Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 423: Có Nhã Hứng Ngâm Một Câu Thơ Hay Không?

Chương 423: Có Nhã Hứng Ngâm Một Câu Thơ Hay Không?
Chương 423: Có Nhã Hứng Ngâm Một Câu Thơ Hay Không?
Ba người Giang Hạo tiếp tục xem hai người đang truy đuổi trên không trung.
Bọn họ dường như cũng không sử dụng quá nhiều thủ đoạn, thân ảnh của bọn hắn hô ứng cùng tinh không.
Khiến cho người ta kinh diễm.
Oanh!
Hai bóng người đột nhiên đụng vào nhau.
Ngay sau đó người của Thiên Văn Thư Viện bắt đầu rơi xuống.
Phịch một tiếng, đâm vào bên phía mấy người Giang Hạo.
Nhưng mà cũng không mang đến bất kỳ hư hỏng nào đối với lầu các cả.
"Tiểu đạo hữu, đây là thua rồi sao?" Vạn Hưu cười hỏi.
"Đây không phải là chuyện rất rõ ràng rồi sao?" Tư Trình vừa ăn lạc vừa nói.
Giang Hạo cũng không mở miệng.
Đối phương Luyện Thần trung kỳ, thực lực tương đương với mình, vẫn nên ít có liên quan mới thỏa đáng.
Nhưng mà, hắn rất là tò mò, không biết dáng vẻ của mình bây giờ là như thế nào.
Không biết hai vị tiền bối này có thể nhìn thấu hay không.
Hồng Vũ Diệp không có bất kỳ phản ứng nào, theo lý thuyết thì là nhìn không thấu.
Thanh niên bên cạnh nhìn ba người bên trong, cung kính nói:
"Mang đến phiền toái cho ba vị tiền bối rồi."
Hắn chần chờ một lát, là bởi vì nhìn thấy một Trúc Cơ hậu kỳ.
Giang Hạo có thể hiểu rõ tại sao đối phương lại chần chờ, hắn quen dùng tu vi Trúc Cơ.
Trước kia dùng Trúc Cơ viên mãn, sau này phát hiện Hồng Vũ Diệp giống như muốn hắn dùng hậu kỳ hơn.
Cho nên liền sửa lại thành hậu kỳ.
Nguyên nhân chủ yếu chắc là, Hồng Vũ Diệp thiết lập tu vi cho chính nàng là Trúc Cơ viên mãn.
Mà Giang Hạo quyết định thân phận của bọn hắn là sư tỷ đệ đồng môn.
Cho nên hắn chỉ có thể dùng Trúc Cơ hậu kỳ.
Hắn cũng không để ý chuyện.
"Nhìn thiên phú ngươi cũng không kém, tại sao phải chấp nhất với Hòa Quang Đồng Trần?" Vạn Hưu hỏi.
"Là vãn bối tự đại, nghĩ không biết có thể vượt qua người xưa hay không." Thanh niên cúi đầu thở dài nói.
Lúc này, vị tiên tử kia cũng rơi xuống trước lầu các, nàng nhìn thấy Tư Trình thì giống như nghĩ tới gì đó, lập tức cung kính nói:
"Quấy rầy đến tiền bối."
"Không ngại." Tư Trình khoát khoát tay:
"Ba người chúng ta chỉ là đúng lúc ngồi ở chỗ này, cũng không phải là đặc biệt quan tâm đến các ngươi, không cần để ý."
Hoa Hàn gật đầu, lúc nhìn về phía Giang Hạo thì có chút kinh ngạc, có chút không rõ, tại sao Trúc Cơ cũng ở trong đó?
Nàng chợt cung kính nói:
"Vậy ta không quấy rầy tiền bối nữa."
"Chờ một chút, nếu đã tới rồi, không chỉ bảo các ngươi một chút thì không phải là chúng ta hẹp hòi hay sao." Vạn Hưu nhìn về phía Tư Trình và Giang Hạo.
"Các ngươi ai tới đây?"
"Thực lực của vãn bối có hạn." Giang Hạo lập tức từ chối.
Bản thân mình không thể chỉ đạo được những người này.
Đối phương cũng là Luyện Thần, còn xuất thân từ Tiên môn, mình lấy thực lực và tư cách ở đâu ra chứ?
Hai vị này có lẽ là bởi vì Hồng Vũ Diệp cho nên mới nhìn hắn một cái.
"Thực lực của ta cũng có hạn." Tư Trình nói.
Hoa Hàn vốn đang còn cảm thấy Giang Hạo là ăn ngay nói thật, nhưng mà vị tiền bối này đều nói như vậy, lại khiến cho nàng cảm thấy không hiểu.
Nghĩ thầm, Trúc Cơ này chẳng lẽ thật sự có thể chỉ đạo ta?
Đệ tử Thiên Văn Thư Viện đứng tại chỗ, cũng không dám tùy ý mở miệng.
"Các ngươi đều không được sao?" Vạn Hưu nhìn xem Hoa Hàn, thuận miệng nói:
"Như vậy đi, ngươi tùy ý chọn một trong ba người chúng ta, chịu chỉ đạo thì chính là tạo hóa của ngươi, không chịu thì chính là ngươi không có duyên phận này.”
Cảm giác tùy ý này, khiến cho Giang Hạo cảm thấy cường giả đều là hỉ nộ vô thường.
Nhưng mà theo như bình thường, vẫn nên chọn Vạn Hưu tiền bối là tốt nhất.
Dù sao cũng là hắn mở miệng, không muốn chỉ đạo cũng cần cho mặt mũi.
Hoa Hàn yên lặng một lát, sau đó nhìn về phía Giang Hạo, ngay sau đó tay áo trắng vung lên, cuốn đi Bán Nguyệt Đao ở bên hông Giang Hạo:
"Tiền bối đắc tội."
Tiếng nói vừa dứt, liền thi triển Vạn Long Du rời đi.
Giang Hạo: "…"
Ba ngàn linh thạch.
Hắn có thói quen đeo đao, không nghĩ tới lại bị cướp.
"Tiểu oa này đúng là không biết trời cao đất rộng." Tư Trình thở dài một tiếng.
"Đạo hữu muốn xuất thủ không? Hay là để ta tới?" Vạn Hưu hỏi.
"Không cần, để ta tự mình tới đi." Giang Hạo bất đắc dĩ nói.
Đối phương Luyện Thần sơ kỳ, may mà hắn còn có thể bắt kịp.
Sau đó tu vi của hắn xuất hiện thay đổi, cũng là Luyện Thần sơ kỳ, chuyện này khiến cho Hà Độc của Thiên Văn Thư Viện ở bên cạnh chấn kinh.
Vạn Hưu và Tư Trình cũng không kinh ngạc, giống như muốn nhìn xem Giang Hạo sẽ làm thế nào để lấy đồ về.
Dưới ánh trăng, trên người Giang Hạo xuất hiện hào quang bé nhỏ hào, thế nhưng rất nhanh lại phảng phất như bụi trần nhỏ bé.
Ngay sau đó cả người hắn tan biến tại chỗ.
Hà Độc nhìn tất cả những gì xảy ra trước mắt, không biết tại sao, mặc dù Giang Hạo biến mất, nhưng mà dưới ánh trăng lại giống như có mặt ở khắp mọi nơi.
Khắp nơi có hắn, lại như khắp nơi không hắn.
Loại cảm giác không hiểu này đã đánh sâu vào hắn.
Khiến cho hắn giống như bắt được cái gì đó, lại giống như không bắt được gì cả.
Trong lúc nhất thời, hắn có chút nóng nảy, rốt cuộc đây là cái gì?
Lúc này Tư Trình kinh ngạc mở miệng: "Hòa kỳ quang, đồng kỳ trần?"
"Hòa Quang Đồng Trần?" Vạn Hưu cũng kinh ngạc.
Trong nháy mắt, bọn hắn đột nhiên hiểu rõ tại soa Giang Hạo lại hỏi về Hòa Quang Đồng Trần.
Thì ra đây mới thật sự là Hòa Quang Đồng Trần.
"Dùng tâm cảnh cảm ngộ thiên địa, dung nhập vào trong đó, mượn lực thiên địa, lợi hại, không biết đỉnh phong sẽ như thế nào nữa." Vạn Hưu cười, nhìn về phía người uống rượu bên cạnh:
"Ngươi vừa rồi không phải nói muốn gặp Hòa Quang Đồng Trần sao? Hiện tại đã thấy được."
"Đi với thời, ẩn vào đám người, khó trách." Tư Trình lắc đầu cười khẽ.
Lúc này, Hà Độc kích động không thôi, đây là Hòa Quang Đồng Trần?
Đúng vậy, bản thân mình nhìn một chút chính là loại cảm giác này.
Hòa kỳ quang, đồng kỳ trần.
Hắn không học được diệu pháp, là bởi vì tâm cảnh không đủ.
Trong chớp mắt, Giang Hạo đã quay về tại chỗ.
Đao cũng đã đặt ở bên cạnh.
Lúc này, Hoa Hàn còn bay ở trên trời cảm giác nghi hoặc.
Nhưng nàng phát hiện đao đã không còn, liền biết có tiền bối ra tay.
Sau khi trở lại lầu các, nàng vô thức cảm thấy là hai vị tiền bối bên cạnh ra tay.
Nhưng mà, trước lúc nàng mở miệng, Hà Độc lại đột nhiên hành đại lễ đối với Giang Hạo:
"Đa tạ tiền bối chỉ đạo, hôm nay có thể nhìn thấy tiền bối, là vinh hạnh của vãn bối."
Giang Hạo cũng không biết nói cái gì cho phải.
Chủ yếu là hắn chỉ biết hai loại thân pháp, một là Ma Âm Thiên Lý, hai là Hòa Quang Đồng Trần.
Ma Âm Thiên Lý bình thường lại rõ ràng, cho nên chỉ có thể dùng Hòa Quang Đồng Trần.
Hoa Hàn kinh ngạc, nàng thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Được rồi, tản đi." Tư Trình phất tay, hai vị kia trực tiếp quay về thuyền lớn.
"Nói đến đây, đạo hữu tới Minh Nguyệt Tông làm gì vậy?" Vạn Hưu tò mò hỏi.
"Mở mang kiến thức đại hội luận đạo một chút." Giang Hạo tùy tiện tìm một lý do.
"Vậy đạo hữu có biết mục đích chủ yếu của đại hội luận đạo lần này là gì không?" Vạn Hưu lại hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
Nói rõ sẽ dễ mang đến phiền toái cho mình.
Vạn Hưu cũng không thèm để ý, mà là nhìn cảnh đẹp phía dưới, nói:
"Cảnh đẹp như này, đạo hữu có nhã hứng ngâm một câu thơ hay không?"
Bọn hắn vẫn chưa tin người làm câu thơ kia không phải là ta? Giang Hạo cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Sau đó, Giang Hạo lại bị bọn hắn lôi kéo đi ngồi thuyền.
Cuối cùng, hắn vẫn không làm ra bài thơ nào.
Bọn hắn có chút thất vọng.
Thấy thế, Giang Hạo cũng nói lời tạm biệt.
Như này, bọn hắn chắc là sẽ không dây dưa với mình nữa.
Cho dù bọn họ thật sự cho rằng là mình làm bài thơ kia, vậy thì cũng hết thời.
"Cho đạo hữu cái này." Tư Trình ném ra một khối ngọc bội, nói:
"Vật này có thể giúp đạo hữu tiến vào Minh Nguyệt Tông, kiến thức đại hội luận đạo."
"Đa tạ tiền bối." Giang Hạo tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn gật đầu nói cảm ơn.
Sau đó, hắn quay người rời đi.
---
Quán trọ Trường Sinh.
Sở Xuyên có chút đứng ngồi không yên.
Hắn nhìn con thỏ trước mắt, thỉnh giáo:
"Thỏ gia, ngày mai ta phải làm như thế nào mới không khiến cho Tiểu Tiệp cho rằng ta rất nghèo?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận