Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 660: Chủ Nhân, Tiểu Li Trộm Đồ Cho Ta Ăn

Chương 660: Chủ Nhân, Tiểu Li Trộm Đồ Cho Ta Ăn
Chương 660: Chủ Nhân, Tiểu Li Trộm Đồ Cho Ta Ăn
Đảo Cổ Linh.
Bên cạnh phủ đệ của Cung phu nhân, một người mặc hắc bào đang từng bước một tới gần.
Hắn đi tới trước một vách tường cửa sau.
Đưa mắt nhìn một lát, thả tay lên trên vách tường.
Sau đó trận pháp xuất hiện.
Ngay sau đó, hắn bỏ một bình đan dược vào.
Chỉ là chờ đợi một hồi, thứ hắn muốn vẫn không đi ra.
Lại đợi một lát.
Đan dược được trả ra ngoài.
Người này không lập tức lấy đi, chỉ là đứng an tĩnh, không biết qua bao lâu, hắn mới cầm lấy đan dược, quay người rời đi.
Hắn chưa từng để cho người ta nhìn thấy vẻ mặt, cũng chưa từng lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.
Giống như chỉ là bình thản tới, lại bình thản rời đi.
Không ai biết rõ hắn muốn làm gì.
---
"Diệu sư tỷ, ta biết chuyện của Tiểu Li rồi, chỉ là tại sao ngươi còn không đi?" Giang Hạo nhìn sư tỷ trước mắt, hỏi.
Hắn nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện Mục Khởi sư huynh cũng ở gần đây.
Hình như đang tìm một chút linh dược.
"Sư đệ mấy tuổi rồi?" Diệu Thính Liên hỏi.
"Ba mươi ba." Giang Hạo đáp.
"Ba mươi ba? Qua một tháng nữa có phải là ba mươi tư rồi hay không?" Diệu Thính Liên hỏi.
Giang Hạo: "…"
Cần gì phải nhiều thêm một tuổi đây?
"Ba mươi bốn rất lớn rồi đúng không?" Diệu Thính Liên lại hỏi.
Giang Hạo trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Nhưng mà, ba mươi bốn đúng là rất lớn, trước đó hắn chưa từng lớn tuổi như vậy.
"Người bình thường đều lấy vợ sinh con rồi đúng không?" Diệu Thính Liên lại nói.
"Sư tỷ lại coi trọng người nào?" Giang Hạo hỏi.
"Ai nha, có tâm tư này sao? Đến, ta cho ngươi xem một chút. Đây là người mà ta tìm kiếm ở các mạch." Diệu Thính Liên nói xong liền lấy ra một số bức chân dung.
Giang Hạo: "…"
Sư tỷ mỗi ngày không tu luyện sao?
"Ngươi xem người này một chút, Băng Nguyệt Cốc Kim đan sơ kỳ, là một vị tiên tử nhu thuận. Ta nói với nàng chuyện đạo lữ, nàng lập tức đỏ mặt, vô cùng tốt." Diệu Thính Liên nói.
Giang Hạo: "…”
"Như thế nào, coi trọng không?" Diệu Thính Liên thúc giục nói.
"Sư tỷ, ta cảm thấy tu vi của ta còn quá kém." Giang Hạo từ chối.
"Hơn ba mươi Kim Đan sơ kỳ, còn quá kém?" Diệu Thính Liên mở to hai mắt, nói:
"Vậy ta đây là cái gì?"
"Sư tỷ bao nhiêu tuổi?" Giang Hạo hỏi.
"Mục Khởi nói ta vẫn là thiếu nữ cập kê." Diệu Thính Liên đắc ý nói.
Giang Hạo có chút kinh ngạc: "Sư tỷ gặp Mục Khởi sư huynh vào lúc tuổi còn nhỏ như vậy sao?"
"Đúng vậy." Diệu Thính Liên cũng không giấu diếm.
Lúc mười mấy tuổi, đúng là rất lâu rồi, Giang Hạo gật đầu.
Nhưng mà có thể đuổi đến Thiên m Tông, chắc cũng chỉ có một mình Diệu sư tỷ?
"Nói chính sự, nếu như ngươi cảm thấy có khả năng, các ngươi có thể gặp một chút, ta sẽ sắp xếp." Diệu Thính Liên nói.
Giang Hạo: "…"
Phí rất nhiều công phu, mới khiến cho Mục Khởi sư huynh mang người đi.
Giữa trưa.
Bất Dạ sư huynh tới.
Tới đàm phán chuyện hạt giống linh dược.
Vẫn là linh dược thượng phẩm.
Giang Hạo giám định một chút, muốn nảy mầm cần ba tháng, nhưng mà Bất Dạ yêu cầu sáu tháng là được rồi.
Hình như là trình độ bình thường.
Giang Hạo đồng ý, cũng không đưa ra yêu cầu gì, mọi chuyện như bình thường.
Thấy thế, Bất Dạ nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần chịu nhận là được, như vậy thì sau này sẽ có thể tiếp tục hợp tác.
Còn về đơn hàng lần này, không cần kinh hỉ gì cả.
Như thường liền tốt.
Đương nhiên, hiện tại không ít người của Chúc Hỏa Đan Đình đều không lo lắng chuyện này.
Còn người lo lắng, đều là người cảm thấy trước đó là may mắn.
Mà Bất Dạ hắn lại không sợ tổn thất.
Trước đó, hắn vốn cảm thấy có chút thua thiệt, nhưng kết quả lại quá bất ngờ, bây giờ cho dù Giang Hạo dùng linh dược để luyện tập thì hắn cũng không ngại.
Lần này cũng không gieo trồng quá nhiều, tổng cộng một trăm năm mươi hạt giống.
Bỏ ra thời gian ba ngày, Giang Hạo mới gieo trồng tất cả hạt giống xuống, giống như lúc trước.
Mấy chuyện này đều do hắn phụ trách.
Mấy ngày nay, Trình Sầu cũng đã nói về chuyện của Tiểu Li.
Giang Hạo tìm tới, phát hiện là Long Châu đang bồi dưỡng thân thể của Tiểu Li, cho nên mới phá vỡ sự nhận biết của nàng đối với thực lực của mình.
Giang Hạo chỉ có thể áp chế Long Châu lần nữa.
Mỗi năm ngày sẽ áp chế một lần, không áp chế toàn bộ, chỉ là biến hóa không lớn, khiến cho Tiểu Li có thể tiếp nhận.
Có Long Châu, cho dù là Trúc Cơ trung kỳ, Tiểu Li cũng có thể quét ngang cường địch.
Được an toàn, chỉ là không đủ nhận biết.
Hay là để cho nàng xuống núi đi.
Một tháng sau.
Đầu tháng một.
Giang Hạo vẫn luôn chờ đợi, chờ Mính Y sư tỷ đi tìm tới , chờ Hàn Minh tới khiêu chiến.
Hắn cũng đang quan sát chuyện của Thiên Trần sư huynh, nhưng cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
Tạm thời không cần quá để ý.
Tổ Long Chi Tâm xuất hiện đã qua lâu như vậy rồi, theo lý thuyết chắc là đã thuộc về người nào đó rồi.
Như thế tụ hội cũng sắp mở ra.
Nhưng cho đến hôm nay vẫn chưa có tin tức gì, chắc là vẫn chưa định được người nào giữ.
Sau khi lưỡng lự một chút, Giang Hạo gọi con thỏ tới.
"Chủ nhân, hôm nay muốn làm gì?" Con thỏ chà xát tay, chảy nước miếng hỏi.
"Gần đây có chuyện gì không?" Giang Hạo hỏi.
"Không có." Con thỏ lắc đầu, tiếp tục nói:
"Bạn bè trên đường đều cho Thỏ gia một chút tình mọn, có việc cũng sẽ thành không có việc gì."
"Như vậy thì tốt." Giang Hạo gật đầu, thuận tay bắt lấy tai con thỏ.
Sau đó đi vào trong phòng, treo nó lên.
"Ờ, chủ nhân, sắp tới sao?" Con thỏ hưng phấn nói.
Giang Hạo lạnh lùng nhìn thoáng qua, nói cho nó biết bắt đầu từ ngày mai ngoại trừ linh thạch ra thì không thể ăn gì khác.
Con thỏ vui vẻ đồng ý.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo lấy bốn trăm chín khối linh thạch ra.
"Chủ nhân, ban đầu như này có phải là hơi ít một chút hay không?" Con thỏ quơ thân thể, hỏi.
Cảm giác bị treo ngược lên khiến nó cảm thấy vô cùng thân thiết.
"Ăn." Giang Hạo nói.
Con thỏ chỉ có thể ăn từng miếng, giòn, ăn rất vui vẻ.
Chỉ là sau khi ăn được một nửa, nó bắt đầu ợ hơi, có chút ăn không vô.
"Chủ nhân, linh thạch trên đường hình như không nể mặt Thỏ gia." Con thỏ nói.
Giang Hạo nhìn nó, không hề mở miệng.
Con thỏ chỉ có thể tiếp tục khiến linh thạch cho nó mặt mũi.
Ăn mãi đến buổi đêm, mới ăn hết linh thạch.
Giang Hạo thở dài một tiếng, hôm nay không có cách nào đi Linh Dược Viên.
Có chút thua thiệt.
Nhưng mà bên phía con thỏ cũng quan trọng không kém.
Một khi sai lầm, một ngày sẽ tổn thất bốn trăm chín.
Thua thiệt rất lớn.
Một tháng sau, con thỏ bắt đầu trở nên thong dong, coi mình là bàn đu dây, đu đi đu lại, rất là thích thú.
"Chủ nhân, trời đã sáng, ăn cơm."
"Chủ nhân, ngài mau tới, Tiểu Li lén mang đồ đến cho ta ăn."
"Chủ nhân, ta đói."
"Chủ nhân…"
Theo thời gian dần trôi, tốc độ ăn linh thạch của con thỏ càng lúc càng nhanh.
Hơn một tháng sau.
Đã qua tám mươi mốt ngày.
Gần ba tháng.
Giang Hạo nhìn con thỏ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Trong khoảng thời gian này không xảy ra bất cứ chuyện gì, tất cả vẫn tính là thuận lợi.
Chỉ là tốc độ nảy mầm của linh dược thượng phẩm trở nên chậm đi, phía sau chỉ có thể bỏ ra linh thạch bù lại, cũng không nhiều.
Cũng không đáng lo ngại.
【 Hoàng kim truyền thuyết +1 】
Sau khu thu bọt khí, Giang Hạo liền giám định con thỏ lần nữa.
【 Con thỏ Ngoa Thú: Có linh trí cực cao, tu vi Kim Đan sơ kỳ, tiềm lực to lớn, ẩn giấu huyết mạch Ngoa Thú, một ngày dùng tám trăm mười khối linh thạch nuôi nấng, chín chín tám mươi mốt ngày sau có thể tiến một bước mở ra huyết mạch ẩn giấu. Mỗi ngày cho nó ăn linh thạch có thể gia tăng độ thiện cảm của nó, hiện tại nó cảm thấy kính sợ, kính yêu đối với ngươi. 】
"Thế mà còn có, nhưng mà hình như là một lần cuối cùng."
"Cần hơn sáu vạn, nếu như là lúc trước thì cũng không quá nhiều, hiện tại thì…"
Hiện tại hắn còn lại hơn một vạn linh thạch, sau khi bù cho linh dược, đại khái chỉ còn lại một vạn năm.
Gần đây, hắn vừa phải quan sát con thỏ vừa phải quản lý linh dược, không nhiều thời gian để kiếm linh thạch.
Sau này, phải bắt đầu chế phù.
Nhưng mà không ngờ thái độ của nó lại thay đổi, thế mà lại biến thành kính yêu.
Không tốt lắm, phải phóng sinh nhân lúc còn sớm.
Lúc này, hắn phát hiện Thạch Bản chấn động.
"Cuối cùng đã đến."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận