Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 867: Tìm Ba Nữ Chủ Nhân Cho Chủ Nhân

Chương 867: Tìm Ba Nữ Chủ Nhân Cho Chủ Nhân
Chương 867: Tìm Ba Nữ Chủ Nhân Cho Chủ Nhân
Lúc đêm khuya, Hồng Vũ Diệp ngủ trên giường của Giang Hạo.
Trên ban công, Giang Hạo nhìn trăng sáng bên ngoài.
Bởi vì từng nhìn tâm ma của Trương tiên tử nên hắn có chút để ý. Trong lúc nhất thời, hắn có chút cảm khái.
Lúc tu vi yếu, hắn không cách nào đi tìm. Hiện tại tu vi xem như đã đủ, còn có các loại pháp bảo, muốn ra ngoài một đoạn thời gian, chắc là không có vấn đề gì quá lớn. Đáng tiếc vẫn không tìm được.
Mình hiện tại đã ba mươi tám, gần ba mươi chín tuổi, trong thế giới của người bình thường đã có thể xem là trung niên rồi. Tại thế giới này, dân chúng bình thường có thể sống quá năm mươi tuổi là chuyện vô cùng hiếm thấy.
Cho nên hắn có lẽ đã không thể tìm được người mà mình muốn tìm nữa, có chút tiếc nuối.
Có thể gặp lại một lần có lẽ sẽ có lợi ích to lớn đối với mình. Đương nhiên, phần lớn vẫn là bản thân hắn muốn đi gặp một lần.
Muốn xem phản ứng của bọn họ, hỏi cảm nhận của bọn họ một chút.
Làm như vậy cũng có thể nhìn rõ bản thân, là thật sự không oán, hay là đang chờ một thời cơ thoải mái. Có nhiều khi, không tự mình trải qua thì căn bản không thể thật sự hiểu được suy nghĩ của mình.
"Không biết lúc ta thành tiên có tâm ma hay không." Giang Hạo tự nhủ thầm.
Thành tiên với hắn mà nói là chuyện còn rất xa xôi, thấy tiên nhân đã ít lại càng ít, cũng chưa từng đối mặt với tiên uy.
Với hắn mà nói, người quá mạnh thì có thể tránh thoát thie nên tránh đi cho thỏa đáng.
Đi đến chỗ khác, hắn phát hiện mặc dù Thiên m Tông thường xuyên tranh đấu với người khác, nhưng mức độ nguy hiểm cũng không có cao như vậy.
Đông Bộ hoặc là Tây Bộ luôn có cường giả nhằm vào.
Nhưng mà, Nam Bộ có Thiên Cực Ách Vận Châu và Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, cũng không an toàn hơn là bao.
May mà đồ vật đều ở chỗ của hắn, Cửu U cũng nguy hiểm, cũng may nó e ngại nhiều thứ.
"Qua một thời gian ngắn nữa là có thể giao Cửu U cho Tiểu Li."
Sau khi suy nghĩ xong, Giang Hạo liền nhắm đôi mắt lại, bắt đầu điều dưỡng tinh thần.
Hắn đã lâu rồi không đến Bách Cốt Lâm, hôm nào đó phải bớt chút thời gian đi xem Bạch Dạ như thế nào rồi.
Sáng sớm hôm sau.
lúc Giang Hạo tỉnh lại từ trong trạng thái tu dưỡng, Hồng Vũ Diệp đã rời đi.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, sau đó đi vào trong sân tưới nước.
Gần ba tháng không trở về, Thiên Hương Đạo Hoa vẫn phát triển ổn định như trước đây, Nụ hoa xuất hiện, thế nhưng vẫn chỉ là xuất hiện. Lâu như vậy rồi mà vẫn không xuất hiện biến hóa gì.
Sau khi dùng tử khí khai thông, hắn liền đứng dậy rời đi.
Lúc đi vào cửa, phát hiện con thỏ sưng mặt sưng mũi nằm trên mặt đất, còn chảy chảy nước miếng. Không biết là trở về khi nào.
Hắn lấy Bán Nguyệt ra, nhẹ nhàng đụng một cái, con thỏ mới chợt mở to mắt. Sau đó, nó che mặt kêu rên.
"Chủ nhân, ta cảm nhận được chủ nhân trở về, bạn bè trên đường nói cho ta biết."
Giang Hạo nhếch miệng cười.
Dù sao mình không trở lại, mặt con thỏ cũng sẽ không đau nhức.
"Ngươi nói như vậy thì bạn bè trên đường đối với ngươi đúng là rất tốt."
Lúc này con thỏ bụm mặt ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hạo, kinh hỉ nói:
"Chủ nhân thật sự là ngài?"
"Mấy tháng này tông môn có xảy ra chuyện gì không?" Giang Hạo hỏi.
"Có người tới tìm chủ nhân, là người phụ nữ ăn người kia." Con thỏ đáp.
"Ăn người?" Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói: "Mính Y sư tỷ?"
Con thỏ cũng không có nhớ kỹ tên của nàng.
Mính Y sư tỷ hiện tại có lẽ còn là Kim Đan trung kỳ.
Tiếu lý tàng đao, là một người rất nguy hiểm.
Chỉ là đã rất nhiều năm không gặp, không biết nàng đang lên kế hoạch gì.
"Chủ nhân, đã nhiều năm như vậy, tại sao vẫn không có nữ chủ nhân?" Trên đường đi, con thỏ tò mò hỏi.
Sắc mặt của Giang Hạo bình tĩnh, không có bất kỳ ý nghĩ gì.
"Chủ nhân, ngài có muốn để ta tìm kiếm nữ chủ nhân cho ngài hay không? Ta tìm kiếm một người, Tiểu Li tìm kiếm một người, mấy người Trình Sầu tìm kiếm một người, tổng cộng ba người." Con thỏ có chút hưng phấn nói:
"Như này tất cả mọi người đều hài lòng, nếu như chủ nhân không hài lòng, cũng có thể tự tìm kiếm một người, tổng cộng bốn người. Bạn bè trên đường đều rất cho thỏ gia mặt mũi, không có vấn đề gì."
Con thỏ lúc nói còn vỗ vỗ ngực, lời thề son sắt cam đoan. Giang Hạo nhìn qua nó, trong lúc nhất thời có chút cảm khái.
Con thỏ là một con thỏ rất có ý nghĩ. Lúc này, vòng vàng xuất hiện trong tay hắn, nói:
"Quà của ngươi."
Thấy thế, con thỏ lập tức hưng phấn, sau đó đeo vòng tay lên một cái tay khác. Hiện tại tay trái của nó là Càn Khôn Tử Hoàn, tay phải là vòng kim cương, cổ là vòng cổ.
Ba cái vòng đồng thời bị nó lắc.
Lắc một hồi, con thỏ ném ba cái vòng vàng về phía mặt nước, để nó đứng ở trên nước, sau đó nhảy xuống nước rồi bơi lên.
Nó tăng thêm tốc độ rồi nhảy lên một cái, xuyên qua vòng vàng, hết cái này đến cái khác, chơi quên cả trời đất.
Giang Hạo cũng không để ý, mà là đến Linh Dược Viên trước. Hắn cũng không vội đi bàn giao nhiệm vụ, dù sao cũng là mấy ngàn tiền phạt.
Đi vào Linh Dược Viên, Giang Hạo liền nhìn thấy Trình Sầu.
"Sư huynh." Trong giọng nói của người kia mang theo một chút hưng phấn.
"Linh Dược Viên có xảy ra chuyện gì không?" Giang Hạo dò hỏi.
"Không có chuyện gì lớn, chỉ có một chút chuyện phiền toái." Trình Sầu có chút bất đắc dĩ, nói:
"Vẫn là chuyện trước kia, bởi vì sư huynh không ở đây nên Chúc Hỏa Đan Đình lại bắt đầu quỵt nợ. Nhưng mà, sư huynh đã trở về, chỉ cần truyền tin tức đi, bọn hắn chắc là sẽ không quá phận."
Tu vi của Giang Hạo là Kim Đan trung kỳ, cũng không phải là ai cũng dám chọc.
"Vẫn là Luyện đan sư Trúc Cơ?" Hắn hỏi.
Trình Sầu gật đầu.
"Ngoại trừ những chuyện này, gần đây tông môn có xảy ra chuyện gì không?" Giang Hạo hỏi.
Trình Sầu suy tư chốc lát rồi nói: "Đám người Thiên Thánh Giáo những ngày qua vẫn còn phản kích, thỉnh thoảng còn có một số nội ứng tiến vào. Các Linh Dược Viên đều bị phá hủy một chút. Chỗ chúng ta không nhận thêm người, cho nên tạm thời không có chuyện gì.
Thỏ gia cũng đang ngó chừng người bình thường xung quanh, có người có ý đồ động tay động chân với người bình thường đã bị thỏ gia bắt. Công lao ghi vào danh nghĩa của sư huynh. Còn có Tiểu Li sư muội, dưới sự dẫn dắt của thỏ gia đã bắt được một nội ứng quan trọng. Nghe nói thực lực của nội ứng kia không tệ, nhưng vẫn bị bắt sống, đều là bạn bè trên đường của thỏ gia nể tình."
"Công lao tính vào đâu?" Giang Hạo hỏi.
"Phần lớn vẫn là ở chỗ của sư huynh." Trình Sầu đáp.
Lông mày Giang Hạo cau lại.
Con thỏ và Tiểu Li lại mang đến thêm phiền phức cho hắn, lễ vật tặng không. Hắn tạm thời không dám đụng vào mấy thứ như công lao này.
Chỉ cần hơi không cẩn thận thôi sẽ rơi xuống khỏi danh sách, chắc chắn sẽ khiến cho người ta hoài nghi cấu kết mới đúng.
"Nhưng mà có một chút phiền phức." Trình Sầu có chút tức giận, nói:
"Nối ứng Thiên Thánh Giáo bị bắt kia, vẫn luôn khăng khăng là muốn gặp sư huynh, nói sư huynh vì công lao mà bán hắn, hiện tại mọi người cá chết lưới rách, cũng muốn vạch trần sư huynh."
Giang Hạo: "…"
Xem ra, tác dụng của con thỏ vẫn là rất lớn, lễ vật không uổng công đưa
"Sư huynh . . ." Giọng nói vang dội của Tiểu Li đột nhiên truyền tới. Nàng đang ôm con thỏ, đắc ý chạy tới.
Nàng nhìn thoáng qua Giang Hạo một cái, gương mặt có chút buồn bã, vẻ khao khát lộ rõ trên mặt.
Nàng dường như đã biết con thỏ có quà, cũng muốn quà, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Giang Hạo đưa một cái vòng vàng khác ra ngoài.
"Cho ta sao?" Tiểu Li kích động mà hỏi.
"Ừm." Giang Hạo gật đầu.
"Thật sự cảm ơn sư huynh." Tiểu Li hưng phấn nhảy dựng lên.
Sau khi kích động, nàng còn đưa một quả táo qua:
"Cho sư huynh." Giang Hạo tiếp nhận rồi thử, hương vị cũng được.
Sau đó, hắn nhìn về phía Trình Sầu: "Tấn thăng trung kỳ bao lâu rồi?"
"Mới mấy năm." Trình Sầu ngượng ngùng nói.
"Lần này, ta sẽ giảng giảng cho ngươi từ đầu một lần, sau khi cảm ngộ, có vấn đề gì thì hỏi lại ta, nắm chặt có lẽ có thể giúp ngươi hoàn toàn củng cố cảnh giới này, có hi vọng Kim Đan." Giang Hạo nói nghiêm túc.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận