Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1287: Nếu Như Hắn Cần Nguyện Huyết, Ta Nguyện Ý 1

Chương 1287: Nếu Như Hắn Cần Nguyện Huyết, Ta Nguyện Ý 1
Chạng vạng tối, thân ảnh Giang Hạo bị trời chiều kéo dài. Hắn một thân một mình đi trên đường.
Trước đó khắp nơi có thể nhìn thấy đệ tử tông môn, hiện nay chỉ có mấy người. Cũng không phải là đệ tử bình thường ít đi rất nhiều, mà là đều đang tham dự tu sửat, đại đa số người không dứt ra được
Gần nhà ăn có dựng chỗ ở lâm thời, nơi này tụ tập một số đệ tử ngoại môn và người bình thường. Bọn hắn đều cần ăn cái gì đó, nhưng nhà ăn đã bị hủy, chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.
Tại biên giới có một chỗ ở đơn sơ, bị bọn hắn xa lánh, không người hỏi thăm.
Giang Hạo trực tiếp đi tới.
Hắn đến không cần che giấu gì cả, tất cả mọi người vô ý thức nhìn qua. Người tới gần liền không dám lỗ mãng, cúi đầu thi lễ gặp mặt.
Bên trong Đoạn Tình Nhai càng ngày càng nhiều người gặp hắn đều cần hành lễ. Chỉ cần thực lực mình mạnh hơn đối phương thì đối phương liền cần thi lễ gặp mặt, giống như là hắn lúc còn nhỏ yếu vậy.
Trong ánh mắt của mọi người, Giang Hạo đi tới trước chỗ ở không người hỏi thăm. Sau đó giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa: "Phong sư đệ có đó không?"
Loảng xoảng!
Người bên trong dường như có chút bối rối vội vàng, giống như là đụng phải chỗ nào đó, nhưng rất nhanh cửa liền mở ra.
Kẽo kẹt!
Người mở cửa là một vị tiên tử Trúc Cơ viên mãn lảo đảo nghiêng ngả, khí tức suy nhược, tu vi mười không còn một, Luyện Khí tầng năm, sáu có lẽ đều có thể tổn thương nàng.
Đôi mắt Giang Hạo khẽ quét qua, tiên tử có ngũ quan đoan chính, trong đôi mắt mang theo sự mỏi mệt và ưu thương. Hai tay còn có một chút thương thế, như là nguyền rủa, giày vò thân thể của nàng khiến nàng không cách nào khôi phục. Không phải gần đây, chắc là đã được năm mươi năm rồi, chắc là trị không hết. Khó trách không người hỏi thăm.
Trong nháy mắt nhìn thấy Giang Hạo, nàng chấn động vô cùng, khó có thể tưởng tượng nổi nhân vật lớn của Đoạn Tình Nhai lại xuất hiện ở đây.
Đối với Trúc Cơ mà nói, đệ tử chân truyền Nguyên Thần viên mãn, ứng cử viên cho thủ tịch chính là đại nhân vật. Nàng bối rối khom mình hành lễ: "Gặp qua sư huynh."
"Phong sư đệ ở chỗ này?" Giang Hạo hỏi.
"Ở." Mạc Tử Thanh liền vội vàng gật đầu.
Thấy Giang Hạo nghi hoặc, nàng lại giải thích: "Phong sư huynh trọng thương không người chiếu cố nên ta mới tới. Lúc trước sư huynh đã cứu ta, ta không thể thấy chết không cứu."
Giang Hạo gật đầu, thì ra là thế.
Hắn còn tưởng rằng Phong sư đệ có đạo lữ.
Nhưng mà, tiên tử trước mặt năm mươi năm trước chính là Trúc Cơ viên mãn. Nếu theo như bình thường thì Phong Dương phải là sư đệ của nàng mới đúng. Nhưng năm tháng vô tình và hiện thực sẽ ma diệt tự tôn trong nội tâm nàng.
Năm mươi năm Luyện Khí năm sáu tầng, không gọi một vị Trúc Cơ là sư huynh thì tất nhiên sẽ bị vô số người trào phúng lên án, càng không cần phải nói tới đệ tử tương đối cao minh lúc trước.
Tường đổ mọi người đẩy.
Làm như vậy khiến cho bọn hắn có một khoái cảm khó hiểu, thật giống như người này là bị bọn hắn kéo xuống, thậm chí cảm giác mình cũng có thể vượt qua thiên tài.
Đây là một phần của nhân tính, cũng không tính là gì cả, người người đều sẽ có một ít ý nghĩ như vậy.
Giang Hạo rất nhanh liền được mời vào trong. Nơi này hở bốn phía, rất đơn sơ, che gió che mưa đều không thể làm được.
Giường ở ngay bên cạnh, Giang Hạo nhìn sang, đập vào mi mắt là một vị nam tử toàn thân có rất nhiều thương thế. Khí tức yếu ớt, tử khí bắt đầu hiện ra. Nếu như không nhanh chóng cứu chữa thì sẽ vô lực hồi thiên.
Đôi mắt đối phương mở to, dường như đang cố gắng nhìn về phía bên này.
Giang Hạo đến gần, Mạc Tử Thanh lập tức chuyển cái ghế đến, còn dùng váy mình lau một cái, sợ có tro bụi lây dính đến người trước mắt.
Giang Hạo cũng không nói cái gì, có thể thấy được đối phương trở thành Luyện Lhí tầng năm tầng sáu đúng là có một cuộc sống gian nan.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, sau đó lấy ra một bát canh cá, nói với Phong Dương đang trọng thương toàn thân:
"Tiểu Li nấu, để ta mang đến. Hương vị hẳn là rất bình thường, ngươi có lẽ ăn không quen."
Phong Dương nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, không cách nào nhìn ra ý tứ trong mắt của hắn.
Giang Hạo tự nói tiếp:
"Tiểu Li không có cơm ăn sẽ náo loạn, với ta mà nói có chút phiền phức. Không có sư đệ, xác thực không tiện lắm."
Không có chờ đối phương phản ứng, Giang Hạo đã vươn tay đặt lên cổ tay Phong Dương.
Hơi kiểm tra, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "May mà không có thương tổn đến căn bản, còn tốt."
Câu nói này khiến cho Mạc Tử Thanh ở phía sau kinh ngạc.
Thật sự là còn tốt?
Sau một khắc, lực lượng Giang Hạo tràn vào bên trong thân thể đối phương, chữa trị thân thể.
Quả thật có thể tốt. Nhưng Nguyên Thần trị không hết.
Nhưng mà, đối phương vừa mới Kim Đan, còn không thể nào hiểu được Nguyên Thần viên mãn liệu có uy năng bực này hay không. Chờ đối phương đến cảnh giới này thì không biết đã qua bao nhiêu năm.
Đương nhiên, cũng có khả năng Phong Dương sư đệ vĩnh viễn không cách nào đạt tới Nguyên Thần viên mãn. Sau một lát Giang Hạo thu tay lại, giống như bị thương mà ho nhẹ hai tiếng, nói:
"Hi vọng sư đệ sớm ngày khôi phục, cũng tiện cho Tiểu Li sư muội có chỗ ăn cơm."
Giọng nói rơi xuống, hắn liền đứng dậy rời đi.
Lúc này Phong Dương sững sờ nhìn lên trần nhà.
Trước khi Giang Hạo đến, thân thể của hắn bị tổn thương cực nặng. Thống khổ to lớn quấn quanh lấy hắn, không đi được cũng không thể tách rời, bởi vì trọng thương nên không cách nào động đậy. Muốn sống không được muốn chết không xong, trong lòng vô cùng tuyệt vọng. Thậm chí hắn còn hi vọng có thể sớm ngày giải thoát, có thể còn sống hắn đương nhiên sẽ không muốn chết. Nhưng mà hắn dường như đã không cách nào đi tiếp trên con đường tu tiên này nữa.
Thống khổ dài dằng dặc làm tâm thần hắn tan tác.
Người trợ giúp trước đó không đến bỏ đá xuống giếng đều đã là người không tệ rồi. Cho đến hôm nay, Giang Hạo tới. Đối phương như là ánh sáng sáng tỏ, xông vào thế giới hắc ám của hắn. Hắn không ngờ rằng Giang Hạo sẽ đến.
Khác với những người khác trực tiếp xông vào, đối phương gõ cửa, mang theo đồ ăn. Đừng nói là đệ tử chân truyền, cho dù là đệ tử ngoại môn đều không có khách khí như vậy. Mà khi sau khi đối phương bắt mạch còn nói mình có thể khôi phục, khiến cho tâm thần hắn chấn động. Nhưng hắn biết đây đại khái là lời khách sáo, mình vẫn sẽ phải chết. Cho đến khi một cỗ lực lượng tiến vào thân thể của hắn, dần dần bức lui thống khổ, hắn mới hiểu được lời của đối phương là có ý gì.
Thống khổ tán đi hơn phân nửa, mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt nhất, đại cục đã định. Lúc này, đối phương đứng dậy rời đi, mang theo một chút ho khan.
Giờ khắc này, trong lòng Phong Dương ngũ vị tạp trần.
Trong lúc nhất thời, hắn nhớ tới tin đồn liên quan tới Giang Hạo sư huynh.
Nguyện Huyết Đạo, giả nhân giả nghĩa lừa gạt người khác để lấy Nguyện Huyết. Có lẽ hắn chính là Nguyện Huyết này.
Nhưng mà, nếu là Giang Hạo sư huynh thật sự cần Nguyện Huyế thì đáp án của hắn là… nguyện ý.
Giang Hạo rời khỏi chỗ ở của Phong Dương liền tới chỗ của Mục Khởi sư huynh. Lúc này Mục Khởi nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt.
Tu vi Luyện Thần lúc đầu trực tiếp rơi xuống Nguyên Thần viên mãn, giống hệt như hắn.
"Tu vi của ta hình như sắp không bằng sư đệ rồi." Mục Khởi tự giễu nói.
Hắn lúc này chỉ có thể nằm, không cách nào đứng dậy, càng không cách nào hành động. Chỉ có thể chờ đợi ngoại thương khôi phục trước, sau đó để tu vi củng cố, khôi phục một lần nữa.
Giang Hạo lấy canh cá của Tiểu Li ra, nói:
"Sư huynh nói đùa, ta chỉ là vận khí tốt, sư huynh vượt qua một kiếp này đường tương lai sẽ càng thêm rộng rãi."
Mục Khởi sư huynh cũng không phải là đệ tử bình thường, thiên phú tốt, cơ duyên tốt, hơn nữa còn cố gắng. Mặc dù không cùng loại với Hàn Minh, nhưng không có yếu chút nào. Nhất là khi cơ duyên của hắn cực kỳ tốt, còn tốt hơn cả Hàn Minh sư đệ.
Đương nhiên, hắn sở dĩ không dũng mãnh tiến vào dòng nước xiết giống như Hàn Minh đại khái là do tính tình. Chí không ở chỗ này mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận