Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1404: Nàng Là Người Như Thế Nào? 2

Chương 1404: Nàng Là Người Như Thế Nào? 2
"Vậy vãn bối khó mà đảm nhiệm."
Giang Hạo lắc đầu nói: "Vãn bối có thể có thành tựu của ngày hôm nay gần như đều bắt nguồn từ vận khí, hoàn toàn không cách nào so sánh với những thiên tài kia. Bọn hắn có sự bền lòng, có nghị lực, có khí phách. Đại đạo dưới chân bọn hắn, vạn vật không cách nào ngăn cản bước chân của bọn hắn. Nhân tài như vậy mới là người đặc biệt của thời đại."
Nghe nói như vậy, Nại Hà Thiên nở nụ cười, nói:
"Ngươi làm sao xác định được một người phong ấn ba viên hung vật Thiên Cực, lại dám bóp nát hung vật Thiên Cực, không có sự bền lòng, không có nghị lực, không có khí phách? Lại làm sao xác định được đại đạo không ở dưới chân hắn, vạn sự vạn vật có thể ngăn cản bước tiến của hắn?"
Nghe vậy, Giang Hạo sững sờ, trầm mặc không nói.
"Ngươi cảm thấy người như nào mới có thể để lại dấu vết dày đặc trog thời đại?"
Nại Hà Thiên nhìn qua người trước mắt, nói:
"Thiên Đạo Trúc Cơ? Người có đại khí vận? Thánh Hiền Chi Tâm? Hay là người có thể chất đặc thù?"
"Không phải sao?" Giang Hạo hỏi.
"Không phải." Nại Hà Thiên có chút cảm khái: "Trong thiên địa luôn có một tiêu chuẩn, trăm năm thành tiên cũng tốt, hai trăm năm thành tiên cũng được, tám trăm năm thành tiên cũng không ngại. Ngươi cảm thấy bọn hắn chênh lệch rất lớn sao?"
"Không lớn sao?" Giang Hạo hỏi.
"Lớn sao?"Nại Hà Thiên cười hỏi:
"Một trăm năm và tám trăm năm cũng chỉ cách nhau bảy trăm năm. Bảy trăm năm tính là gì? Sau Chân Tiên, sau Thiên Tiên, bảy trăm năm chỉ là trong nháy mắt. Dạng chênh lệch này nhìn như rất lớn, nhưng thời gian kéo đến năm ngàn năm, một vạn năm thì sao? Chênh lệch này có còn lớn nữa không? Nhân tộc sinh ra vốn đã yết ớt, yêu thú bình thường đều có thể tùy tiện thôn phệ. Long tộc sinh ra đã gần tiên, thậm chí có tiên linh tồn tại. Chênh lệch như vậy chẳng lẽ không phải càng lớn sao? Nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Người tới nơi này, ai mà không phải là Nhân tộc? Có vị trí nào của Long tộc sao?"
"Không phải là bởi vì tiền bối là Nhân tộc?" Giang Hạo hỏi.
"Ta nói ta là Nhân tộc lúc nào vậy?" Nại Hà Thiên hỏi ngược lại.
Giang Hạo trầm mặc, đối phương đúng là chưa từng nói.
"Trước Chân Tiên chỉ mà một cái cánh cửa, sau Chân Tiên mới thật sự là tu hành."
Nại Hà Thiên bình tĩnh nói: "Vô tận cơ duyên có thể khiến ngươi bay vọt lên chỉ có ở trước Chân Tiên mà thôi. Sau Chân Tiên, bất kỳ cơ duyên gì đều phải nhìn xem là cho ai. Người khác nhau sẽ như trời với đất. Đương nhiên, loại nhận biết này cũng không thích hợp với tất cả mọi người, bởi vì phần lớn sinh linh có thể thành tiên đã là may mắn lắm rồi. Nhưng tiên nhất định không ít, Chân Tiên cũng không ít, nhưng phần lớn chỉ có thể dừng lại ở sơ kỳ, người có thể hướng lên trên thật ra không nhiều lắm."
"Thì ra là thế." Giang Hạo có chút hiểu ra.
"Thiên Đạo Trúc Cơ cũng tốt, người khác cũng được, bọn họ còn chưa tới lúc hiển lộ rõ ràng chính mình, mà ngươi đã trổ hết tài năng. Mặt khác, có một số người chỉ mạnh lúc mới bắt đầu, nhưng có một số người lại mạnh đến cuối con đường." Nại Hà Thiên nói.
Giang Hạo trầm mặc một lát, cung kính nói: "Để tiền bối chê cười rồi."
Nại Hà Thiên mỉm cười, sau đó quay lại vấn đề trước đó: "Ấn ký trên người ngươi là chuyện như nào vậy?"
"Vãn bối chết ở dưới Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu." Giang Hạo đáp.
"Hạch tâm này là dùng để phục sinh ngươi? Nhưng ta thấy cũng không phải là như thế." Nại Hà Thiên nói.
"Đúng vậy, hạch tâm đại đạo không có cách nào phục sinh vãn bối, chỉ là cho vãn bối một nhục thân mà thôi." Giang Hạo đáp.
"Ồ?" Nại Hà Thiên có chút tò mò nói: "Vậy ngươi đã sống lại như nào?"
"Bởi vì một chút cơ duyên, nhưng cơ duyên đã tiêu hao." Giang Hạo hàm hồ nói.
"Nếu như không có hạch tâm đại đạo này thì cơ duyên kia có thể khiến cho ngươi sống lại hay không?" Nại Hà Thiên lại hỏi.
"Có thể, vẫn có thể tái tạo huyết nhục mới từ xương trắng, thậm chí có thể khoa trương hơn." Giang Hạo đáp.
"Ngươi đã biết trước rồi sao?" Nại Hà Thiên hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Vãn bối không biết, lúc đó vãn bối đã chuẩn bị sẵn cho việc mình sẽ chết đi."
Hắn biết mình sẽ sống lại, nhưng ở dưới Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, dù là phục sinh cũng sẽ phải chết. Cho nên, hắn cũng không ôm lấy hi vọng sống sót.
Hắn hoàn toàn không hiểu về Cửu Chuyển Thế Tử.
"Xem ra hạch tâm đại đạo này đã lãng phí rồi." Nại Hà Thiên nói với vẻ tiếc nuối.
Giang Hạo trầm mặc.
Thấy thế, Nại Hà Thiên có hào hứng: "Không có lãng phí sao?"
Giang Hạo lại là trầm mặc.
Nại Hà Thiên cười nói: "Không ngại, ngươi cứ việc nói, không ai có thể biết được cuộc trò chuyện giữa chúng ta đâu."
"Vãn bối cũng không biết." Giang Hạo rũ mắt nói.
"Thật sao?" Nại Hà Thiên cười nói: "Người cho ngươi hạch tâm đại đạo là hạng người như nào?"
"Cường giả hỉ nộ vô thường, vãn bối tu vi nông cạn, không cách nào biết được nàng là người như nào." Giang Hạo đáp.
"Hỉ nộ vô thường?"
Nại Hà Thiên buồn cười nói: "Nàng sau khi trưởng thành đã biến thành cái dạng này rồi?"
Nghe vậy, Giang Hạo kinh ngạc: "Tiền bối nhận biết?"
"Ta ở chỗ này vô số năm, nhận biết một số thiên tài của thế tục, không phải là chuyện rất bình thường sao? Chỗ này của ta cũng không phải là bí cảnh tuyệt mật gì, có rất nhiều người có thể đi vào. Chỉ là không có nhiều người có thể tiến vào hồ nước mà thôi." Nại Hà Thiên vừa cười vừa nói.
Cân nhắc một chút, Nại Hà Thiên lại nói: "Ngươi e ngại nàng?"
Giang Hạo không nói gì.
Thấy thế, Nại Hà Thiên nở nụ cười, nói: "Ngươi quen biết nàng như nào?"
Sau khi câu nói này vừa rơi xuống, Hồng Vũ Diệp ở bên ngoài đột nhiên nhíu mày, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Bàn tay trong ống tay áo hơi siết chặt, biểu thị cũng không có bình tĩnh như vậy.
Phía trên hoa sen, Giang Hạo trầm mặc chốc lát rồi nói: "Bởi vì ngoài ý muốn."
"Tình huống đại khái là như nào?" Nại Hà Thiên có chút hào hứng.
"Năm vãn bối mười chín tuổi đã gặp vị tiền bối kia, trạng thái đối phương không được tốt lắm, sau đó liền nhận biết." Giang Hạo nói.
"Mười chín tuổi?" Nại Hà Thiên có chút ngoài ý muốn, nói: "Lúc đó ngươi Trúc Cơ sao?"
"Luyện Khí." Giang Hạo đáp.
"Luyện Khí?" Nại Hà Thiên lắc đầu, nói: "Vậy chuyện này đúng là ngoài ý muốn rồi."
"Không phải ngoài ý muốn sao?" Giang Hạo hỏi.
Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này.
"Là ngoài ý muốn." Nại Hà Thiên suy tư rồi nói: "Chỉ là, chuyện ngoài ý muốn này quá ngoài ý muốn, tu vi giữa các ngươi chênh lệch quá lớn, theo lý thuyết thì sẽ là hai đường thẳng không giao nhau. Nhưng chuyện ngoài ý muốn này lại khiến cho các ngươi gặp nhau. Có lẽ sâu trong đó tự có thiên ý, lại có lẽ là vì trên người ngươi có thứ gì dẫn dắt đối phương. Ngươi có thể thử hỏi nàng tình huống lúc ấy một chút."
Giang Hạo lắc đầu, không dám hỏi. Tình huống có chút đặc thù.
"Ngươi đối đãi với nàng như nào?" Nại Hà Thiên hỏi.
"Tu vi cường đại, là tiền bối cần kính trọng." Giang Hạo đáp.
"Chỉ như vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Nàng đã giúp ngươi không ít đúng không?"
"Đúng vậy."
"Ngươi lo lắng cái gì?"
"Vãn bối cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì, nhưng kinh nghiệm nói cho vãn bối biết trên đời này không có chỗ tốt nào là vô duyên vô cớ. Nhiều khi tiếp nhận bao nhiêu chỗ tốt thì phải trả cái giá lớn bấy nhiêu."
Nghe vậy, Nại Hà Thiên cười ha hả: "Đã hiểu, nàng chưa từng nói rõ suy nghĩ của mình với ngươi, nhưng mà trong lòng ngươi hình như lại có rất nhiều cái nhìn."
"Thật ra vãn bối đã từng có một giấc mơ, người trong mộng từng nói là có lẽ tình huống cũng có không nguy hiểm như vậy." Giang Hạo không trả lời trực tiếp.
"Giả sử nàng tương lai sẽ không làm bất kỳ chuyện gì gây hại cho ngươi, mà nàng gặp phải nguy hiểm, ngươi sẽ ra tay giúp nàng sao? Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi mạnh hơn nàng." Nại Hà Thiên nhìn qua Giang Hạo, hỏi.
Giang Hạo rũ mắt, trong lòng hoảng hốt: "Vãn bối không phải một người lạc quan, cũng không phải một người nhất quán. Ta từng nói với mình rằng cần bỏ lại mọi thứ, sống sót là được, nhưng mà cuối cùng lại lưu luyến không rời, vì thế mới đi ra một bước chưa từng nghĩ tới. Khi đó vãn bối mới hiểu được, phàm nhân chung quy vẫn là phàm nhân, không cách nào đoạn tình tuyệt nghĩa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận