Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1139: Bước Vào Đăng Tiên Đài

Chương 1139: Bước Vào Đăng Tiên Đài
Giang Hạo không lập tức trở lại chỗ ở, mà là tiến về hải ngoại, dành ra mấy ngày để đưa đồ đến trong tay Thánh Chủ.
Đối phương sửng sốt.
Khoảng cách xa như vậy, người này rốt cuộc làm thế nào mà có thể đi lại giữa hai bên nhanh chóng như thế? Từ chỗ này hắn cũng phát hiện ra một vấn đề lớn. Đó chính là muốn truy sát người này là chuyện rất khó khăn. Thời gian mấy ngày đã vượt qua Nam Bộ đi tới hải ngoại. Trên đời này có người làm được chuyện này sao? Không nói đến việc bản thân hắn còn chưa hoàn toàn trở về.
"Hiền đệ, giao cho ngươi." Giang Hạo cười cười, cuối cùng lần nữa biến mất.
Lúc này hắn mới trở lại Linh Dược Viên, thuận thế đi bàn giao nhiệm vụ.
Gần đây hắn thường xuyên nhận nhiệm vụ, thường xuyên giao linh thạch. Hơn một vạn linh thạch chỉ còn lại ba ngàn.
Vì để tiếp tục nhận nhiệm vụ, hắn lại bán hai tiền Cửu Nguyệt Xuân, như này sẽ có thể nhận nhiệm vụ tầm mười lần nữa.
Nhận dần dần, lần sau sẽ có thể trực tiếp nhận nhiệm vụ dài hai mươi năm, không đủ thì sẽ dùng công tích ép. Chắc là có thể.
Sau đó, Giang Hạo bắt đầu học tập.
Sau ba tháng.
Giữa tháng chín.
Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
"Học xong rồi?" Mịch Linh Nguyệt có chút cảm động nói: "Đã qua bao nhiêu năm?"
"Hai năm rồi." Đề Đăng đạo nhân thở dài nói: "Ta ở bên cạnh nghe thôi mà cũng học được rồi."
"Ta cũng biết." Nhan Thường mở miệng theo.
Trang Đông Vân có chút khinh thường.
Giang Hạo cảm ngộ trận pháp, cũng không để ý tới những người này. Thiên phú của bản thân đúng là không được tốt như vậy. Nhưng ít nhất cũng đã học xong trong hai năm, cũng coi như là chuyện đáng mừng.
Hắn chậm đứng dậy, thi lễ với mấy người Mịch Linh Nguyệt: "Đa tạ chư vị tiền bối đã chỉ đạo."
"Không cần khách sáo, không cần khách sáo." Mịch Linh Nguyệt vừa cười vừa nói.
Chỉ cần không ngoắc tay với chúng ta là được, trong lòng nàng thầm nghĩ. Nhưng mà thiên phú trận pháp của Vương của Hải La đúng là rất bình thường, kém hơn chế phù không biết bao nhiêu lần.
Giang Hạo lại cho bọn họ bàn đào.
Bởi vì người Vô Pháp Vô Thiên Tháp gần đây cũng không có thẩm vấn những người này, cho nên hắn cũng không cần nhiều lời. Đương nhiên, những người này phần lớn đều rất phối hợp, cũng không cần hắn làm cái gì.
Dù là Nhan Thường cũng đều nói thẳng lời có thể nói. Nàng cũng không muốn chờ Giang Hạo mở miệng. Làm vậy sẽ không quá tốt, còn mất mặt nữa.
Đề Đăng đạo nhân là thức thời nhất, vẫn chưa từng bị ngoắc tay, thỉnh thoảng hắn sẽ chế giễu những người khác về chuyện này.
Nếu như đặt ở bên ngoài, với chút thực lực này của hắn sao có thể chế giễu người ở nơi này. Một tên Vũ Hóa, chỉ là hạng chót trong mọi người ở đây.
"Trong khoảng thời gian này quấy rầy các vị rồi."
Sau khi cảm kích lần nữa, Giang Hạo liền rời đi. Hắn muốn trở về tấn thăng.
Xem xem kết quả cuối cùng sẽ còn lại bao nhiêu năm. Hiện nay còn lại ba mươi mốt năm.
Thời gian qua lâu như vậy rồi mà mới có ít đi một năm. Gia trì Sơn Hải Ấn Ký đúng là có tác dụng, nếu không hiện tại đã ít đi hai năm.
Trong sân, Giang Hạo kiểm tra tình hình trong ngoài một chút.
Sau khi xác định không có vấn đề gì, hắn rút ra tu vi, bắt đầu tấn thăng.
Lần này tấn thăng Giang Hạo cảm giác mi tâm tựa như hỏa diễm, là công đức đang điên cuồng thiêu đốt. Dao động của Đăng Tiên Đài còn lớn hơn những gì hắn dự đoán. Dao động lần này mạnh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần. Trong lúc nhất thời, hắn có chút lo lắng không biết sẽ tiêu hao bao nhiêu thời gian. Nhưng mà hiện tại đã không cách nào quay đầu, chỉ có thể tiếp tục.
Không biết loại thiêu đốt này đã duy trì trong bao lâu, Giang Hạo cảm giác bản thân bước về phía trước một bước, cuối cùng rơi xuống trên bình đài rộng lớn, ngẩng đầu chính là hư vô vô tận.
Đến rồi.
Đăng Tiên Đài.
Bắt đầu tu luyện từ năm năm tuổi, năm mười chín tuổi bắt đầu nhanh chóng tăng lên.
Bây giờ bốn mươi chín tuổi, vượt qua Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Thần, Luyện Thần, Phản Hư, Vũ Hóa, Đăng Tiên. Thành công đi đến Đăng Tiên Đài mà vô số người tha thiết ước mơ.
Cảm nhận được lực lượng trước nay chưa từng có, Giang Hạo có chút hoảng hốt, bản thân rõ ràng đã mạnh như vậy.
Rõ ràng vẫn chỉ là một đệ tử nội môn bình thường của Đoạn Tình Nhai.
Giang Hạo mở mắt ra, nắm chặt nắm đấm, im ắng tự nói:
"Hiện nay không biết ta đã có thể giảng đạo lý với Các chủ Thiên Hoan Các hay chưa? Đáng tiếc, tất cả đều đã đi qua, đối phương cũng đã buông xuống, nếu không thì hắn cũng nên đi khuyên đối phương buông xuống. Mặt khác, sư phụ và ta có phải là cũng không chênh lệch nhiều hay không? Sư phụ chắc là đang ở cấp tám hoặc là Đăng Tiên Đài.”
Cho dù là Đăng Tiên Đài, bản thân cũng có lực đánh một trận. Nhưng mà hắn cũng không dự định làm gì cả.
Không cần thiết.
Bản thân còn muốn dựa vào Thiên m Tông để trải qua một cuộc sống bình thản.
Mặt khác Bạch Trưởng lão là một vị tiên nhân, bản thân không thể trêu vào. Mà Chưởng giáo… càng là tồn tại mà bản thân không cách nào phỏng đoán. Trước khi gặp được, bản thân vẫn không nên biểu hiện quá rõ ràng, nếu không thì hậu quả khó mà đoán trước được.
Sau đó, Giang Hạo giám định chính mình.
Chỉ là vừa nhìn thấy kết quả, hắn lập tức nhăn mày. Trong lúc nhất thời, hắn có chút thở dài.
Tốn bảy năm.
Không ngờ lại nhiều như vậy, điều này chính là đang nói bản thân không có bao nhiêu thời gian. Trước kia có ba mươi mốt năm, trừ đi bảy năm chỉ còn lại hai mươi bốn năm. Hai mươi bốn năm là dưới tình huống có Hoang Hải Châu. Nếu như không có… hậu quả khó mà lường được.
Thì ra trạng thái của mình kém hơn dự đoán nhiều, nhưng mà vẫn có đủ thời gian.
Đám người Hải La nhiều nhất chỉ cần hai mươi năm.
Hiện tại đã qua năm năm kể từ lần ước hẹn trước đó.
Khi đó, bản thân còn lại khoảng hai mươi bốn năm, không nghĩ tới năm năm trôi qua, bản thân vẫn còn lại hai mươi bốn năm.
"Còn tốt, không tính là quá xấu."
Sau đó, Giang Hạo nhìn xuống bảng.
Phát hiện, tấn thăng lần này cũng tương tự như mấy lần trước, hao phí hơn tám mươi tu vi.
Không chần chờ, hắn rút số tu vi còn lại ra, bắt đầu củng cố Đăng Tiên Đài.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo khắc hoạ trận pháp, để linh thạch và thần hồn Thánh Chủ vào.
Ba ngày sau.
Ba hòn núi lớn trong mi tâm bắt đầu sản sinh ra một hòn núi mới.
Hắn lúc này tựa như sơn hải, có núi cao nguy nga, có thâm hải bao la, dẫn động Hoang Hải Châu thậm chí còn có tiếng sóng biển truyền ra.
Ai có thể nghĩ tới, một Đăng Tiên Đài lợi hại như hắn lại chỉ có thể sống thêm hai mươi bốn năm…
---
Bên ngoài Thiên m Tông.
Một lão giả xương khô nhìn chằm chằm vào đại trận trước tông môn, nhếch miệng lộ ra cái răng vàng bị tổn hại.
"Cái tông môn này cũng không có gì đáng để ý, nhưng mà dù có bình thường thì cũng không phải là chỗ mà hiện tại ta có thể làm loạn. Cũng may ta đã khôi phục không ít. Những vật kia chắc là đã bị người ta ăn, chờ một chút nữa là có thể hấp thu chất dinh dưỡng từ thân thể bọn hắn. Thực lực của ta cũng khôi phục lại Vũ Hóa, lại tiếp tục hấp thu một chút thiên tài địa bảo, Đăng Tiên không khó. Khi đó chỉ là trận pháp thôi sẽ không ngăn cản được ta, đi vào lấy đồ, hút một chút huyết nhục liền có thể rời đi. Tông môn này quá bình thường, không ngăn được ta."
Lão giả vừa tự nói vừa cười. Hắn chờ đợi ở chỗ này hồi lâu.
Chính là đang chờ số quả kia thành thục và tu vi của bản thân tăng lên.
Người ăn quả chỉ có tu vi Trúc Cơ, chỉ cần không ai phát hiện ra thì lần này sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không để người ta phát hiện ra.
Năng lực ẩn nấp của hắn không yếu chút nào, nhờ dựa vào ẩn nấp mà hắn đã thu được vô số cơ duyên. Dù thời đại có thay đổi thì cũng không có bao nhiêu người có thể sánh được với hắn.
"Có thể khiến cho ta cẩn thận như vậy, đủ cho tông môn này kiêu ngạo rồi."
---
Sáu tháng sau.
Đầu tháng ba năm sau.
Giang Hạo lấy quả ra, thở dài nói:
"Xem ra đã sắp tới, giải quyết xong chuyện này chính là chuyện của Tiểu Li, sau đó ta có lẽ sẽ rời đi."
Hắn chuẩn bị bắt đầu bước lên tiên lộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận