dưới Đăng Tiên.
Hiện tại phải xem Tiếu Tam Sinh.
Đương nhiên, người của bọn hắn cũng đang tới đây.
Đăng Tiên cấp một và cấp hai.
Một lát nữa để bọn hắn thử một chút.
Nếu như có thể đi vào, như vậy lời Tiếu Tam Sinh nói là thật.
Mà ngoại trừ Tiếu Tam Sinh, điều càng làm cho bọn hắn để ý hơn vẫn là nữ tử bên trên thuyền. Nàng rốt cuộc là ai?
Tồn tại cấp bậc này rất ít ra ngoài.
Đại thế còn chưa mở ra, những người này ra ngoài không có chỗ tốt.
Trên chiếc thuyền lớn phía xa, Đào tiên sinh nhìn về phương xa, có chút cảm khái:
"Không nghĩ tới nhanh như vậy mà đã đánh nhau, hơn nữa người đi vào dường như không nhiều."
Bên phía Thánh Đạo không bình thường, dường như có một vị tồn tại cực kỳ thần bí và cao minh che đậy tất cả, khiến hắn không rõ rốt cuộc bên kia đã xảy ra chuyện gì.
Thật ra thì nhìn sang vẫn có thể phát hiện ra chút gì đó, nhưng lấy lại tinh thần thì vẫn nên bỏ đi thì hơn.
Bình thường thì chuyện như này rất khó phát hiện, nhưng hắn từng dùng Đấu Chuyển Tinh Di, liền có thể nhạy cảm phát hiện vấn đề.
Xem ra, bên kia không quan tâm quá nhiều.
"Chúng ta lúc nào thì động thủ?" Chu Thâm hỏi.
Đào tiên sinh suy tư chốc lát rồi nói: "Chờ tin tức."
"Là tin tức gì?" Đường Nhã hỏi.
Đào tiên sinh lắc đầu.
Hắn cũng không thể xác định, bởi vì chuyện phát triển có chút ở ngoài dự liệu. Tinh không cách nào nắm giữ toàn cục, chỉ có thể nhìn một chút xem có những tình huống khác xảy ra hay không.

Sau khi Giang Hạo tiến vào cửa lớn, cảm giác thân thể xuất hiện lắc lư, ngay sau đó bắt đầu bay lên, xuyên thấu mặt biển đâm thẳng vào mây xanh.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hắn thậm chí còn không thể xem thật kỹ tình huống xung quanh.
Nhưng mà có thể xác định một chuyện, phía dưới là biển cả vô tận.
Soạt!
Xuyên thấu tầng mây, Giang Hạo đi vào bầu trời, phía trước có một tòa cung điện vô cùng lớn. Xung quanh cung điện là vô số bệ đá lơ lửng. Trên các bệ đá khác cũng có bóng người xuất hiện, là ba người cùng tiến vào với hắn.
Mặc dù là ngẫu nhiên, nhưng cũng không hề rời đi quá xa.
Lúc này, Giang Hạo rơi xuống trên bệ đá, ba người kia lập tức nhảy về phía hắn.
Giang Hạo thử một chút, phát hiện không cách nào bay được, một khi rơi xuống có lẽ sẽ không thể lên được nữa.
"Có chút tương tự với Uyên Hải, nhưng lực áp chế không có khủng bố như vậy."
Giang Hạo xác nhận đại khái.
Nơi này còn có thể dùng sức mạnh nhảy vọt. Hơn nữa sẽ không hạn chế thuật pháp, chỉ là không cho đạp không phi hành mà thôi.
"Tại sao lại chỉ có mấy người chúng ta?" Sau khi tới, nam tử trẻ tuổi có chút lãnh đạm hỏi.
"Không biết." Tiên tử có chút sợ người lạ lắc đầu.
Bọn hắn nhìn về phía Giang Hạo.
"Cần ta cho các ngươi một lời giải thích sao?" Giang Hạo mở quạt xếp ra, hỏi.
Trong lúc nhất thời, ba người có chút chần chờ, cuối cùng không nói gì.
"Không nói lời nào Tiếu mỗ sẽ coi như không cần, đi thôi." Giang Hạo đi về phía trước.
"Ngươi thật sự tên là Tiếu Tam Sinh?" Nam tử lãnh đạm hỏi.
Nghe vậy, Giang Hạo cười nhạt một tiếng, động quạt xếp trong tay, gương mặt lập tức xuất hiện biến hóa. Hắn nhìn về phía nam tử lãnh đạm, cười nói:
"Ta cũng có thể là ngươi."
Trong nháy mắt nhìn thấy một gương mặt tương tự mình, nam tử lãnh đạm giật mình, thiếu chút xuất thủ, nhưng mà khắc chế được.
Hành động lần này cực kỳ quan trọng, không thể tùy tiện xuất hiện xung đột.
"Ta là Liêu Ứng Vinh, ta mặc kệ ngươi có phải Tiếu Tam Sinh hay không, bọn hắn đều nói nên nghe lời ngươi. Nhưng mà nếu như phía sau biểu hiện của ngươi không được tốt, ta không ngại tự mình hành động." Liêu Ứng Vinh lạnh lùng nói.
Hai người khác cũng tự giới thiệu.
Nam tử to con chất phác tên là Đồng Thủ n.
Nữ tử sợ người lạ tên là Tả Tĩnh.
Giang Hạo chỉ nhìn qua ba người này, phát hiện bọn hắn đều có chút ngạo khí. Mặc kệ có biểu hiện ra ngoài hay không, trong lòng đều không để ý đến mình cho lắm.
Một người nổi tiếng dựa vào sự hung ác, không kiêng nể gì cả, chỉ có thể khiến kẻ yếu e ngại, cường giả khinh thường.
Mọi người tu vi giống nhau, dĩ nhiên chính là khinh thường chiếm đa số.
Giang Hạo cũng không thèm để ý chuyện này, hắn đi từng bước một về phía đại điện.
Đại điện này có rất nhiều cửa, căn bản không biết sẽ hướng đến nơi nào.
Lúc bọn hắn đi vào, cũng nhìn thấy không ít người đã đến. Tất cả mọi người không có xuất thủ, mà là hướng về phía cung điện.
"Các ngươi biết đường không?" Giang Hạo hỏi.
"Muốn đến chỗ thần vật cần tiến vào tầng thứ ba nội bộ. Đây là mục đích của chúng ta, đương nhiên, người của chúng ta sẽ tự mình ra tay giải quyết. Tuy thực lực ngươi mạnh, nhưng mà chúng ta biết nhiều thứ mà người không biết. Đến lúc đó nếu có người ảnh hưởng thì ngươi giúp chúng ta cản một chút là được. Phía sau, chúng ta cũng sẽ toàn lực phối hợp." Liêu Ứng Vinh nói.
Giang Hạo gật đầu.
Tiện tay mà thôi.
Có thể khiến bọn hắn hỗ trợ ngăn cản ngoại địch, là một giao dịch không tệ.
Phải biết, nếu như phía sau gặp được thần vật, tất nhiên sẽ có không ít người ảnh hưởng tới hắn. Nếu như có nhiều người cùng vây công thì sẽ không tốt lắm.
Cung điện rộng lớn hơn lúc nhìn thấy, nơi này có lượng tượng đá lớn, có người có rồng còn có một số chủng tộc kỳ quái.
"Lúc trước có rất nhiều người đi giao chiến với Tiên Tộc."
Bên trong Nhân Hoàng Điện, anh linh cùng nhau hiện thân, trận chiến kia Nhân Hoàng không ở đỉnh phong nhưng vẫn trấn áp tất cả.
"Chỉ là bỏ ra cái giá cực lớn."
Tiên chủng bị Nhân hoàng mang đi, mà khí vận Tiên Tộc được giao cho Thiên Linh tộc và chúng ta.
"Tượng đá nơi này được chúng ta điêu khắc, đều là cường giả lúc trước có chút ấn tượng." Tả Tĩnh nhỏ giọng nói, trong mắt mang theo vẻ khâm phục.
"Sau đó thì sao? Các ngươi tại sao lại bị phong ấn?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Sau khi vị kia thí nghiệm các tộc, cuối cùng có thành quả, bước ra một bước quan trọng nhất."
Nhất là Nhân Hoàng trọng thương, căn bản không có cách nào nhúng tay vào, càng cho chúng ta cơ hội.
"Đáng tiếc sau này Nhân Hoàng vẫn xuất thủ.
"Vị kia bị đánh bại, tất cả mọi người Thiên Linh tộc cứ như vậy mà nhìn hắn bị trấn áp vào Thâm Hải vô tận." Giọng của Tả Tĩnh vẫn rất nhỏ.
Giang Hạo nhớ dòng nhữ nhìn thấy trong Hải Vụ Động, nói là nhìn hắn chìm vào đáy biển.
Có lẽ chính là Thánh Đạo.
"Các ngươi trách Thiên Linh tộc không?"
Tả Tĩnh lắc đầu lại gật đầu: "Trách, lại không trách, phần lớn chúng ta đều không được Thiên Linh xem trọng, cho nên trách. Nhưng chúng ta trở thành Thánh Đạo, đã không còn là Thiên Linh tộc, khác biệt lập trường đương nhiên không trách bọn hắn."
"Nói với hắn nhiều như vậy làm gì? Hắn căn bản không hiểu, không phải ai cũng có thể hiểu được lý niệm vĩ đại cỉa Thánh Đạo chúng ta. Hơn nữa, năng lực của vị kia cũng không phải là thứ mà hắn có thể tưởng tượng." Liêu Ứng Vinh lãnh đạm nói.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, mà là đi theo đám bọn hắn hướng về phía trước.
Nơi này có mê cung, có trận pháp, còn có cạm bẫy. Nhưng mà không có bất kỳ tác dụng gì đối với bọn hắn cả.
Bọn hắn nhanh chóng tìm được cầu thang.
Vừa mới tới, Đồng Thủ n lập tức nói: "Không bình thường."
"Ừm, có người tới trước chúng ta một bước, vừa rồi không có người nào vào sớm hơn chúng ta cả, cho nên là người Thiên Linh." Liêu Ứng Vinh cau mày:
"Không biết là tu vi gì, nếu như là Đăng Tiên thì chúng ta không phải là đối thủ."
"Đăng Tiên?" Giang Hạo lắc đầu: "Đăng Tiên không vào được."
Ba người nghe vậy thì sững sờ.
Giang Hạo mỉm cười: "Nếu không thì tại sao các ngươi lại cho rằng chỉ có mấy người chúng ta?"
"Bọn hắn không có vào sao?" Liêu Ứng Vinh chấn kinh.
Giang Hạo cười không nói.
Ba người liếc nhìn nhau, nếu như quả thật là như thế này thì không cần thiết phải lo lắng, cẩn thận một chút là được.
Chỉ là, lúc bọn hắn muốn đi lên, lông mày Giang Hạo đột nhiên nhăn lại, nói:
"Cẩn thận bên cạnh."
Giọng nói rơi xuống, ba người ngoài ý muốn. Bọn họ vô thức muốn nhìn sang bên cạnh, ngay sau đó có sức mạnh phá không mà tới.
Ba người kinh hãi bộc phát ra lực lượng toàn thân.
Oanh!
Ba thanh trường thương bị đánh bay ra ngoài.
"Người nào?" Liêu Ứng Vinh gầm thét, muốn đuổi theo.
"Đừng đuổi theo, làm chính sự." Giang Hạo mở miệng nói.
Nghe vậy, Liêu Ứng Vinh có chút không phục. Hắn vừa rồi đã nhận ra tung tích, nếu như bây giờ không đuổi, ai biết lát nữa đối phương có tiếp tục công kích hay không.
Đồng Thủ n thật thà kéo hắn lại một chút, nhỏ giọng nói: "Nhiệm vụ quan trọng."
Ba người cuối cùng mới tiếp tục hướng về phía trước, nhưng mà đã cảnh giác hơn trước đó rất nhiều. Bọn hắn hoài nghi là người Thiên Linh tộc.
Giang Hạo quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Hắn có thể phát hiện ra, trong bóng tối có không ít người dường như đang chờ bọn hắn đuổi theo.
Phương pháp ẩn nấp không tệ.
Nếu như không phải vì hắn có Vô Danh Bí Tịch, thật đúng là đã không thể phát hiện.
Thân ảnh vừa bị phát hiện kia thật ra đã bị che giấu, rất khó tìm được tung tích, dường như chỉ để tạo cảm giác cao minh mà thôi.
Tầng thứ hai.
Nơi này khác biệt với phía dưới, có rất nhiều thông đạo và cánh cửa. Mỗi một phiến đều cần lực lượng vạn quân mới có thể mở ra.
"Nếu như không biết phương hướng, chỉ riêng mở cửa thôi đã tốn lượng lớn thời gian rồi." Tả Tĩnh giải thích.
Giang Hạo gật đầu, mang theo Thánh Đạo đúng là thuận tiện hơn đi một mình rất nhiều.
"Chỗ chúng ta muốn đi ở gần đây." Tả Tĩnh nói.
Giang Hạo quan sát xung quanh.
Cửa nơi này cực lớn, cho dù là ba Vũ Hóa muốn mở ra cũng có chút tốn sức.
Mỗi một cánh cửa đều như thế, sau khi đi vào cũng là như thế, giống như là đang dậm chân tại chỗ.
Nhưng mà người Thánh Đạo không có nửa điểm chần chờ, một đường hướng về phía trước, mở ra bảy cánh cửa.
Sau khi đi tới vị trí phía ngoài rìa.
"Chính là chỗ này." Liêu Ứng Vinh cảnh giác nói.
Vừa rồi bị công kích, nói rõ đã có người nhanh hơn bọn họ một bước.
Cũng có thể đoán được đại khái là ai.
Cho nên, phía sau cánh cửa này chắc là còn có mai phục khác.
Ba người thương lượng một chút, sau đó lấy lực lượng cường đại nhanh chóng phá vỡ cửa.
Cửa mở ra, bọn hắn lại liên thủ công kích bên trong. Sau khi xác định không có vấn đề gì mới đi đi vào.
Toàn bộ quá trình Giang Hạo chỉ đứng quan sát, không có bất kỳ ý định động thủ gì.
Tiếp theo chắc là chỉ cần nhìn người Thánh Đạo thu hoạch đồ, hắn chỉ cần xác định xung quanh không bị ai ảnh hưởng là đủ.
Cửa mở nhanh đóng cũng nhanh, cho nên người phía sau từ đầu đến cuối đều không cùng tiến vào.
Cứ dẫn trước một đường như vậy, có lợi ích to lớn đối với hắn.
Đây là đang chuẩn bị đủ thời gian để gặp được thần vật.
Vừa mới đi vào, Giang Hạo đã nghe thấy tiếng cười: "Thánh Đạo, ta chờ các ngươi rất lâu rồi, quả nhiên tới nơi này."
Nhìn lại theo phương hướng của giọng nói, chỉ thấy chỗ sâu có một vòng tròn cực lớn, trong đó có rất nhiều ánh sao phiêu đãng. Bên cạnh là một Tinh Bàn được một nam tử trung niên cầm trong tay, nó đang hội tụ lực lượng trên không và đặt ở trên vòng tròn, dường như muốn khiến cho tinh quang bên trong càng sinh động gơn.
Tỏa Thiên? Giang Hạo nhìn vòng tròn, không khỏi cảm khái.
Đây là thiên phú được Tỏa Thiên khóa lại.
Những thứ này chính là đồ mà Thánh Đạo muốn dẫn đi sao?
Nếu như có thể lợi dụng thì đúng là món đồ rất không tệ.
Nhưng mà Tỏa Thiên này hình như có chút khác biệt với thứ mà hắn học. Có lẽ là Tỏa Thiên không hoàn chỉnh.
Liêu Ứng Vinh nhìn nam tử bị kim quang vờn quanh, nói: "Người Thiên Linh tộc, các ngươi ngăn cản chuyện này có ý nghĩa gì sao?"
"Món đồ mà kẻ địch trăm phương ngàn kế muốn lấy được, ngăn cản chẳng lẽ không có ý nghĩa gì sao?" Nam tử trung niên cười lạnh.
Liêu Ứng Vinh không để ý đến đối phương, đi đến phía trước vòng vàng. Trong tay có sức mạnh đang cố gắng xuyên thấu qua vòng vàng để trộm lấy tinh quang bên trong.
Chỉ là, lúc lực lượng của hắn sắp đụng vào những tinh quang kia, quang mang đột nhiên xuất hiện bên trong Tinh Bàn trên tay nam tử trung niên, trấn áp xung quanh, ngăn cản lực lượng Thánh Đạo.
Oanh!
Lực lượng Liêu Ứng Vinh vỡ vụn, cả người lui về sau một khoảng.
"Ha ha, vô dụng thôi, chúng ta vốn là một tộc, lực lượng của các ngươi đã sớm bị tiên tổ phá giải. Trừ khi Thánh Đạo đích thân tới, nếu không thì đừng ai mong lấy được những thứ kia đi." Nam tử trung niên cười ha ha.
Vì có thể áp chế Thánh Đạo mà hưng phấn.
"Ta tới." Đồng Thủ n bước ra một bước, công kích về phía nam tử trung niên.
Chỉ là, hắn vừa mới tới gần, ánh sáng màu vàng đột nhiên nở rộ, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài.
"Không có ích lợi gì đâu, đây là pháp bảo hộ mệnh mà Tộc trưởng cho ta. Các ngươi không có Đăng Tiên, muốn phá vỡ là chuyện cực kì khó khăn. Cho nên chỉ cần ta ở đây, các ngươi đừng mơ lấy được những thứ kia đi. Nếu Thánh Đạo đích thân tới thì ta sẽ nguyện cúi đầu. Nhưng mà Thánh Đạo đã bị trấn áp, nếu như hắn có thể ra ngoài, sao các ngươi lại để ý đến những thứ này chứ?" Nam tử trung niên cười nói:
"Nói tới nói lui, các ngươi cũng không có gì hơn cái này, chỉ cần một mình ta thôi cũng có thể cản được các ngươi, càng đừng nói tới chuyện phía sau ta còn có vô số Thiên Linh tộc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận