Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 835: Cơ Duyên Bị Đoạt

Chương 835: Cơ Duyên Bị Đoạt
Chương 835: Cơ Duyên Bị Đoạt
Ba người Đào tiên sinh đi vào bên trong.
Trên đường nhìn thấy không ít cửa hàng mặt tiền.
Cảm thấy nơi này hoàn toàn khác biệt với hải ngoại, là cuộc sống phồn hoa thuộc về người bình thường, khiến cho người ta cảm giác có một loại khí tức khói lửa nhân gian.
"Khó có thể tưởng tượng được, gần Thiên Văn Thư Viện thế mà còn có một chỗ chỗ như vậy." Chu Thâm có chút cảm khái.
"Ta cảm giác đồ bên kia rất ngon, các ngươi muốn ăn không?" Đường Nhã hỏi.
"Đi mua đi, nếm thử cũng tốt." Đào tiên sinh cười nói.
"Xảo Di, chúng ta có nên ăn chút gì đó ngon ngon hay không? Ta đã ăn mì mấy tháng rồi, bên kia có bánh nướng, chúng ta đi ăn một chút đi." Lúc này một thiếu nữ mang theo một nữ tử thành thục đi ngang qua bên cạnh bọn hắn.
"Ta đi mua cho." Nữ tử thành thục nói.
"Không muốn, vẫn để ta đi cho, ta biết cách chọn." Thiếu nữ cười nói.
Sau đó, các nàng liền cùng Đường Nhã đi tới bên cạnh sạp hàng bánh nướng.
Trước sạp bánh nướng, Bích Trúc nhìn Đường Nhã cười nói:
"Tiền bối nhìn không giống ngươi bản địa."
Lúc này Bích Trúc Kim Đan sơ kỳ, Đường Nhã Nguyên Thần hậu kỳ.
Người trước là tự nguyện, người sau là bị ép buộc.
"Ừm, là người nơi khác." Đường Nhã gật đầu, sau đó nói: "Ta cảm thấy ngươi có chút nguy hiểm, ngươi có phải là ẩn giấu tu vi hay không?"
"Tại sao lại nói như vậy?" Bích Trúc bày ra vẻ mặt khiếp sợ hỏi.
"Bởi vì rất nhiều người đều thích ẩn giấu tu vi, quay tới quay lui. Động một chút là lại làm trò bí hiểm, ngươi thích làm trò bí hiểm sao?" Đường Nhã hỏi.
"Ta có miệng, chưa từng làm trò bí hiểm." Bích Trúc cười nói.
"Ta cũng không thích, bọn hắn luôn nói ta đi thẳng về thẳng, sớm muộn gì cùng ăn thiệt thòi." Đường Nhã bất mãn nói.
"Không thích làm trò bí hiểm cũng không phải là kẻ ngốc, không có liên quan gì tới việc ăn thiệt thòi cả." Bích Trúc chân thành nói.
Đường Nhã ngạc nhiên, nói:
"Không sai, bọn hắn căn bản không hiểu."
Hai người ngươi một lời ta một câu, nói chuyện vô cùng ăn ý.
Sau khi mua bánh nướng, mới lưu luyến không rời mà rời đi.
Bích Trúc mang theo Xảo Di tiếp tục đi ra phía ngoài.
"Công chúa muốn lợi dụng nàng?" Xảo Di nhỏ giọng hỏi.
"Không có, chỉ là cảm thấy rất có nhãn duyên, liền tâm sự với nàng. Đây là một vị tiền bối rất thú vị." Bích Trúc vừa ăn bánh nướng vừa cười nói.
Nàng không có suy nghĩ nhiều, mà là trực tiếp đi ra ngoài, muốn đi tìm kiếm Thiên Đạo Trúc Cơ.
Mà Đường Nhã trở về cũng nói:
"Vừa rồi ta gặp được một người rất lợi hại, hơn nữa nàng và ta nói chuyện rất ăn ý. Nàng cũng nói là rất ghét người làm trò bí hiểm. Ta đã nói ta khẳng định không phải là ví dụ rồi."
"Không phải là ví dụ." Chu Thâm gật đầu, thậm chí còn không muốn nhiều lời.
Đào tiên sinh cười nói:
"Có thể tìm được một người nói chuyện ăn ý với mình, cũng không dễ dàng. Nàng là ai?"
"Không biết, trò chuyện xong chúng ta liền tách ra." Đường Nhã nói.
Đào tiên sinh gật đầu, không nói thêm gì nữa, mà là dẫn người hướng về bên trong.

Giang Hạo bỏ ra chút thời gian, mời kiếm khách uống rượu.
Sau đó, đối phương mang theo hắn một đường hướng chỗ sâu trong Cổ Thành.
Mặc dù là đi vào bên trong, nhưng là người không có trở nên ít đi, ngược lại càng ngày càng nhiều.
"Bên trong mới là chỗ ở của Thánh Hiền, cho nên người ở đây không chỉ sẽ không ít đi mà là còn rất nhiều. Tất cả mọi người đều muốn đến cũng bái một chút, lưu hạ một chút hương hỏa, rất hữu dụng. Nghe vài bằng hữu nói, từ khi tới nơi này về sau, không còn có gặp phải cực khổ như lúc trước nữa. Mọi chuyện đều xuôi gió xuôi nước. Cho nên mỗi tháng người đều sẽ tới nơi này một lần, dâng hương hỏa, cũng làm chút chuyện vì Cổ Thành. Mà người có thể ở lại nơi này làm ăn càng tôn kính Tiên Hiền." Kiếm khách trung niên nói.
Giang Hạo gật đầu, nơi này là địa điểm cũ của Thiên Văn Thư Viện, tất nhiên có khí vận mà người bình thường không thể nào hiểu được.
n trạch mà một Tiên tông lưu lại đủ để che chở cho những người này.
"Cho nên, người nơi này đều rất thống hận phản đồ. Cái chỗ kia cũng không có ai quét dọn." Kiếm khách trung niên nói.
Giang Hạo có thể hiểu được, nhưng mà hắn có chút tò mò đối với tên phản đồ này: "Phản đồ tên là gì?"
"Không biết." Kiếm khách trung niên lắc đầu nói:
"Hình như không có người nào biết, dù là có người biết, cũng sẽ không nhắc tới. Chỉ là muốn cho người người biết có một tên phản đồ như thế, mà không muốn khiến người ta nhớ kỹ người này."
"Tại sao?" Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn.
"Bởi vì muốn hắn biến mất ở trong dòng sông lịch sử. Làm cho tất cả mọi người không nhớ được tên của hắn, nếu không tên của hắn sẽ được truyền ngàn năm, như này không phải là tiện nghi cho hắn nay sao?" Kiếm khách trung niên cười nói:
"Ta lúc đầu chính là nghe được lý do này.”
Giang Hạo cũng không biết loại suy nghĩ này có đúng hay không.
Vì lễ phép, hắn đành phải gật đầu biểu thị mình đang nghe.
Một lúc sau.
Ba người đi vào một ngõ nhỏ cách pho tượng Thánh Hiền hơi gần.
"Chính là chỗ này." Kiếm khách trung niên cảm khái nói:
"Tiên duyên thật sự là khó tìm, ngươi nói tiên nhân đứng lơ lửng trên không là cảm giác gì đây? Nếu như cả đời này có thể bay lên trời một lần, đại khái cũng không uổng công đời này."
"Nếu như bay lên được, nguyện vọng của ngươi liệu có thay đổi hay không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
Hắn thấy vệ sinh nơi này không được sạch sẽ cho lắm, không biết bên trong sẽ như thế nào.
"Sẽ." Kiếm khách trung niên nói với vẻ chắc chắn: "Ta là một người có lòng tham, ngươi thì sao?"
"Nguyện vọng của ta sao?" Giang Hạo suy tư một lúc rồi nói: "Có lẽ chính là sống sót thật tốt đi.”
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo một chút, cũng không mở miệng.
"Sống không tốt thì sao?" Kiếm khách trung niên hỏi.
"Sống không tốt sao?" Giang Hạo khổ sở nói:
"Vậy đúng thật là quá khó khăn, thân bất do kỷ, mọi chuyện không thuận."
Thế giới này, có rất nhiều người số khổ. Mà hắn không giúp được những người này.
Mặc dù mình không lo ăn không lo uống, nhưng vẫn như cũ sống ở dưới bong ma nguy hiểm, cũng đang không ngừng giãy dụa.
"Ừm? Nơi này sao lại sạch như thế?" Sau khi tiến vào, nam tử trung niên có chút ngoài ý muốn.
Hắn phát hiện nơi này đã được quét dọn.
"Có lẽ có người đến." Lông mày Giang Hạo cau lại.
Hắn đúng là cảm nhận được bên trong có người.
"Nhưng mà ai lại đột nhiên đến để quét dọn cho phản đồ chứ?" Kiếm khách trung niên không hiểu.
"Vào xem là biết." Giang Hạo bình tĩnh nói.
Một đường đi vào bên trong, trên mặt đất đúng là có dấu vết được quét dọn.
Trong lòng Giang Hạo có loại dự cảm xấu.
Có người đang đoạt cơ duyên của hắn.
Quả nhiên, sau khi đi vào, bọn hắn nhìn thấy bên trong có một tấm bia đá sừng sững, phía trước bia đá là một nữ tử trẻ tuổi đang dùng khăn lau, đã lau được một nửa.
Bên trong tấm bia đá này chứa hạo nhiên chi khí, vừa nhìn liền biết bất phàm.
Trên đó đầy bụi bẩn, lau nhất định sẽ có không ít thu hoạch.
Hiện nay, cứ như vậy mà bị đối phương chà đạp.
Giang Hạo có loại cảm giác như bỏ lỡ cơ duyên.
Trong lòng rất khó chịu.
Mình và Đào tiên sinh đúng là không quá hợp.
Người tới chính là ba người Đào tiên sinh.
Giang Hạo đều đã gặp qua.
"Ba vị cũng tới nơi này thử một chút cơ duyên sao?" Đào tiên sinh quay đầu nhìn về phía người tới.
Mặc dù nơi này là chỗ của phản đồ, nhưng mà các nơi đều không có cơ duyên gì, kiểu gì cũng sẽ có người thử tới đây.
Lỡ như có thì sao? Có thì yên lặng che giấu, không có thì tiếp tục phỉ nhổ.
Cũng không có gì cả.
"Các ngươi quét dọn như này sẽ mang đến một chút ảnh hưởng." Kiếm khách trung niên có ý tốt nhắc nhở.
"Cơ duyên có lẽ cần lau xong mới có thể thu hoạch được, các ngươi muốn thử một chút không?” Đào tiên sinh ôn hòa hỏi.
Giang Hạo kích động, nhưng mà Hồng Vũ Diệp ở bên người.
Hắn lo lắng xuất hiện bọt khí màu trắng, sẽ bị đối phương cảm giác xảy ra vấn đề.
Trong lúc nhất thời, bộ ngực hắn có một ngụm uất khí.
Trước đây bị kẻ địch chèn ép đều không đến mức như thế.
Cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Bỏ đi vậy.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận