Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1008: Tại Sao Sư Huynh Lại Nhanh Hơn Ta Một Bước

Chương 1008: Tại Sao Sư Huynh Lại Nhanh Hơn Ta Một Bước
Ngày thứ hai.
Giang Hạo lại đi lên lôi đài.
Hôm nay khác với hôm qua, cần đánh hai trận.
Tìm ra top 8.
Lúc này, Giang Hạo đi vào lôi đài số một, hắn hôm qua là trận đầu, hôm nay cũng là trận đầu.
Đối thủ là một vị sư tỷ. Nàng cõng một thanh đại kiếm, có chút giống với Hoành Lưu Bộc.
Trọng tài là Mục Khởi sư huynh. Hắn hình như không có tham dự so tài trong Đoạn Tình Nhai.
Thật ra lấy thực lực của hắn cũng có khả năng đi tranh, nhưng mà hắn lại không làm như thế, giống như Diệu Thính Liên sư tỷ. Nàng Kim Đan viên mãn, cũng không có ý định tranh đoạt.
"Gặp qua sư tỷ." Giang Hạo thi lễ gặp mặt.
"Chờ ta thắng ngươi rồi lại gọi ta là sư tỷ. Nếu như ta thua ngươi thì vẫn nên gọi ta là sư muội thì hơn." Trong mắt tiên tử mang cự kiếm không có chút cảm xúc nào.
Giang Hạo khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.
"Bắt đầu đi." Mục Khởi lên tiếng.
Hô!
Trong nháy mắt, Giang Hạo cảm giác được cự kiếm đã đi tới trước mặt mình.
Thật nhanh.
Sự quả quyết và tốc độ của đối phương có chút không thể tưởng tượng nổi. Không chỉ như thế, lực lượng cũng vô cùng cuồng bạo.
Rất mạnh.
Keng!
Bán Nguyệt số năm ra khỏi vỏ.
Đao ý như gió, tứ lạng bạt thiên cân.
Lấy Bán Nguyệt làm điểm tựa, dần dần tháo bỏ thế công của cự kiếm.
Chờ chiêu này đi qua, Giang Hạo liền bắt đầu phản kích.
Ma m Thiên Trọng Trảm.
Ma m Thiên Lý.
Tiếng ầm ầm truyền đến, đối phương cũng không chần chờ, đại kiếm thế như chẻ tre.
Tốc độ của hai người cực nhanh, biến mất rồi lại xuất hiện ở trên lôi đài.
Đao quang kiếm ảnh cực kì chói mắt.
Lúc lôi đài bắt đầu vỡ vụn, hai người đều dừng lại.
Giang Hạo bị một kích đánh vào vị trí biên, sư tỷ kia thì đứng ở giữa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trên cổ của sư tỷ xuất hiện vết thương. Một chút máu tươi đỏ chói rơi xuống.
Sự tỷ cầm cự kiếm sờ lên cổ, trầm mặc một lát, cung kính thi lễ: "Đa tạ sư huynh thủ hạ lưu tình."
"Sư muội, đã nhường." Giang Hạo cũng thi lễ với đối phương.
Sau đó, đối phương quay người rời đi.
"Sư đệ nghỉ ngơi một chút đi, giữa trưa sẽ tiến vào trận thứ hai." Mục Khởi cười nói.
Cuối cùng hắn giống như nghĩ tới điều gì đó, nói:
"Đúng rồi, trong khoảng thời gian sư đệ rời đi, Mính Y sư muội có đến tìm chúng ta. Trạng thái của nàng dường như không tốt lắm, có chút tương tự với Thính Liên."
Giang Hạo nghe vậy thì cảm thấy kỳ quái, sao Mục Khởi sư huynh lại đột nhiên nói đến Mính Y sư tỷ?
Sau đó hắn như nghĩ tới điều gì.
Mính Y sư tỷ tìm Mục Khởi sư huynh và Diệu sư tỷ?
Mính Y sư tỷ cũng là Thánh nữ dự khuyết của Thiên Thánh Giáo.
Cho nên, việc Sơn Hải Ấn Ký bị dẫn động trước đó không phải là vì Diệu sư tỷ, mà là vì Mính Y sư tỷ?
Xem ra trên người nàng cũng có thần hồn Thánh Chủ, có thể thử dẫn ra rồi phong ấn nó.
Mặc dù hiện tại còn không có biện pháp luyện hóa, nhưng mà sau này sẽ có cơ hội.
Dù một trăm vạn linh thạch đúng là nhiều thật, nhưng chậm rãi tích lũy chắc chắn sẽ có.
Giữa trưa.
Giang Hạo gặp một vị sư huynh trẻ tuổi.
Đều là thế lực ngang nhau, hắn lại đánh bại đối phương.
Nhưng mà đối phương dường như không chịu phục, nổi giận muốn động thủ, đúng lúc bị Mục Khởi sư huynh trấn áp.
"Chỉ là một tên Nguyện Huyết Đạo, dựa vào cái gì?" Đối phương không cam lòng gầm thét.
Giang Hạo cũng không để ý, trong tông môn luôn có đủ các loại người.
Có người cam bái hạ phong, có người tự cao tự đại.
Gặp phải tình huống này là điều đương nhiên.
Nhưng mà, hắn cảm thấy mình nên thay đổi kế hoạch một chút.
Có một số người có thể để cho đối phương thất bại trong sự nuối tiếc.
Có một số người, nên lấy tốc độ cực nhanh để nghiền ép. Tốt nhất là để đối phương cảm thấy bản thân tự tổn tám trăm chiêu thức.
Chạng vạng tối, trận thứ ba.
Sau khi Giang Hạo suy đoán tính cách của đối phương, lấy thế sét đánh lôi đình trấn áp, lưỡi đao phun trào như lửa đốt, giống như đang đốt huyết đao pháp.
Đối phương bị hắn đánh bại một cách nhanh chóng, chỉ là hắn cũng không phục.
Hắn cảm thấy mình chó cùng rứt giậu, vừa không được nhiều tài nguyên, tuổi thọ cũng sắp chấm dứt.
Dưới dạng suy nghĩ này, đối phương phần lớn là cười trên nỗi đau của người khác.
Giang Hạo cũng không thèm để ý.
Ngày mai còn có ba trận.
Hiện nay Kim Đan viên mãn còn lại tám người.
Ngày mai chọn ra người đứng đầu, sau đó tiến vào cuộc tuyển chọn giữa mười hai mạch.
Dang sách tấn cấp được công bố rất nhanh.
Lộ Nguyên Lập bắt đầu xem xét các đối thủ.
Nhìn xuống người xếp ở thứ tám, chân mày hắn hơi nhíu lại: "Hắn vẫn còn ở đây sao?"
Giang Hạo, hắn cũng không xem trọng đối phương, không nghĩ đối phương có thể tiến vào tám đứng đầu.
"Xem ra quả thật có chút thực lực, đáng tiếc cũng chỉ có chút."
Hắn thấy trong những người này chỉ có Tửu Vũ sư huynh mới là kình địch của hắn.
Nhưng mà, hai ván trước không gặp được, cũng coi như là chuyện tốt.
Hắn sẽ chuẩn bị kỹ đối sách một chút, phần thắng không nhỏ.
Lúc rời đi, hắn nhìn thấy một đạo kiếm ý.
Là Hàn Minh sư đệ.
"Đúng là lợi hại."
Sát khí trên người không kém mình chút nào.
Sau đó, Lộ Nguyên Lập không còn quan tâm nữa, quay người rời đi.
Hàn Minh đi đến phía trước danh sách tấn cấp, muốn nhìn một chút xem khi nào mới có thể đối đầu với Giang sư huynh.
Chỉ là vừa xem, chân mày hắn đã hơi nhíu lại.
Trên danh sách có tám người, nhưng mà không có tên của Giang Hạo.
"Tại sao? Chẳng lẽ sư huynh đã thua?" Hắn có chút khó có thể tin.
Thực lực của sư huynh không kém, mặc dù không hay ra ngoài, nhưng chắc là sẽ không bại nhanh như vậy.
Không tham gia càng không có khả năng, hắn đã hỏi qua, Giang sư huynh có tham gia dự tuyển.
Nếu không thì sao hắn cứ phải chờ tới bây giờ chứ?
"Sư đệ đang xem đối thủ sao?" Mục Khởi đi tới hỏi.
"Mục Khởi sư huynh." Hàn Minh nhìn qua đối phương, hỏi thăm nghi ngờ trong lòng: "Giang sư huynh đã thua rồi sao?"
"Giang Hạo?" Mục Khởi lắc đầu nói: "Hắn không bại, đã tiến vào trận so tài ngày mai."
"Vậy tại sao ta không nhìn thấy hắn?" Hàn Minh chỉ chỉ danh sách, hỏi.
Mục Khởi có chút kinh ngạc, sau đó như hiểu ra cái gì đó, nói: "Đi theo ta."
Trước danh sách Kim Đan viên mãn, Mục Khởi nói: "Đó là bởi vì Giang sư đệ đã Kim Đan viên mãn."
Hàn Minh: "…"
Tại sao sư huynh lại tấn thăng nhanh hơn ta một bước?
---
Bách Hoa Hồ.
Cánh hoa khắp nơi dập dờn theo gió, mặt hồ nổi gợn sóng.
Bên cạnh đình hoa là một nữ tử mặc đồ đỏ, thanh lệ xinh đẹp, dáng người thon dài, như bước ra từ trong tranh. Nàng bưng chén trà, nhìn qua cá trong hồ, có chút xuất thần.
Lúc này, một thân ảnh màu trắng rơi xuống bên hồ.
Bạch Chỉ cung kính thi lễ: "Chưởng giáo."
Hồng Vũ Diệp thu hồi ánh mắt, đặt chén trà trong tay xuống, nói: "Chuyện gì?"
"Có tin tức của Phong Hoa đạo nhân." Bạch Chỉ nói nghiêm túc:
"Chúng ta đã thử đi tìm Nhan Thường của Lạc Hà Tông, phát hiện nàng có lẽ có liên quan với Phong Hoa đạo nhân,. Sau khi nàng mất tích, chúng ta đã tìm được nàng, hình như đang tìm kiếm luyện đan sư nào đó, muốn một số đan dược đặc thù. Mà linh dược cần cho đan dược này đúng lúc lại ở chỗ của chúng ta. Mặt khác, trên mặt của nữ tử mang về trước đó xuất hiện một chút nát rữa, tạm thời không tra ra nguyên nhân. Nhưng mà, nàng nói nếu có thể trị hết cho nàng, nàng sẽ có thể nói ra những gì chúng ta muốn biết. Chúng ta còn đang nghĩ biện pháp để nàng sớm mở miệng, còn cần một chút thời gian. Tiếp theo, người Đại Thiên Thần Tông bắt đầu tiếp xúc với chúng ta, chắc là vì Đề Đăng đạo nhân. Chúng ta tạm thời không đạt được tin tức hữu dụng nào từ chỗ của hắn. Nhưng mà, hắn hình như rất muốn Giang Hạo đi thẩm vấn. Chuyện này không rõ nguyên nhân, hình như bọn hắn gọi nhau là sư huynh sư đệ. Nhưng mà chúng ta đã điều tra, là Đề Đăng giả mạo người tông môn nên mới có cách gọi sư huynh sư đệ với Giang Hạo. Nhưng mà điều này vẫn khiến cho người ta hoài nghi, trên người Giang Hạo có quá nhiều điểm đáng nghi."
"Hắn gần đây đang làm gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận