Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1064: Trải Đường Vì Thập Nhị Thiên Vương

Chương 1064: Trải Đường Vì Thập Nhị Thiên Vương
"Ma Quật sao?"
Hồng Vũ Diệp ngồi ngay ngắn trong đình, trên bàn có một ly trà, chẳng biết đã nguội từ lúc nào. Hồng Vũ Diệp sờ chén trà một cái, nói khẽ:
"Ngươi cảm thấy có nên điều tra không?"
Bạch Chỉ hơi suy nghĩ, chậm rãi mở miệng: "Nếu như là Phong Hoa đạo nhân, như vậy thì phải biết được mục đích của đối phương. Hiện nay chúng ta không có nhân thủ để ứng đối nàng, một khi bị nàng làm cái gì đó thì chuẩn bị trước đó có thể sẽ thất bại trong gang tấc. Nếu như là người đứng phía sau Giang Hạo, chúng ta đi vào có khả năng không thể nhận ra được chút vết tích nào. Những năm này cũng không tìm được dấu vết liên quan tới hắn, đủ để chứng minh năng lực ẩn nấp của hắn."
Hồng Vũ Diệp nhìn qua Bạch Chỉ, cũng không nói thêm cái gì.
"Ngoại trừ chuyện này, đã có thêm tin tức của Sơn Hải Công Đức Đỉnh, nghe nói đã bị đoạt đi." Bạch Chỉ sắp xếp lại ngôn ngữ, nói:
"Nghe nói Sơn Hải Kiếm Tông có người động thủ, dẫn xuất cường giả bế quan. Cuối cùng Sơn Hải Công Đức Đỉnh bay ra Sơn Hải Kiếm Tông, chẳng biết đi đâu."
Nàng có thể có được tin tức này hoàn toàn là ngoài ý muốn. Bình thường thì tin tức này sẽ không thể truyền đến. Nhưng mà người Thi Thần Tông đang trên đường tới, cho nên mang tin tức đến.
Lại sắp đến thời gian Thi Thần Hoa nở.
"Hoang Hải Châu thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Còn đang tìm kiếm tin tức." Bạch Chỉ cúi đầu nói.
"Để lại một bộ phận tiếp tục duy trì tông môn, còn lại đi tìm kiếm Hoang Hải Châu." Hồng Vũ Diệp nói.
Cho đến trước mắt chỉ biết được vị trí của Hoang Hải Châu, những tin tức khác thì không rõ.
Có còn hay không cũng không xác định.
Bạch Chỉ nhẹ nhàng thở ra, như thế xem ra nguy hiểm đã tiêu tán đi một phần.
Sau đó, nàng báo cáo chuyện gần đây: "Người Đại Thiên Thần Tông hình như đang hướng về phía chúng ta, trước đó có một vị cường giả tới, mặc dù bị đánh lui nhưng mà có chút khả nghi, có lẽ có liên quan tới Đại Thiên Thần Tông."
Hồng Vũ Diệp chỉ lắng nghe, cũng không mở miệng.
Chờ báo cáo không sai biệt lắm, Bạch Chỉ mới nói:
"Giang Hạo gần đây có chút kỳ quái, trước đây hắn mưu cầu danh lợi lưu tại Linh Dược Viên, hiện nay cứ luôn bế quan, chắc là có liên quan tới người phía sau hắn. Mặt khác, Đoạn Tình Nhai có thêm một người, gần đây đang hỏi thăm Giang Hạo, không biết có mang theo mục đích gì hay không. Điều tra đơn giản, mặc dù đến từ Lạc Hà Tông, nhưng nhìn từ khí tức của một số pháp bảo trên thân, cực có khả năng đến từ Thiên Môn Tông. Thời gian có chút gấp gáp, nên cũng không xâm nhập điều tra. Có cần điều tra rõ ràng hay khong?"
"Điều tra có phải là phản đồ hay không là đủ." Hồng Vũ Diệp bình thản nói.
Bạch Chỉ gật đầu.
Đối với Chưởng giáo mà nói, mỗi người đều có bí mật. Mặc kệ là bí mật gì, chỉ cần không phải phản đồ, như vậy Thiên m Tông đều chứa được.
Nhưng má người này hình như cố ý muốn tới gần Giang Hạo, vẫn phải đề phòng một hai.
Mặc dù Chưởng giáo không có nói gì, nhưng mà Giang Hạo có chút bất phàm, nếu như bị tiên tử nào đó ảnh hưởng thì không tốt lắm.
Trong nhận biết của nàng, dạng người như Giang Hạo, dù là thật sự cần tìm đạo lữ, cũng phải là đệ tử quan trọng của Thiên m Tông. Như thế thì mới có thể cột đối phương lại với nơi này.
---
Giang Hạo tiến vào Ma Quật, sau đó dùng bí pháp tiến vào con đường Huyết Trì.
Lần này, tầm mắt khi tiến vào hình như rộng lớn hơn lúc trước rất nhiều.
Không chỉ có như thế, từ trong sương mù huyết hồng, hắn thậm chí có cảm giác như có thể điều khiển nó.
Hơi suy nghĩ, sương mù trước mắt quả nhiên mỏng đi một phần.
"Nhân họa đắc phúc sao?" Giang Hạo tự giễu cười cười.
Chắc là không phải, chắc là do vòng xoáy nhân quả.
Hắn càng ngày càng gần với Thiên Cực Ách Vận Châu.
Như thế liền có thể điều khiển Huyết Trì, không cần lấy Thiên Cực Ách Vận Châu ra nữa. Tác dụng không lớn, nhưng mà dù sao cũng lợi hại hơn trước kia một chút.
Có thể coi như bản thân được an ủi.
Hắn không dừng lại quá nhiều, nhanh chóng bước vào Huyết Trì, lúc đi vào cảm thấy Huyết Trì cũng có chút không giống.
Tiên huyết dường như tươi đẹp hơn trước đó rất nhiều.
Nhiều thêm một chút sức sống.
Dáng vẻ không tốt lắm.
Không biết có quan hệ gì với Cổ Kim Thiên hay không, bởi vì Thi Hải lão nhân nên hắn vẫn luôn đề phòng Cổ Kim Thiên.
Lòng cảnh giác hơn trước kia rất nhiều.
Ác niệm Cổ Kim Thiên.
Hắn đến nay chưa từng thấy qua.
Hoặc là…
Thứ hắn gặp vẫn luôn là ác niệm của Cổ Kim Thiên.
Chỉ là lần thứ nhất giám định hình như không quá giống.
Hơn nữa, hắn không chắc lần thứ nhất giám định liệu có bị phát hiện hay không.
Nếu như lần thứ nhất đối phương chỉ là nghi hoặc và cảnh giác, như vậy thì lần thứ hai có thể sẽ trực tiếp bị phát hiện.
Vậy liền nguy hiểm.
Rất nhanh, một thân ảnh như là bàn thạch xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Hắn đứng ở nơi đó như là một tảng đá, không phát hiện được bất kỳ khí tức gì.
Lúc hắn đi qua, thân ảnh mới chậm rãi khôi phục sinh cơ, giống như là yên lặng tránh thoát từ trong tử vong.
"Lại gặp mặt rồi." Cổ Kim Thiên quay đầu nhìn về phía Giang Hạo.
Chỉ là vừa nhìn qua, hắn đã chau mày, nói:
"Sơn Hải Công Đức Đỉnh? Lá gan của ngươi đúng là lớn, cứ như vậy mà cầm Sơn Hải Công Đức Đỉnh chạy khắp nơi."
Giang Hạo nghe vậy thì chấn kinh.
Quả nhiên là bị phát hiện.
Trên người hắn có Sơn Hải Công Đức Đỉnh, bởi vì công đức trút xuống như là biển, cho nên lo lắng bị người ta phát hiện ra.
Nhưng mà, hắn có Vô Danh Bí Tịch, hắn có thể hạ ảnh hưởng xuống mức thấp nhất. Theo lý thuyết thì tất cả mọi người trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp đều không thể nhận ra.
Bạch Trưởng lão đều chưa chắc đã có thể phát hiện.
Nhưng mà giấu diếm được những người này, muốn giấu diếm được Cổ Kim Thiên là chuyện rất khó.
Hắn tới đây thật ra cũng có dự định trên phương diện này. Đó chính là thử một chút xem đối phương có thể phát hiện hay không.
Nếu vị này có thể phát hiện, thì Vạn Hưu, Tư Trình, Kiếm Đạo Tiên, và người cho hắn tín vật thân phận của Thư Viện cũng có thể phát hiện.
Chuyện này không tốt lắm.
Mặc dù tứ bộ rất lớn, người có thể phát hiện ra hắn lác đác không có mấy, nhưng mà lỡ như thì sao.
Bản thân hắn chỉ ra ngoài mấy chuyến, đã gặp phải những người này.
Tương lai nhất định cũng sẽ gặp được.
Một khi bị phát hiện, như vậy rất nhiều chuyện sẽ bị biết được.
"Ngươi đã làm gì mà cần dùng đến Sơn Hải Công Đức Đỉnh? Lúc trước đỉnh này bị Sơn Hải Kiếm Tông giữa, dù nói cái gì cũng không cho ta nhìn một chút. Kiếm Thần cũng nói thẳng trừ khi nguyện ý mang theo Sơn Hải Công Đức Đỉnh thu nạp công đức thiên hạ, nếu không thì tuyệt không cho ta. Khi đó ta một lòng muốn hành tẩu thiên hạ, nào sẽ giúp hắn thu nạp công đức. Hiện nay đỉnh rõ ràng đang ở trên thân thể ngươi. Hơn nữa… Đây cũng không phải là thu nạp công đức, đây là đang lấy một loại tốc độ khó mà hình dung để tiêu hao công đức." Cổ Kim Thiên vô thức lui một bước:
"Trên người ngươi không phải có hung vật thiên cực đó chứ?"
Giang Hạo: "…"
Quả nhiên, dù Cổ Kim Thiên không biết rõ tình hình đều có thể đoán ra vấn đề.
Đám người Vạn Hưu còn là người tham dự trong đó.
Nhưng mà bị phát hiện cũng không sao cả.
Cũng là hắn cố ý gây nên.
Như thế liền có uy hiếp.
Bản thân hắn đang lo lắng về ác niệm của đối phương.
Đương nhiên cũng phải cho ác niệm có chút cố kỵ, như này khả năng cao sẽ không bị công kích.
Đối mặt với câu hỏi của Cổ Kim Thiên, Giang Hạo cũng không trả lời, chỉ nói:
"Tiền bối gần đây có ổn không?"
"Lúc đầu rất tốt, bây giờ thấy ngươi lại cảm giác không xong." Cổ Kim Thiên cười nói:
"Tu vi của ngươi không bình thường."
"Đúng vậy, gần đây xảy ra một chút chuyện, tu vi rớt xuống một cảnh giới lớn." Giang Hạo cúi đầu thở dài.
Cổ Kim Thiên gật đầu:
"Đúng vậy, yếu đi không ít.
"Lần này tới là có việc tìm ta?"
"Muốn tìm tiền bối hỏi một vài vấn đề." Giang Hạo nói rõ.
"Ví dụ như?" Cổ Kim Thiên cũng không thèm để ý.
"Tiền bối thấy được Sơn Hải Công Đức Đỉnh trên người ta, vậy liệu có nhiều người có thể nhìn thấy không?" Giang Hạo lập tức hỏi.
"Không nhiều." Cổ Kim Thiên suy tư rồi nói:
"Ta, Cố Trường Sinh, Lâu Mãn Thiên, Kiếm Thần… đều có thể nhìn ra."
"Bọn hắn cùng một cảnh giới với tiền bối sao?" Giang Hạo rất là tò mò.
Cổ Kim Thiên chỉ cười không nói.
Không phải? Giang Hạo thầm giật mình, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
"Nếu như là những người khác, nhìn nhiều vài lần chắc là cũng có thể phát hiện, đương nhiên, loại người này cũng chỉ là cực thiểu số." Cổ Kim Thiên nói.
Giang Hạo gật đầu.
Mặc dù không rõ thực lực của những người này là gì, nhưng mà đúng là có không ít người có thể phát hiện Sơn Hải Công Đức Đỉnh.
Dưới tình huống bình thường, muốn gặp được những người này thì mấy trăm năm cũng không thể.
Nhưng mà, bản thân hắn có vận rủi quấn thân, không phải là không có khả năng.
Giang Hạo suy tư một lát rồi hỏi: "Làm thế nào mới có thể che đậy sự tồn tại của Công Đức Đỉnh?"
Cổ Kim Thiên nghe vậy lại cười nói: "Rất đơn giản, hơn nữa, ngươi cũng đã biết."
"Biết?" Giang Hạo ngoài ý muốn.
Là cái gì?
Cổ Kim Thiên đưa tay ra nói: "Mở tay của ngươi ra."
Giang Hạo nghe vậy thì vô ý thức mở tay trái ra.
Lúc này, ba chữ Cổ Kim Thiên xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
"Nhìn thấy không?" Cổ Kim Thiên cười nói:
"Dùng thân phận của ta, khí vận của ta sẽ che đậy ngươi. Sơn Hải Công Đức Đỉnh sẽ có thể bị che đậy. Lúc hành tẩu bên ngoài sẽ không cần lo lắng có người nhìn thấu ngươi. Không phải là không ai có thể nhìn thấu, chỉ là người có thể nhìn thấu ngươi trong thời gian ngắn cơ bản là không có. Chí ít là niên đại đó của ta không có, đương thời chắc là cũng không có. Đương nhiên, nhìn từ các góc độ có thể thấy được, đại thế chi tranh sắp bắt đầu. Một số tồn tại không rõ sẽ dần dần xuất hiện. Khi đó, bọn hắn sẽ có thể nhìn thấu ngươi, nhưng mà cũng cần nhiều năm nữa."
Giang Hạo nhìn cái tên trong tay, nếu như dùng, như vậy thì chính là phải trở thành Cổ Kim Thiên.
Hắn không cách nào xác định được cái tên này sẽ mang đến biến cố gì. Trước kia chỉ là sử dụng mịt mờ. Nếu như sử dụng triệt để thì hoàn toàn không biết sẽ như thế nào.
Có lẽ những người khác sẽ cảm thấy hắn là Cổ Kim Thiên chuyển thế.
"Ta đã dạy phương pháp, dùng như thế nào và có dùng hay không thì phải xem chính ngươi." Cổ Kim Thiên lại cười nói.
Giang Hạo rũ mắt, chưa từng mở miệng.
Có lẽ Cổ Kim Thiên chuyển thế trở thành Tỉnh cũng không phải là không thể.
Thần bí, cường đại, cổ lão.
"Còn có vấn đề gì không?" Cổ Kim Thiên hỏi.
"Còn có một vấn đề nhỏ." Giang Hạo sắp xếp lại lí do thoái thác, nói: "Tiền bối cảm thấy làm thế nào mới có thể giúp Thập Nhị Thiên Vương thành tiên?"
"Không có khả năng, không có dạng người này." Cổ Kim Thiên mở miệng theo bản năng.
Chỉ là, hắn lập tức liền ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Giang Hạo:
"Ngươi muốn giúp bọn hắn thành tiên?"
"Chỉ là muốn hỏi một chút." Giang Hạo nói.
Cổ Kim Thiên hồ nghi, suy tư hồi lâu mới nói:
"Ta trước đó đã nói rất rõ ràng, Thập Nhị Thiên Vương muốn thành tiên cần một người mang theo bọn hắn thành tiên, mở một tiên lộ. Điều kiện tiên quyết là khí vận của Thập Nhị Thiên Vương nhất định phải có lỗ hổng, phải để người này mượn nhờ thời cơ dung nhập vào trong đó, đồng hành cùng Thập Nhị Thiên Vương và khí vận, mang theo bọn hắn cùng thành tiên. Đây là bước đầu tiên, bước thứ hai chính là đảm bảo Thập Nhị Thiên Vương có đầy đủ cơ duyên để thành tiên. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là người này, hắn cần mở tiên lộ, cần tiếp nhận áp lực khí vận hải vực của Thập Nhị Thiên Vương. Mặt khác, hải vực thành tiên thì thiên địa nhất định phải thực hiện khảo nghiệm vô tận. Ngươi cho rằng là một người thành tiên sao? Không, đó thật ra là hai mươi lăm phương thành tiên. Một cộng một cũng không phải là áp lực gấp hai, huống hồ là hai mươi lăm phía gia nhập? Bất luận là thời đại nào thì đáp án đều là giống nhau. Từ xưa đến nay, không có loại người này."
Giang Hạo thở dài, quả nhiên là không thể nào sao?
Nhưng mà ngoại trừ Thập Nhị Thiên Vương, hắn còn có lựa chọn nào sao?
Nếu như không được chọn, như vậy thì chỉ có thể thử một lần.
Biết rõ không thể làm, cũng nhất định phải thử.
Hắn không có thời gian.
23 năm.
Dù là có Sơn Hải Ấn Ký gia trì thì nhiều nhất cúng là ba mươi năm.
Thời gian ba mươi năm quá ngắn.
Từ giờ trở đi hắn cần trải đường cho con đường thành tiên của mình.
Thập Nhị Thiên Vương là một con đường, dù không có khả năng hắn cũng phải đi trải con đường này.
Thiên Đạo Trúc Cơ, Đại Địa Hoàng Giả, cũng có thể chú ý.
Nhưng mà ba mươi năm, bọn hắn căn bản không có khả năng đạt tới vị trí thành tiên.
Hoặc là đi tìm người có nhiều khí vận hơn.
Giang Hạo thu liễm tâm tư, không còn hỏi thăm, muốn chi tiết hơn thì có thể hỏi thăm Hồng Vũ Diệp.
Hắn cần bắt đầu chuẩn bị.
Dù cho đến lúc đó bản thân không cách nào thành tiên, cũng phải chuẩn bị từ sớm.
Lỡ như, đến lúc có thể thành tiên, mà chuẩn bị không kịp thì sẽ hối hận không kịp.
"Còn có một vấn đề nhỏ." Giang Hạo nói.
"Vấn đề nhỏ của ngươi có chút không tầm thường nha." Cổ Kim Thiên nói.
"Vãn bối biết một vị tiền bối, muốn tới chứng kiến uy áp của tiền bối một chút, không biết có thể hay không?" Giang Hạo hỏi.
"Giống như ngươi sao?" Cổ Kim Thiên hỏi.
Giang Hạo do dự một chút rồi lắc đầu: "Cũng không giống."
Mặc dù không biết sự giống nhau đó là cái gì, nhưng hắn cảm thấy không giống.
Hắn và Thi Hải lão nhân không có điểm giống nhau.
"Vậy cứ đưa đến Huyết Trì là được, không bảo đảm hắn có thể còn sống." Cổ Kim Thiên nói.
Giang Hạo gật đầu.
Hắn cũng không thèm để ý.
Nếu như có thể đưa vào thì cũng không có gì.
Cũng không biết phải làm sao để thuyết phục người Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Đương nhiên, nếu như quả thật có thể ra ngoài thì cần giám định một chút.
Nếu như không có vấn đề gì thì hắn sẽ hoàn thành ước muốn của đối phương, hi vọng đối phương có thể giải đáp vấn đề của hắn.
Sau đó, Giang Hạo không có vấn đề gì nữa.
Nhưng mà Cổ Kim Thiên lại đột nhiên hỏi:
"Sơn Hải Công Đức Đỉnh đều dùng, xem ra rất nhiều món đồ đều đang xuất hiện, đại thế chi tranh chắc là sắp tới rồi đúng không?"
Giang Hạo lắc đầu.
Hắn không được biết.
"Đoạn thời gian trước Huyết Trì xuất hiện một chút biến hóa, có phải là hung vật Thiên Cực mới xuất hiện hay không?" Cổ Kim Thiên cười nói: "Thiên Cực Mộng Cảnh Châu?"
Giang Hạo nhìn qua đối phương, không có mở miệng.
"Tình huống kia chắc là cũng không kém nhiều lắm." Cổ Kim Thiên cảm khái.
"Tiền bối đang nói đến chuyện gì?" Giang Hạo nghi ngờ nói.
"Vị kia của Vạn Vật Chung Yên cũng nên có chút vết tích rồi." Cổ Kim Thiên nói.
"Nghe nói là bị tiền bối bức bách rời đi?" Giang Hạo nhớ tới lời nói của bà chủ tiệm mì ở Tây Bộ.
"Thật ra ta từng giết hắn, nhưng mà không thể giết chết, chỉ có thể đưa vào vùng biển vô tận, chắc là cũng sắp lộ ra một tia tâm thần. Hơn nữa, khả năng còn mạnh hơn so với trước kia, lai lịch của hắn không đơn giản." Cổ Kim Thiên có chút cảm khái, nói:
"Năm đó ta đã nói với hắn, hắn ra ngoài một lần thì ta sẽ giết một lần. Hiện nay ta ở lại nơi này, đành dựa vào ngươi. Hù dọa hắn một chút là được, hắn cũng không dám làm loạn."
Giang Hạo: "…"
Trong lúc nhất thời, hắn không biết nói cái gì.
Phiền phức khi trở thành Cổ Kim Thiên hình như rất nhiều.
Nhưng hôm nay, nếu muốn che giấu bản thân thì nhất định phải dựa vào Cổ Kim Thiên. Nếu như không bị phát hiện thì còn tốt, bị phát hiện thì hậu quả khó mà đoán trước.
Nếu như Vạn Vật Chung Yên phát hiện…
Bản thân vĩnh viễn không có tháng ngày yên bình.
"Nhưng mà, vãn bối nào biết được chuyện hải ngoại?" Giang Hạo khó xử nói.
"Yên tâm đi, tinh thần của hắn xuất hiện sẽ không ở hải ngoại, nhất định là ở Nam Bộ, có liên quan tới lai lịch của hắn. Ngươi chú ý tốt Nam Bộ là đủ." Cổ Kim Thiên cười nói.
Giang Hạo rũ mắt, không nói gì.
Hắn vốn cho rằng mình có thể an tâm chuẩn bị hai mươi mấy năm.
Chuẩn bị cho việc thành tiên.
Xem ra, con đường thành tiên cũng không dễ dàng.
Nhưng mà, hắn cũng không nhất định phải quản, dù sao mình không thành tiên, hù dọa hay không cũng không có ý nghĩa lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận