Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1048: Muốn Tranh Quang Mang Cùng Chúng Sinh

Chương 1048: Muốn Tranh Quang Mang Cùng Chúng Sinh
Nam Bộ, Hỏa Thanh Phủ cạnh U Vân Phủ.
Giữa rừng núi sơn hà tú lệ, một thiếu niên cầm trường đao trong tay, vừa đánh vừa lui.
Xung quanh có một đám người mặc quần áo giống nhau đang triển khai công kích đối với hắn.
"Ma nhân Thiên m, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ phải chết."
Một thanh niên nổi giận gầm lên một tiếng, thuật pháp trong tay phun trào, công kích về phía thiếu niên.
"Sở ma đầu, ngươi chính là súc sinh, toàn bộ một trăm sáu mươi tám người của thôn, ngay cả trẻ con mà ngươi đều không buông tha. Ta còn tưởng rằng Ma Môn cuối cùng cũng có một người không giống, nào nghĩ đến lại là dẫn sói vào nhà. Ta hận." Một tiên tử giận dữ hét lên.
Sở Xuyên đánh lui người trước mắt, sau đó nói:
"Ta không sai, ta đã nói rồi, bọn họ căn bản không phải là thôn dân bình thường, mỗi người đều là tà ma giả trang. Nếu như không có ta, các ngươi đã sớm chết rồi."
"Tà ma giả trang? Ngươi làm sao xác định được?" Một thanh niên hỏi:
"Ngươi cũng không phải là không nhìn thấy thi thể của bọn họ, đó là người đẫm máu. Khí tức của bọn hắn cũng không có vấn đề, cũng không có vết tích tà ma."
"Đó là bởi vì các ngươi tùy tiện nhúng tay khiến cho tà ma chạy trốn." Sở Xuyên lớn tiếng nói.
"Vậy ngươi có nghĩ tới loại khả năng này hay không. Đó chính là ngươi bị tà ma che mắt, sau đó để ngươi coi toàn bộ thôn dân là tà ma, sau đó động thủ giết người? Ngươi tự cho mình là đúng, ma tâm của ngươi đâm sâu vào, theo ý của ngươi, ngươi cảm thấy đó chính là đúng. Ngươi chưa từng nghĩ tới khả năng quyết định của ngươi đã bị chi phối, cũng chưa từng nghĩ tới sống chết của một trăm sáu mươi tám người kia. Hay là nói, bản thân ngươi chính là tà ma, cố ý đùa bỡn chúng ta?" Tiên tử trước đó chất vấn.
Trong lúc nhất thời, Sở Xuyên á khẩu không trả lời được.
Là đao đưa ra cảnh cáo, đao mà sư huynh cho có phẩm cấp cực cao, hơn nữa hắn đã xác nhận lại. Sẽ không sai mới đúng.
"Nếu như, nếu như tất cả lời nói của ngươi đều là tà ma che đậy tâm trí thì sao? Nếu như tất cả đều chỉ là phát triển thuận theo tâm ý của ngươi, chỉ là cung cấp một cái giết người cho ngươi thì sao? Ngươi không nghĩ tới việc đó là sai lầm của ngươi sao?" Tiên tử ban đầu lớn tiếng chất vấn.
Bởi vì chính là nàng mang theo Sở Xuyên tham dự vào chuyện này. Cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy.
Sở Xuyên rũ mắt, cuối cùng đánh lui một số người rồi nhanh chóng rời đi.
Tốc độ của hắn rất nhanh, hơn nữa còn có bảo vật truyền tống để thoát đi.
Muốn thoát khỏi truy kích là chuyện không khó.
Chỉ là, khi một mình hắn xuất hiện ở dưới tảng đá lớn, trong đầu xuất hiện giọng nói của Phụng tiên tử: "Ngươi thật sự không sai sao? Ngươi cứ tự tin như vậy sao?"
"Ta thật sự sai lầm rồi sao?" Trong lúc nhất thời, hắn có chút mờ mịt.
Hắn một đường đi tới, không sợ bị ức hiếp, thế nhưng lại không có người tán đồng hắn.
Hắn sai lầm rồi sao?
Có đôi khi hắn cảm thấy không sai, nhưng lỡ như có một số thời điểm là thật sự sai thì sao?
Một khi sai, như vậy bản thân chẳng khác nào là giết lầm.
Thật sự phải thuận theo bọn họ mới là an toàn nhất sao?
Ánh sáng trong mắt Sở Xuyên lập tức không còn sáng tỏ.
Không có người chèn ép hay ức hiếp hắn, chỉ là hắn cảm thấy mình làm không tốt.
Có lẽ là sai.
Ba ngày sau.
Sở Xuyên lại bị tìm tới, lần này hắn lại bị chất vấn, chuyện có thể làm chính là thoát đi.
Hắn không muốn xảy ra xung đột trực tiếp với những người này.
Do đánh không lại sao?
Cũng là không phải, chỉ là hắn cảm thấy bản thân không còn loại lực lượng giống như trước đó nữa.
"Sai lầm rồi sao?" Trong đêm, hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
"Sai." Một giọng nói đột nhiên truyền đến.
Trong lòng Sở Xuyên kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người đi ra. Một người nhìn rất là bình thường, một người còn lại có tu vi cao hơn hắn nhiều, căn bản nhìn không ra.
Ít nhất là trên Nguyên Thần.
Không cần nghi ngờ, đây là hai siêu cấp cường giả mà bản thân hắn không chọc nổi.
"Gặp qua hai vị tiền bối, không biết vãn bối sai chỗ nào rồi?" Sở Xuyên khiêm tốn hỏi.
"Cường giả Kim Đan?" Xảo Di nhìn Sở Xuyên, một mặt kinh ngạc.
"Đây chỉ là cường giả Kim Đan, không phải cường giả mới bước vào con đường Kim Đan." Bích Trúc sửa lời.
Xảo Di gật đầu, nàng có thể hiểu được.
Sở Xuyên lại không hiểu các nàng đang nói cái gì.
Cái gì mà cường giả Kim Đan?
Bản thân hắn cũng được coi là cường giả ở trước mặt bọn họ sao?
"Ta không biết ngươi sai ở đâu cả." Bích Trúc đáp.
Vận khí của nàng không tệ, đúng lúc gần đây có truyền tống trận.
Lại tới.
Điều này nói rõ bản thân nàng còn nằm trong uy hiếp của tử vong.
Vận khí này quá tốt rồi.
"Không biết, tại sao tiền bối lại nói ta sai?" Sở Xuyên có chút không hiểu.
"Lúc ngươi chất vấn chính mình, không sai cũng là sai." Bích Trúc đáp.
Ngạch…
Sở Xuyên có chút ngoài ý muốn.
Cũng đúng, hắn hiện tại chỉ muốn người khác nói cho hắn biết mình không sai.
Hắn không tự tin.
"Ngươi không tò mò vì sao ta lại tới đây sao?" Bích Trúc ngồi đối diện với Sở Xuyên, hỏi.
Lúc này, nàng cầm đồ ăn, nói:
"Ta phải buông bỏ việc cứu vớt Nam Bộ để chạy tới tặng đồ cho ngươi đó."
"Tặng đồ?" Sở Xuyên vô cùng nghi hoặc.
Vị tiền bối này muốn đưa cho hắn cái gì?
Về việc cứu vớt Nam Bộ, quá xa, bản thân hắn cũng không hỏi nhiều.
"Cái này." Bích Trúc vừa ăn vừa lấy ra một bức thư, tiếp tục nói: "Có người ủy thác ta, nhờ giao cái này cho ngươi."
"Thư?" Sở Xuyên nghi hoặc.
Người lại viết thư cho hắn?
"Đúng vậy, về việc là ai, ngươi đọc xong có lẽ sẽ biết."
Bích Trúc cũng không dông dài, trực tiếp giao thư cho đối phương: "Đến, mở ra nhìn xem đi."
Dáng vẻ như cũng muốn cùng xem.
"Tiền bối chưa có xem sao?" Sở Xuyên tò mò hỏi.
"Nhìn qua, chữ còn là do ta viết." Bích Trúc đáp.
"Vậy tại sao tiền bối lại bày ra dáng vẻ như rất muốn xem vậy?" Sở Xuyên cảm thấy vị tiền bối này có chút kỳ quái.
"Thiếu nữ mười tám tuổi luôn tràn ngập sự tò mò đối với mọi chuyện." Bích Trúc vừa cười vừa nói.
Sở Xuyên: "…"
Ngài thật sự mười tám tuổi sao?
Hắn không dám hỏi.
Sau đó, hắn mở phong thư ra.
Bên trong chỉ có một hàng chữ: "Ngươi chỉ để ý hướng sóng đi."
Sua khi nhìn thấy dòng chữ ngắn ngủi này, Sở Xuyên kích động, hốc mắt có chút ửng đỏ.
Giống như vào lúc người trong thiên hạ đều đang chất vấn hắn, đột nhiên có người nói cho hắn biết, không cần phải để ý đến cái khác, cứ tiếp tục đi con đường của ngươi.
Khóe miệng của hắn khẽ nhúc nhích:
"Ngươi chỉ để ý bổ sóng, tranh hùng cùng chúng sinh. Ngươi cất bước là ngàn vạn dặm rộng lớn, tầm mắt của ngươi là tứ hải năm châu. Chuyến đi này của ngươi sẽ khiến cho người bên ngoài nghĩ cũng không dám nghĩ."
Nhìn xem nội dung, hắn biết là sư huynh.
Sư huynh cho hắn lòng tin.
"Đúng vậy, chuyến đi này của ta sẽ khiến cho người bên ngoài nghĩ cũng không dám nghĩ. Ta không cần bọn hắn phải hiểu cho ta. Chuyện ta muốn làm không là gì khác, mà là kiên định với con đường của mình. Ta không đi tiên đạo, không đi ma đạo. Ta muốn đi con đường của ta. Ta muốn để thiên địa này chiếu rọi thân ảnh của ta, để sơn hà đại địa hiển lộ rõ con đường của ta. Lúc ta quay đầu nhìn lại, ta chắc chắn sẽ quang mang vạn trượng."
Sở Xuyên đứng lên, lực lượng trên người hắn bắt đầu điên cuồng sôi trào.
Nhiệt huyết xông vân tiêu.
Biến hóa này khiến cho Bích Trúc kinh ngạc không thôi, câu nói kia có uy lực lớn như thế sao?
Giống như là được ăn thuốc vổ vậy.
Xảo Di cũng có chút tò mò: "Phía trên không phải chỉ có một câu sao? Sao nghe lại giống như rất dài vậy?"
"Đây chính là thiếu niên." Bích Trúc có chút cảm khái.
Ngày kế tiếp.
Sở Xuyên đứng tại chỗ, không còn ý định chạy trốn.
Hắn cố ý tiết lộ khí tức, chờ đợi những người kia đến.
Qua chốc lát, một đám người vây quanh hắn.
"Sở ma đầu, lần này ngươi mọc cánh cũng khó thoát." Một thanh niên giận dữ hét.
"Ta không có trốn." Sở Xuyên chăm chú.
"Ngươi muốn đền tội rồi sao?"
"Không có, chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, ta không có sai."
"Vậy người sai là chúng ta sao?"
"Không, các ngươi cũng không sai, chỉ là lựa chọn của chúng ta khác nhau, đúng hay không cũng không quan trọng nữa."
"Vậy cái gì mới quan trọng?"
"Quan trọng là tiếp tục bước đi, ta sẽ luôn đi thẳng trên con đường này. Các ngươi không hiểu là điều đương nhiên. Bởi vì, các ngươi nghĩ cũng không dám nghĩ đến tương lai của ta. Ta đã hoàn toàn hiểu rõ lời của sư huynh, đi con đường của mình , tranh quang mang cùng chúng sinh."
Trong nháy mắt, đại chiến bộc phát.
Lần này, Sở Xuyên nhiệt huyết sôi trào, hắn không còn mê mang, mỗi một chiêu đều mang theo sự kiên định không gì sánh kịp.
Tinh thần thuộc về hắn cuối cùng cũng trở về.
Hắn bổ sóng, bổ ra đại đạo mênh mông.
Qua một lúc sau, tất cả mọi người ngã trên mặt đất, chỉ có Sở Xuyên đứng thẳng nhìn trời.
"Ta không giết các ngươi, để các ngươi nhìn bóng lưng của ta, nhìn ta quang mang vạn trượng. Tương lai, tên của ta sẽ danh chấn Nam Bộ, vạn năm bất hủ."
Nói xong, hắn thu đao rồi rời đi.
Những người kia nhìn thân ảnh của Sở Xuyên, có một loại rung động.
Địa phương nhỏ như này căn bản không thể giữ chân người như hắn.
"Chậc chậc ~" Bích Trúc có chút cảm khái: "Rất muốn tặng cho hắn một cái ngọc bội, trói hắn đến xưởng nhỏ của ta."
"Vậy tại sao công chúa lại không đưa?" Xảo Di hỏi.
"Người này không thích hợp trải qua những tháng ngày tốt lành, hắn cần phải đi bổ sóng, đi mở ra tương lai thuộc về mình. Ta không đủ để trở thành trợ giúp của hắn. Ta đương nhiên là mong chờ người như này có thể đi đủ xa." Bích Trúc cười nói.
"Công chúa không sợ có một ngày hắn vượt qua ngài sao?"
"Sợ? Sợ là cái gì? Ta chính là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc, người dễ bị vượt qua như vậy còn có thể xưng là thiên tài số một hay sao? Lại nói, trên đời này có thiên tài tuyệt thế, có thiên tài kinh thế, bọn hắn có ai mà không cao hơn ta? Hiện tại, mọi chuyện còn chưa quá chắc chắn. Nếu có, không phải chỉ là thêm một thiên tài lợi hại hơn ta thôi sao? Thế nào? Không hợp lý sao? Thiếu nữ mười tám tuổi ta không phải là người có lòng dạ nhỏ hẹp." Bích Trúc vừa cười vừa nói.
---
Giang Hạo nhìn từng tấm phù lục, có chút cảm khái.
Con thỏ hiện tại cực kì đắc ý, nói rằng bạn bè trên đường càng ngày càng nể tình.
Nó chế phù tiện tay vạch một cái thôi cũng có thể thành công.
Chỉ là chất lượng vẫn hoàn toàn kém như trước đây, không có một chút tiến bộ nào.
Giang Hạo miễn cưỡng có thể sử dụng.
Tác dụng của Hư Ảnh Phù chính là ghi chép trạng thái, sau đó che giấu trạng thái của hắn bây giờ.
Sắc mặt vốn tái nhợt, nhìn vào liền sẽ có chút hồng nhuận.
Che đậy trạng thái hư nhược chính là tác dụng của phù lục này.
Đương nhiên, có một số người có lẽ sẽ cần trạng thái hư nhược, cần dùng đến nó để che đậy trạng thái bình thường.
Nhưng mà trạng thái của Giang Hạo quá kém, nếu như không che đậy thì tất cả mọi người sẽ cảm thấy mạng của hắn không còn lâu nữa.
Mặc dù sự thật là như thế, nhưng cũng không cần thiết để cho người ta biết được, sẽ tăng thêm phiền phức.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Vào thời điểm hắn còn lại hai mươi chín ngày.
Hồng Vũ Diệp lại xuất hiện, lần nữa ra tay với hắn.
Song lần này chỉ còn lại ba mươi bốn ngày.
Tăng thêm năm ngày.
Lại qua bảy ngày.
Lúc Giang Hạo còn lại hai mươi tám ngày, Hồng Vũ Diệp lại xuất hiện.
Song lần này chỉ tăng thêm hai ngày.
Còn lại ba mươi ngày.
Đầu tháng tám.
Giang Hạo ngồi bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa, dựa vào vách tường.
Mặc dù trạng thái nhìn như không tệ, nhưng hắn đã lâu rồi không có đứng dậy.
"Vẫn ngồi như vậy không mệt sao?" Giọng nói của Hồng Vũ Diệp truyền đến.
Giang Hạo quay đầu, nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ, mái tóc dài của nàng nhẹ nhàng lắc lư.
Trời tháng tám, vốn có chút nóng bức, nhưng mà gió lại mang theo một chút hơi lạnh.
Thổi khiến cho tinh thần người ta thanh thản.
Giang Hạo không cách nào đứng dậy, nhưng vẫn cung kính nói: "Xin ra mắt tiền bối."
Về việc có mệt hay không, hắn đã từng cảm thấy rằng đứng thẳng là vất vả, ngồi mới thoải mái dễ chịu.
Hiện nay, hắn muốn đứng lên.
Có lẽ chỉ khi có thứ gì đó bị tước đoạt, mới có thể hiểu rõ tầm quan trọng của nó.
Tâm nguyện một đời của một số người có khi chỉ là muốn đứng lên.
Một sát sau, Giang Hạo nghĩ đến lời chất vấn của Long Thiên.
Hắn nói, có nữ tử chỉ là muốn đứng lên mà thôi, chuyện này đối với nàng mà nói chính là chuyện hạnh phúc nhất.
Mà Giang Hạo hắn lại ngăn cản Long Thiên trợ giúp nữ tử kia.
Giang Hạo suy tư một lúc, cảm thấy nếu như có người ngăn cản một người tốt tới cứu mình, hắn có lẽ cũng sẽ hận người kia.
Nghĩ tới đây, Giang Hạo cười khổ lắc đầu.
Thì ra, mình tu luyện nhiều năm như vậy, vẫn chỉ là phàm phu tục tử.
Hồng Vũ Diệp chỉ chỉ mặt bàn, để Giang Hạo đi qua.
Người kia cũng không có từ chối, cố gắng đứng lên.
Cuối cùng đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống.
Chỉ là vừa mới ngồi xuống, cả người hắn giống như mất đi sự cân bằng, suýt nữa là ngã xuống.
May mà cái ghế này có chỗ dựa, nếu không hắn thật sự sẽ không ngồi được.
"Tiền bối muốn uống trà gì?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp nhìn hắn, cũng không mở miệng.
Ý chính là hắn tự xem mà xử lý.
Hắn pha Cửu Nguyệt Xuân.
Còn có không ít, một ngày uống một tiền, cũng có thể kiên trì rất lâu.
Lá trà này chắc là đủ uống trong những ngày này.
Uống trà xong, Hồng Vũ Diệp mới nói: "Có nơi nào muốn đi không?"
Nơi nào muốn đi?
Giang Hạo suy tư một lúc, muốn trở về nhìn xem, nhưng nơi đó đã bị phá hủy.
Không có ý nghĩa để trở về nữa.
Còn có nơi nào muốn đi sao?
Nếu như đã không còn chỗ nào có thể đi.
Đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp thì sao?
Ngược lại cũng có thể đi nhìn xem.
"Tiền bối cảm thấy Vô Pháp Vô Thiên Tháp sẽ có hiệu quả gì không?" Giang Hạo hỏi.
"Ngươi đi chẳng phải sẽ biết?" Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo cười khẽ.
Không có tác dụng.
Nếu như có tác dụng, Hồng Vũ Diệp đã mở miệng để cho mình đi rồi.
Không cần thiết phải phiền phức như vậy.
"Ngoại trừ Vô Pháp Vô Thiên Tháp thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo suy nghĩ xuất thần, cuối cùng lắc đầu nói:
"Vãn bối cũng không biết."
"Ngươi chỉ cần hô to một tiếng, có lẽ có vô số người tới giúp ngươi." Hồng Vũ Diệp nói.
"Tiền bối nói đùa, ai sẽ tin tưởng một Kim Đan chứ?" Giang Hạo tự giễu nói:
"Dù có tin thì cũng không có người có thể truyền tin tức đến Tiên tông. Dù có cơ hội truyền đến thì thời gian cũng không kịp."
Thực ra còn có một nguyên nhân, một khi hắn chết đi cũng là trí mạng đối với Hồng Vũ Diệp.
Hồng Vũ Diệp tất nhiên sẽ muốn có người trấn áp.
Nhưng mà, từ đầu đến cuối nàng cũng không có dẫn hắn đi Tiên tông.
Như thế cũng liền nói rõ, tác dụng không lớn, thậm chí là vô dụng.
Ngay cả Hồng Vũ Diệp đều không làm được, bản thân hô to thì có ích lợi gì chứ?
"Ngươi mấy tuổi rồi?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Bốn mươi ba." Giang Hạo đáp.
"Không nhỏ." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo gật đầu.
Đúng vậy, không nhỏ.
Hơn bốn mươi tuổi, hắn chưa từng nghĩ tới tuổi của bản thân đã lớn như vậy rồi.
Sau đó, Hồng Vũ Diệp dùng tay điểm vào trán hắn rồi đi lên lầu.
Hành động này khiến cho Giang Hạo ngoài ý muốn.
Đối phương không có trở về.
Nhưng mà, điều càng làm cho Giang Hạo ngoài ý muốn chính là, Hồng Vũ Diệp cứ ở lại đây như vậy.
Không rời đi.
Từ mùng một tháng tám đến đầu tháng chín.
Ban đầu là một ngày điểm trán một lần, sau đó là hai ngày điểm một lần.
Giữa tháng chín.
Giang Hạo giám định chính mình.
Phát hiện còn lại mười lăm ngày.
Nếu như không làm gì, qua tám ngày nữa hắn sẽ chết đi.
Suy yếu, mỏi mệt bao trùm lấy hắn.
Giống như có thể ngủ như chết bất cứ lúc nào.
Mở mắt ra, mọi thứ xung quanh đều mơ hồ.
Hắn thậm chí còn không cách nào vận dụng Chưởng Trung Càn Khôn để phong ấn hạt châu.
Sắp tới cực hạn rồi.
Dù có Hồng Vũ Diệp kéo dài tính mạng như vậy, bản thân hắn cũng sống không được bao lâu.
Nửa tháng sau, Hồng Vũ Diệp cứ cách ba ngày lại ra tay một lần.
Đầu tháng mười.
Giang Hạo giám định bản thân, chỉ còn lại năm ngày.
Dù có Hồng Vũ Diệp tiếp mệnh cho hắn thì tối đa cũng chỉ còn khoảng bảy tám ngày.
"Sắp kết thúc rồi sao?"
Lúc này, Tiểu Li bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.
Khóe mắt có nước mắt rơi xuống.
Chuyện này khiến cho nàng một mặt mờ mịt.
"Thế nào? Sao ta lại khóc?"
"Sư huynh, nhất định là sư huynh sắp xảy ra chuyện."
"Phải đi tìm sư huynh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận